Phần 29
Dương theo Dương Hư chân nhân về phòng, Bích Diệp sau khi chợp mắt một lúc thì đang ngồi vận công.
Thấy Bích Diệp trong hình hài một bé gái, Dương Hư ngạc nhiên: “Bích Diệp đại nhân, tại sao người lại…”
Bích Diệp đáp: “Do bất cẩn trúng phản nguyền của Dạ Vũ…”
Dương Hư hỏi: “Dạ Vũ? Tại sao cô ta lại mạnh đến mức đấy?”
Bích Diệp giải thích: “Không phải…”
Bích Diệp bắt đầu kể sơ qua câu chuyện, từ lúc Đại Đức được Dương chỉ điểm tìm đến nơi ở của nàng và cầu xin nàng cứu chữa Đại Liên, vì cảm động chân tình và không muốn một chủng tộc bị diệt vong nên nàng đồng ý và ra tay cứu chữa. Sau khi thành công chuyển giao 3000 năm sinh mệnh và yên tâm nhìn Đại Đức giải nguyền cho Đại Liên, nàng rời đi.
Ra khỏi linh cảnh không bao lâu thì Bích Diệp bị hai người chặn đường, một người là Dạ Vũ, một người là Hồ Mị Như.
“Có chuyện gì sao?” Bích Diệp hỏi.
Dạ Vũ đáp: “Muốn mượn ngươi một thứ…”
“Thứ gì?”
“Sinh Mệnh Thần lực!”
Bích Diệp bật cười: “Hai Chúa Tể chặn đường Thần cấp đòi Thần lực? Nhưng tại sao ngươi biết trước hôm nay ta sẽ kiệt sức và xuất hiện tại đây?”
Dạ Vũ lạnh lùng đáp: “Nhờ Tiên Hậu!”
“Tiên Hậu? Ý ngươi là…”
Dạ Vũ gật đầu: “Ta đã rất kinh ngạc thi thấy trên lưng tên nhóc kia mọc ra cánh trắng thuần khiết, kẻ mang linh hồn hắc ám kết hợp với một trong hai Thiên Nữ tối cao, quả là một sự kết hợp nghịch thiên! Và càng nghịch thiên hơn khi kẻ kia mang dòng máu của Thiên Nữ tối cao còn lại…”
“Ta rất tò mò muốn biết hai vị Tiên Hậu Như Ý và Minh Châu kia đang có âm mưu khủng khiếp gì, hẳn là còn khủng khiếp hơn kế hoạch của chúng ta, ha ha…”
Sau khi cười xong, Dạ Vũ nhìn Bích Diệp và nói: “Là nhờ Minh Châu, người của ta đã nghe được cuộc trò chuyện giữa tên nhóc kia và Đại Đức, biết ý định tìm ngươi cứu giúp của hắn và tin ngươi sẽ đồng ý nên chúng ta đã chờ đợi ngươi ở đây.”
Bích Diệp gật đầu: “Vậy là ngươi đã chuẩn bị kĩ lưỡng?”
Dạ Vũ gật đầu, đồng thời kết hợp với Mị Như ra tay tấn công Bích Diệp…
…
Trở lại thực tại, Bích Diệp xấu hổ nói: “Thực sự lúc đó ta đã khinh địch, định nguyền Dạ Vũ trở thành một đứa bé, nào ngờ ả tìm ở đâu ra Thần lực còn mạnh hơn Thần lực của ta và tạo ra ấn phản nguyền, kết quả là ta bị bắt giữ. Nhưng sau khi bị bắt thì ngoài bị lấy một lượng Sinh Mệnh Thần lực ra thì ta không bị gây khó dễ gì. Sau này mới biết Dạ Vũ dùng Sinh Mệnh lực của ta để phá Tử Vong khí mà Tử Linh dùng để bảo vệ trái tim của Ánh Dương.”
Dương Hư chân nhân vẻ mặt lo lắng: “Dạ Vũ có Thần lực mạnh hơn người? Vậy nghĩa là phía sau cô ta còn có một vị Thần hùng mạnh?”
Bích Diệp gật đầu: “Ta nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Thần chiến lần thứ hai!”
“Thần chiến lần thứ hai?” Dương tò mò lặp lại.
Dương Hư chân nhân giải thích: “Thần Chiến là danh từ chỉ những cuộc chiến tranh có nhiều vị Thần tham gia trong phạm vi lãnh thổ Việt Nam, Thần Chiến lần thứ nhất chính là trận chiến giữa hai liên minh Tiên – Long – Nhân tộc đánh với liên minh Giao Long – Ngư Tinh – Hồ tộc.”
“Còn Thần chiến lần thứ hai bắt nguồn từ mâu thuẫn giữa hai vị Thần hùng mạnh nhất khi đó là Sơn Tinh và Thủy Tinh, cuộc chiến này cũng là cuộc chiến giữa đất liền và biển cả, kéo theo hàng chục vị Thần khác tham gia và có những vị Thần đã ngã xuống. Cũng là cuộc chiến chấm dứt triều đại của những vua Hùng, mở ra một trang sử mới của nước Việt.”
“Vậy theo suy đoán của Bích Diệp đại nhân thì kẻ đứng sau Dạ Vũ chính là Thủy Tinh?”
Bích Diệp gật đầu: “Chỉ e là như vậy, dường như Thủy Tinh đang gây dựng lực lượng để trả thù…”
Nghe đến đây, Dương nhớ lại lúc ở hồ Tây, cũng có suy đoán rằng kẻ phá hủy liên kết giữa Mị Như với phân thân của nàng là một vị Thần.
Dương Hư chân nhân thở dài: “Chiến tranh thì chưa bao giờ có lợi, và nếu xảy ra thêm một lần Thần chiến thì… Ài…”
“Vấn đề trước mắt là cứu sống Ánh Dương trước đã…” Bích Diệp nói.
Dương Hư chân nhân cũng sáng mắt hẳn lên: “Đúng rồi! Có thật là vị thiếu hiệp này đã cứu được quả tim của Ánh Dương đại nhân?”
Dương nhìn Bích Diệp, thấy Bích Diệp gật đầu thì mới lấy quả tim ra cho Dương Hư xem.
“Quả nhiên là có Ánh Dương Thần Quang!” Nhìn sang Dương với vẻ mặt vui mừng và biết ơn, Dương Hư nói: “Thiếu hiệp, Cường Dương cung thờ tụng Mặt Trời, sùng bái Nữ Thần Ánh Sáng. Nhưng mấy trăm năm trước, Ánh Dương đại nhân vì giải quyết mâu thuẫn với Dạ Vũ mà bị đoạt mất trái tim, không ngờ tim người bị giam cầm trong chiến trường Lê – Mạc mấy trăm năm qua, bảo sao Cường Dương cung chúng ta tốn bao công sức đi tìm mà không thấy tung tích. Nay cậu cứu được tim của người cũng xem như có đại ân đại đức với Cường Dương cung ta… Cường Dương cung nguyện dùng mọi cách để báo đáp…”
Thấy Dương nhìn mình, Bích Diệp hiểu hắn định hỏi tại sao nàng không chỉ chỗ, liền nhún vai giải thích: “Chuyện năm đó chỉ có Tử Linh và Dạ Vũ biết, nhưng giữa họ có quy ước nào đó nên Tử Linh không chịu tiết lộ…”
Dương gật gù, quay sang nói với Dương Hư chân nhân: “Chưởng môn, chuyện báo đáp để sau đi, thật ra vì lần này mà cả linh hồn và cơ thể cháu đều gặp vấn đề, nên cháu muốn mau chóng hồi sinh Nữ Thần Ánh Sáng…”
Dương Hư đáp: “Đương nhiên! Cường Dương cung sẽ dốc toàn lực tấn công Hoàng thành để hồi sinh Ánh Dương đại nhân!”
Dương gật đầu: “Được! Vậy chúng ta đi tấn công Hoàng thành ngay lập tức!” Sau đó Dương đứng dậy, hùng hùng hổ hổ bước được vài bước thì khựng lại: “Hả? Ông nói cái gì? Tấn công Hoàng thành? Chứ không phải cơ thể Ánh Dương ở Cường Dương cung sao?””
Dương Hư ngạc nhiên: “Ai nói? Cường Dương cung tôn thờ Ánh Dương đại nhân, nhưng cơ thể người không ở đây!”
“Tại sao?”
Dương Hư giải thích: “Chắc thiếu hiệp có điều chưa biết, Ánh Dương đại nhân ngoài là Nữ Thần Ánh Sáng thì còn mệnh danh là Người bảo hộ hoàng đế… Người luôn ban phước lành và trợ giúp những bậc minh quân, gián tiếp giúp cho dân giàu nước mạnh, chính vì vậy mà sau khi Ánh Dương đại nhân mất tích thì đất nước luôn trong loạn lạc và không còn triều đại nào trị vì được lâu dài…”
“Năm đó, sau khi mất trái tim, thi thể Ánh Dương đại nhân được vương triều Hậu Lê đưa về cất giữ trong một linh cảnh vì niềm tin mãnh liệt rằng thi thể Ánh Dương đại nhân vẫn sẽ giúp triều đại Hậu Lê duy trì… Rồi những triều đại sau vẫn tranh đoạt cánh cổng tiến vào linh cảnh ấy, cuối cùng triều Nguyễn đã cất giữ cánh cổng trong Hoàng thành – Huế và tạo ra một phong ấn cực mạnh để ngăn kẻ khác cướp đi.”
Dương cười khổ: “Nhưng chẳng phải Dạ Vũ đã chiếm Hoàng thành sao, vừa thoát chết từ tay ả, giờ lại phải tự đâm đầu đi tìm ả…”
Dương Hư đáp: “Thiếu hiệp đừng lo, cậu cứ ở đây dưỡng thương…”
Nhưng Bích Diệp ngắt lời: “Hắn phải đi!”
“Ặc! Tại sao?” Dương hỏi.
“Vì phong ấn kia hiện nay không còn ai biết cách mở… Ngươi hiểu ý ta chứ?”
“Hiểu sơ sơ… Híc…” Dương khổ não gật đầu, hắn biết ý Bích Diệp là hắn có thể mở được phong ấn, nhưng hắn không rõ là Bích Diệp nói đến Google hay nói đến tồn tại bí ẩn trong linh hồn hắn.
“Nhưng mà… nhìn ta què quặt như vầy…” Dương than vãn.
Bích Diệp đáp: “Vậy nên ta mới phải đưa ngươi đến đây, một phần vì cần trợ giúp, phần khác là để chữa trị một phần thương thế của ngươi!”
“Để ta xem thử…” Dương Hư chân nhân nói rồi đặt tay lên trán Dương, một lúc sau thì lão thu tay và nói: “Linh hồn cực kỳ bất ổn, có phải cậu đã ăn cùng lúc nhiều Thánh đan?”
Dương gật đầu: “Vâng, có một viên Thần đan nữa…”
“Thần đan?” Dương Hư ngạc nhiên, một thằng nhóc trẻ tuổi lại có Thần đan để nuốt, trong khi cả Cường Dương cung chú trọng luyện đan cũng chỉ có duy nhất một viên.
“Thương tổn này không phải là vĩnh viễn, nhưng lại cực kỳ khó chữa trị. Dùng Ánh Dương Thần Quang thì có thể tạm thời giải quyết, nhưng cậu không thể cứ mang khư khư quả tim trên người, khác nào đem dâng cho Dạ Vũ…”
“Vậy…”
“Cường Dương cung ta có cách giải quyết một phần, Thánh Quang tẩy lễ…”
“Thánh Quang tẩy lễ?”
Dương Hư giải thích: “Thánh Quang tẩy lễ là nghi lễ tối cao của Cường Dương cung, mỗi năm chỉ diễn ra một lần và mỗi lần chỉ có một đệ tử được vinh dự này. Người được chọn sẽ ngồi trên Thánh Quang đài để đón nhận Thánh Quang chiếu rọi kết hợp với trợ lực của các vị chưởng môn, trưởng lão của Cường Dương cung. Thánh Quang tẩy lễ vừa là thử thách vừa là vinh dự, ngoài giúp ngươi tẩy rửa linh hồn, chữa trị thương tổn, Thánh Quang tẩy lễ còn giúp ngươi tăng cường thực lực, sực chịu đựng và hấp thụ càng lớn thì thực lực tăng lên càng nhiều…”
“Thật sao? Nghe thơm đây!”
“Nhưng chuyện này là chuyện hệ trọng, một mình chưởng môn như ta cũng không thể quyết định. Vậy nên xin phép Bích Diệp đại nhân và thiếu hiệp cho ta trở về hội ý với các trưởng lão…”
“Được!” Bích Diệp gật đầu.
Nhìn Dương Hư chân nhân rời đi, Dương ngẫm nghĩ rồi hỏi Bích Diệp: “Nhưng dù là Thánh Quang tẩy lễ cũng không thể trị dứt vấn đề của ta, vậy có ổn không?”
Bích Diệp đáp: “Nếu chỉ là Thánh Quang tẩy lễ thì tất nhiên không ổn, ta sẽ cố gắng chữa trị một tay của ngươi, ngoài ra…”
Nói đến đây, Bích Diệp ngoắc Dương tiến lại gần nàng, kề đôi môi nhỏ xinh vào tay hắn và nói thầm: “Ngoài ra, mục đích của ta không phải là đưa ngươi đến để nhận Thánh Quang tẩy lễ…”
“Vậy chứ sao?” Dương hồi hộp hỏi.
“Ta muốn ngươi… đoạt lấy Thánh Quang!”
“Ặc!” Dương giật mình, lúc này thì hắn hiểu ra một chuyện, Thánh Quang được dùng trong Thánh Quang tẩy lễ chính là một loại dị Quang đặc biệt, đế vương của Quang.
Nữ Thần Sinh Mệnh xúi đi cướp Thánh Quang ngay trước mũi các cao thủ của Cường Dương cung, dù sợ run người nhưng Dương vẫn muốn thử…