Phần 33
Mưa nặng hạt phủ xuống bán đảo Sơn Trà xanh mướt, nơi một gốc đa khổng lồ ngàn tuổi, một nhóm hơn chục gã đàn ông mặc quân phục Hoàng thành vội vã dựng lều trú mưa…
Ngồi trong lều nhìn mưa rơi xối xả, một tên tức giận mắng: “Khốn nạn! Đường đường là một Linh Đế, lại phải đến cái chốn khỉ ho cò gáy này canh gác!”
Tên khác thêm vào: “Một Linh Đế và mười Linh Vương, không biết bệ hạ nghĩ gì mà phái chúng ta đến đây canh gác, lại còn chẳng nói rõ nguyên do và mục đích.”
Chợt nghe bịch một tiếng, cả bọn giật mình nhìn ra thì thấy có một thanh niên vừa trên trời rơi xuống, toàn thân ướt sũng.
“Ui da…”
Gã thanh niên gượng dậy một cách khó khăn, áo trùm rơi ra để lộ cơ thể tàn tật với một bên vai không tay, bên còn lại cũng chỉ còn một nữa cánh tay.
“Lý Hữu Thực!” Gã Linh Đế lập tức nhận ra kẻ vừa rơi xuống kia là đối tượng truy nã số một Hoàng thành, Vua Âm Binh Lý Hữu Thực.
“Hay lắm! Bắt sống hắn đem về cho bệ hạ!”
Nghe hiệu lệnh của gã Linh Đế, bốn tên Linh Vương liền xông lên vây lấy Hữu Thực.
Hữu Thực đương nhiên là Dương, bốn gã Linh Vương cấp thấp vây quanh dường như chẳng khiến hắn e ngại dù gương mặt vẫn đang nhăn nhó vì ướt và lạnh.
Bốn tên đồng loạt xông vào.
Dương khẽ giậm chân, Hắc Ma Đế Lôi bùng phát dưới chân, đồng thời Hắc Kim Thánh Khải tụ thành một cánh tay máy. Ngự Lôi Thuật kích hoạt, Dương như thần tốc bắn về phía một trong bốn tên rồi giơ tay chụp lấy cổ tay tên này, dùng gã như gậy đem đập vào 3 tên còn lại.
Binh!
Hai tên không kịp phản ứng bị đánh bật ra, còn một tên né kịp thì còn chưa kịp thở phào đã bị Dương thần tốc lướt đến đá một cú vào bụng và gục xuống.
Khi tên này gục xuống, ba tên bị đánh bật ra lần nữa xông tới, đồng thời sáu tên Linh Vương còn lại cũng theo lệnh xông lên…
Bị chín tên Linh Vương bao vây, Dương nhăn mặt lầm bầm mấy tiếng rồi gồng mình, cả cơ thể hắn biến đổi thành Hắc Vũ Tiên Long, chân phải giơ lên, Huyết Ảnh Yêu Hỏa và Hắc Ma Đế Lôi đồng loạt bùng phát rồi hắn giậm mạnh xuống đất.
ẦM!
Cú giậm chân của Dương tạo ra một vụ nổ rung chuyển đất trời, chấn động lan rộng làm cây cối ngã đỗ, nhiều gốc cây vỡ nát, còn những gã Linh Vương cũng bị đánh văng ra xa…
“Hóa ra ngươi chính là Hắc Vũ Tiên Long Võ Phi Dương!” Gã Linh Đế trước giờ vẫn bình thản thì lúc này giật mình kinh ngạc khi biết chân tướng của Lý Hữu Thực, và điều làm gã kinh ngạc hơn là thực lực mà gã đo được ở Dương…
…
Trở lại vài ngày trước…
Dương đang gồng mình trấn áp Thiên Cực Thánh Quang bên trong lồng sáng được tạo ra bởi chưởng môn và các đệ tử Cường Dương cung. Dù được sự hỗ trợ từ hàng trăm người cùng với Trấn Quang Thần Đan nhưng bản thân Dương vẫn chịu không ít đau khổ bởi cơn hỗn loạn do Huyết Ảnh Yêu Hỏa và Hắc Ma Đế Lôi gây ra…
Rồi bên trong lồng sáng, Dương gào to, toàn thân hắn phát ra ánh sáng chói mắt khiến nhiều đệ tử cấp thấp của Cường Dương cung choáng váng gục xuống…
Rồi ánh sáng thu liễm, lồng ánh sáng tan vỡ để lộ Dương đang ngồi xếp bằng bên trong, linh hồn hắn bắt đầu biến đổi…
Từ Linh Tướng cấp 2 tăng vọt lên Linh Tướng cấp 3…
“Đột phá rồi!”
Từ Linh Tướng cấp 3 tăng vọt lên Linh Tướng cấp 4…
“Lại nữa!”
Tiếp tục tăng lên cấp 5, cấp 6, cấp 7…
“Chuyện gì vậy? Thiên Cực Thánh Quang có tác dụng này sao?”
Chúng đệ tử kinh ngạc không biết chuyện khủng khiếp gì đang xảy ra để khiến một Linh Tướng tăng cấp liên tục, chỉ có vài ngươi biết nguyên do thực sự…
“Là do Thiên Cực Thánh Quang đã kích thích dược lực lưu lại từ những viên Thánh Đan, Thần Đan mà tên này đã ăn!” Vô Địch nói.
Linh hồn Dương vẫn tiếp tục tăng trưởng, đạt đến Linh Tướng cấp 8, rồi cấp 9, cấp 10…
Đến Linh Tướng cấp 10 đỉnh phong thì đà tăng trưởng dừng lại đột ngột.
Dương Hư chân nhân gật gù tán thưởng: “Cũng may hắn còn biết kềm chế đà tăng trưởng… Khá lắm…”
Tăng trưởng quá nhanh cũng không phải điều tốt, đây là điều mà ai cũng biết, ai cũng hiểu, nhưng ít ai đủ bản lĩnh kềm chế cơ hội phát triển vượt bậc để chọn sự vững vàng, hay nói cách khác là, chậm mà chắc.
Khi Dương Hư chân nhân đang gật gù, chợt cảm thấy linh hồn Dương lần nữa biến động…
“Đột phá lên Linh Vương rồi!”
“Vẫn tiếp tục tăng! Lên Linh Vương 2 rồi!”
“Mẹ kiếp thằng quái thai này!”
“Không kềm nổi dục vọng, tên này thật kém bản lĩnh…”
“Dừng lại đi! Quá tay rồi ba!”
Mặc cho tiếng kêu gào khuyên ngăn, Dương vẫn cố gắng hấp thu dược lực còn thừa từ Trấn Quang Thần Đan, trong đầu thầm mắng: “Quá tay con mẹ ngươi! Nếu bản lĩnh là phải làm theo ý người khác thì ông đây đếch cần bản lĩnh!”
Cuối cùng, hắn đạt đến Linh Vương cấp 3.
Trở lại hiện tại, với thực lực cấp Vương và trạng thái Tiên Long, Dương không mấy khó khăn dùng Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng đánh bại những đối thủ cùng cấp, nhưng với tình trạng hiện tại, sức mạnh của hắn không thể duy trì được lâu, trạng thái Tiên Long đã nhanh chóng biến mất, và trước mặt hắn vẫn còn một Linh Đế.
Biết chân tướng của Dương, gã Linh Đế không thể không tán thưởng: “Quả đúng danh phi thường, một kẻ chưa đến 20 tuổi lại có thể dùng thực lực bản thân đơn độc đánh bại 10 Linh Vương!”
Gã Linh Đế định ra tay, nhưng chợt phát hiện từ ngực trái đã mọc ra một thanh kiếm ánh sáng từ lúc nào…
Sau đó Bích Diệp và Vô Địch từ trên không đáp xuống.
Gã Linh Đế nhìn Bích Diệp và Vô Địch, sau đó cay đắng nói: “Hóa ra bọn ta được phái đến đây chỉ để thí mạng…”
Thật ra cũng không hẳn là thí mạng, Dạ Vũ đã đề phòng trường hợp Bích Diệp trọng thương chạy về đây nên đã phái người canh gác.
Gốc đa ngàn năm nơi bán đảo Sơn Trà này chính là lối vào nơi ở của Nữ Thần Sinh Mệnh.
Gã Linh Đế gục xuống, thêm mười thanh kiếm ánh sáng bay đến đâm xuyên qua não 10 tên Linh Vương…
Bích Diệp thở dài, nàng không muốn để người khác giết người trước mặt mình, nhưng nếu để những kẻ này sống trở về, thì người của Cường Dương cung sẽ chết càng nhiều hơn.
“Vào đi! Ta ở ngoài canh gác!” Vô Địch nói, sau đó thấy Dương và Bích Diệp nhìn những xác chết, liền nói thêm: “Chậc! Yên tâm, ta sẽ chôn cất bọn chúng!”
Bích Diệp gật đầu, sau đó dẫn Dương tiến về phía gốc đa khổng lồ. Thấy Bích Diệp, cây đa liền nghiên về phía nàng như thể đang cúi chào, sau đó một cánh cổng hiện ra cho Bích Diệp cùng Dương tiến vào bên trong.
…
Hoàng thành Huế.
Mị Như đẩy cửa bước vào phòng riêng của Dạ Vũ, lã lướt bước đến bên giường, nơi Dạ Vũ đang ngồi vận công.
“Ha! Ai đã khiến bệ hạ của chúng ta ra nông nổi này?”
Dạ Vũ đáp: “Hừ! Đây là đã hồi phục một phần! Không ngờ ả ta lại ra tay cứu hắn…”
“Ả ta? Là ai cơ?”
Dạ Vũ đáp: “Là một con mụ lắm chuyện và cực kỳ nham hiểm! Thiên… Ngân!”
“Thiên Ngân? Cũng là một Nữ Thần sao?”
“Sẽ có ngày ta diệt ả! Tình hình ngoài kia thế nào rồi?”
Mị Như đáp: “Cường Dương cung đã bắt đầu hành động, quân ta cũng đã sẵn sàng nghênh địch, nhưng không thấy bóng dáng của Vô Địch và Bích Diệp.”
Dạ Vũ gật đầu: “Cứ từ từ theo dõi, chúng nhất định sẽ đến cứu Ánh Dương!”
…
Dương theo Bích Diệp tiến vào nơi ở của nàng, một cõi thần tiên với đủ loại cây cối hoa quả và tiếng chim chóc ríu rít.
Bích Diệp chỉ tay về phía một hồ nước bốc hơi nghi ngút và nói: “Cởi quần áo ra rồi xuống đó ngâm mình!”
Dương biết Bích Diệp đưa hắn đến đây là để cứu chữa cánh tay đứt, nhưng lại không rõ nàng định làm gì, khi nghe Bích Diệp bảo đi tắm thì trong đầu hắn liền liên tưởng đến chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đó…
“Nghĩ bậy bạ gì đó? Còn không mau đi!”
“Ặc! Đi ngay!”
Theo lệnh của Bích Diệp, Dương liền đến ngâm mình vào hồ nước và lập tức hiểu ra dụng ý của nàng. Đây là một hồ nước nóng, nhưng không phải hồ nước bình thường, vừa ngâm mình vào thì Dương liền cảm thấy thư thái, cơ thể hắn bắt đầu có biến chuyển tốt, giống như sinh mệnh đang dâng tràn trong cơ thể.
Đã biết tác dụng của hồ nước, Dương liền lặn ngập đầu xuống hồ để có thể đạt được tác dụng tốt nhất…
Đến khi hết hơi, Dương ngoi lên, và giật mình khi thấy Bích Diệp đã xuống hồ, nàng trong dạng bé gái đang trần trụi ngâm mình phía đối diện hắn.
Rồi mồm Dương muốn rớt xuống khi được thấy cảnh tượng có một không hai khi Bích Diệp từ một cô bé biến đổi thành một mỹ nhân tuyệt trần ngay trước mặt hắn, nhất là cảnh đôi quả đào nở lớn trong nước hồ một cách sống động và đầy nét gợi tình.
“Giơ tay ngươi ra!”
Nghe tiếng gọi, Dương si ngốc giơ nữa cánh tay ra trước, còn Bích Diệp thì đang cầm nữa cánh tay đứt của hắn, cánh tay này vốn được nàng bảo quản bằng sinh mệnh lực nên vẫn hoàn toàn tươi mới.
Xem xét cánh tay, Bích Diệp nói: “Bị nát mất một đoạn nên muốn khôi phục phải mất nhiều công sức đây…”
Dương lúc này còn đầu óc đâu mà nghĩ chuyện tay với chân nữa, mắt hắn đã bị đôi ngực tròn căng nữa chìm nữa nổi trên mặt nước thôi miên mất rồi…
Bị Dương nhìn chăm chăm, cũng như những lúc mộng du cắn nhầm “xúc xích” của Dương, Bích Diệp trong lòng rất thẹn nhưng lại cố ra vẻ bình thường như không có chuyện gì. Nàng không hề muốn phơi bày cơ thể trần trụi trước mặt người khác, nhưng vì vấn đề cơ thể nên nàng buộc phải cởi trần để có thể tiếp thu tối đa năng lực của nước hồ.
Nhưng có một điều Bích Diệp không thể che giấu, đó là đôi gò má xinh đẹp của nàng đã ửng đỏ, Nữ Thần Sinh Mệnh cao quý trước mắt Dương giờ đây trở thành một thiếu nữ đang cố che giấu vẻ ngại ngùng…
Rồi Bích Diệp nâng cánh tay Dương lên, đặt nữa phần còn lại vào cách chỗ đứt một khoảng, tạo ra một chùm dây leo để cố định cánh tay đứt rồi bắt đầu dùng Sinh Mệnh lực thực hiện quá trình tái tạo.
Quá trình tái tạo cánh tay không dễ chịu như Dương tưởng tượng, vừa bắt đầu thì hắn đã nghiến răng nhắm chặt mắt vì cảm giác ngứa ngáy khủng khiếp nơi cánh tay, ngứa đến mức hắn định dùng chân cào xé chỗ ngứa.
Nhưng Bích Diệp ngăn cản và động viên: “Cố gắng chịu đựng! Rồi cảm giác sẽ quen dần thôi!”
Nhưng càng tái tạo thì càng ngứa ngáy, cảm giác còn khó chịu hơn rất nhiều so với khi bị đứt tay, Dương gồng mình cắn chặt răng, mắt trợn ngược đến mức chỉ còn thấy tròng trắng, cả người hắn run lên bần bật.
Rồi ý thức mất dần, răng Dương cắn vào môi đến tứa máu, hắn mở miệng gào lên rồi lại vô tình ngậm răng cắn vào lưỡi. Vì tập trung toàn bộ linh lực để chữa tay cho Dương nên buộc lòng Bích Diệp phải đưa tay nàng vào chặn răng Dương để ngăn hắn tự cắn đứt lưỡi mình, đổi lại, tay nàng đã đổ máu và bị Dương cắn chặt trong miệng.
Thở dài, Bích Diệp nói: “Xem như ta đền tội vì đã cắn… chỗ đó của ngươi!”