Phần 4
Sau khi Liêu Thiên Ý và Long Hiện rời đi, Dương cũng trở về Vong Linh điện để chuẩn bị cho cuộc triệu tập quần hùng.
Lúc Dương về gần đến nơi, Vong Linh điện vốn bất khả xâm phạm giờ lại phát sinh biến cố…
Vong Linh điện cỗ lão chìm trong làn sương tím mờ mịt, chợt sự tĩnh lặng bị tiếng ẩu đá phá tan rồi một bóng người văng ra từ một ô cửa sổ, kẻ này trượt dài trên đất rồi chật vật gượng dậy, là Phúc Pháp.
“Phúc Pháp, ngươi có sao không?”
Khi Thu Thúy chạy đến đỡ Phúc Pháp dậy, từ trong điện có một người mang khăn trùm kín đầu bước ra, kẻ này lạnh lùng lên tiếng: “Kẻ nào tự xưng là Sùng Hạo đâu? Bảo hắn ra gặp ta!”
Thu Thúy bức xúc mắng: “Ngươi là cái thá gì mà có tư cách bảo Sùng Hạo đến gặp? Lại còn ra tay đánh người, Sùng Hạo sẽ trừng trị ngươi!”
“Hừ! Ta ở đây chờ hắn trừng trị!”
Lúc này, Dương cũng vừa về đến, thấy Thu Thúy đang đỡ Phúc Pháp, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thu Thúy tức giận chỉ về phía người che mặt: “Hắn tự nhiên xông vào đòi gặp Sùng Hạo, Phúc Pháp nói Sùng Hạo không có ở đây, hắn liền ra tay đánh Phúc Pháp!”
Dương cả giận quay sang gã che mặt, làm vẻ mặt lạnh lùng ác độc để đe dọa: “Đánh người của Vong Linh điện ta, ngươi muốn chết kiểu nào?”
Kẻ kia khịt mũi: “Ngươi là Vua Âm Binh Lý Hữu Thực? Bảo Sùng Hạo ra đây gặp ta!”
Thấy kẻ kia kiên quyết đòi gặp Sùng Hạo, trong lòng Dương thầm suy đoán rằng kẻ này hẳn là có thù oán với Sùng Hạo, lại liếc sang Thu Thúy, người mang họa vì giả danh Sùng Hạo, Dương nổi ý định trêu chọc nàng, liền đáp lời gã che mặt: “Hừ! Ta chính là bạn trai của Sùng Hạo! Cần gì ở nàng thì cứ nói thẳng với ta!”
“Ngươi!”
Từ “ngươi” là người che mặt và Thu Thúy cùng nói, Thu Thúy đương nhiên hiểu rằng ý Dương muốn ám chỉ nàng là bạn gái hắn. Nhưng kẻ che mặt lại không biết chuyện Thu Thúy giả danh Sùng Hạo nên tưởng rằng kẻ tên Hữu Thực này đang miệt thị Sùng Hạo. Và thật ra, kẻ che mặt chính là Sùng Hạo, chỉ là cố tình che mặt đổi tên để truy tìm kẻ nào dám mạo danh hắn.
Nghiến răng ken két, Sùng Hạo lấy ra một thanh kiếm rồi đạp đất xông thẳng về phía Dương, nhưng Dương kịp thời nhảy lùi tránh kiếm.
Tránh được một kiếm, Dương được đà châm chọc: “Làm gì mà nóng thế? Ta nói Sùng Hạo là bạn gái ta khiến ngươi ghen à?”
“Câm miệng!” Sùng Hạo càng tức giận, tiếp tục vung kiếm chém Dương tới tấp khiến Dương phải chật vật lui mình tránh né.
“Này, có gì từ từ nói, ta dùng đến Tử Vong khí thì số ngươi khó sống đấy!” Bất ngờ trước tốc độ xuất kiếm và phản xạ của kẻ che mặt, Dương liền chuyển sang nghị hòa.
“Cứ dùng!” Sùng Hạo đáp cộc lốc, vẫn không ngừng sấn đến.
Dương tiếp tục thương thảo nghị hòa: “Này, cả Linh Tướng cấp 4 còn suýt chết vì Tử Vong khí của ta, ngươi nên suy nghĩ kỹ kẻo hối hận không kịp…”
Sùng Hạo chém càng bạo hơn, mấy lần chém trúng Dương, nhưng vì cấp linh lực tương đương và vũ khí thô sơ nên chưa đủ gây sát thương cho Dương, mục đích của Sùng Hạo chính là làm tiêu hao linh lực của Hữu Thực để hắn không thể điều khiển âm binh.
Nhưng kẻ này đã sai lầm, linh hồn Dương khác thường nên ở cấp độ tương đương thì không ai có thể đơn thân độc mã làm hắn cạn kiệt linh lực…
Còn Dương cũng đang cố tình tránh né để đối phương mệt mỏi, hạn chế dùng đến Tử Vong khí, nhưng Dương cũng đã nhầm, đối phương càng không phải người thường để có thể mệt mỏi sau vài trăm đường kiếm…
Ở cấp Tướng, linh hồn chưa đủ nhạy cảm để có thể cảm nhận tính đặc trưng của mỗi linh hồn, cho nên cả Dương và Sùng Hạo đều chỉ biết đối phương có cấp độ tương đương mình mà không thể nhận ra sự quen thuộc của nhau. Còn những đặc điểm như hình thể, giọng nói, mùi hương đều có thể dễ dàng thay đổi nên càng khó nhận ra.
Nhưng có một người nhận ra mối liên hệ của Lý Hữu Thực và kẻ giấu mặt. Ở phía xa, Hoài Bão trong thân phận Vũ Lôi Phong đã theo dõi toàn bộ diễn biến của trận đánh giữa Dương và Sùng Hạo. Nhìn Sùng Hạo huơ thanh kiếm dỏm trông như con điên còn Dương thì không ngừng né tránh y như con khỉ, Hoài Bão tròn mắt há mồm khó hiểu: “Hai đứa nó bày trò gì vậy?”
Lão sư phụ ra vẻ suy tư: “Chắc là diễn trò để người khác tưởng chúng không phải là Võ Phi Dương và Sùng Hạo… Cũng có thể chúng hợp tác bày trò giả ngu để đánh úp ngươi đấy!”
Hoài Bão gật gù: “Hai thằng này thật xảo quyệt! Đã thế thì ta cứ giả vờ không biết để xem các ngươi có mưu mô gì, hừ!”
Ý nghĩ vừa dứt, Hoài Bão liền xòe quạt giấy trên tay ra rồi lướt đến chắn giữa Sùng Hạo và Dương: “Dừng tay!”
Có người can ngăn, Dương thở phào nhẹ nhõm, còn Sùng Hạo hỏi kẻ phá đám: “Ngươi muốn gì?”
Hoài Bão trong lốt Vũ Lôi Phong nho nhã phất quạt, mỉm cười nói: “Chỉ là thấy hai vị đây ẩu đả phí sức nên ra tay can ngăn thôi…”
Nhìn Vũ Lôi Phong nho nhã nhẹ nhàng, trong đầu Dương và Sùng Hạo nảy ra cùng một ý nghĩ: “Điệu điệu gay gay y như thằng Bão! Lẽ nào chính là nó?”
Dương tò mò hỏi: “Ngươi là ai mà xem vào chuyện của bọn ta?”
Hoài Bão lịch sự giới thiệu: “Ta tên Vũ Lôi Phong, còn hai vị…”
Nghe Vũ Lôi Phong xưng tên, Dương và Sùng Hạo lại có cùng một ý nghĩ: “Vũ Lôi Phong? Mưa, sấm và gió… là bão? Nó là Hoài Bão! À mà không đúng, làm gì có chuyện lộ liễu như vậy? Có lẽ kẻ này muốn giả danh Hoài Bão và phải biết rõ kiểu cách của Hoài Bão… Nhưng cấp độ nó cũng tương đương mình… Chẳng lẽ nó là…”
Đến đây thì suy nghĩ khác biệt, Dương thì nghĩ: “Vũ Lôi Phong không lẽ là Sùng Hạo!”
Còn Sùng Hạo thì nghĩ: “Vũ Lôi Phong là Võ Phi Dương!”
Dương nhìn Vũ Lôi Phong, nhếch mép cười và nghĩ: “Hay cho Sùng Hạo! Mình cứ giả nai rồi tìm cơ hội chơi nó một vố mới được!”
Còn Sùng Hạo cũng liếc Vũ Lôi Phong, ánh mắt lộ chiến ý: “Giỏi lắm Võ Phi Dương! Ta cứ vờ như không biết, để xem mi mà giở trò thì ta đập cho một trận!”
Sau đó hai thằng lại có cùng suy nghĩ: “Nhưng như vậy… không lẽ…”
Rồi Dương và Sùng Hạo kinh ngạc nhìn nhau và cùng nghĩ: “Thằng này chẳng lẽ là Nguyễn Hoài Bão?”
Rồi Dương cười gian nháy mắt với Sùng Hạo để ra hiệu: “Ta biết mi là Hoài Bão rồi! Hợp tác chơi thằng Sùng Hạo một vố không?”
Sùng Hạo gật đầu ra vẻ hiểu ý, nhưng thật ra lại hiểu nhầm ý Dương thành: “Ta là Hoài Bão đây! Có muốn hợp tác chơi thằng Dương một vố không?”
Còn Hoài Bão thấy Dương và Sùng Hạo đang ra ám hiệu cho nhau, trong lòng liền cười lạnh: “Quả nhiên hai thằng khốn này đang hợp tác chơi mình! Hừ!”
Cuộc hội ngộ kỳ quặc đã làm tan chiến ý của Sùng Hạo, Dương cũng bắt đầu sắp xếp chuẩn bị cho cuộc hội tụ quần hùng dưới danh phận Vua Âm Binh Lý Hữu Thực.
…
Trở lại với Liêu Thiên Ý và Long Ngạo, hai người đang nghỉ ngơi sau một trận dọn dẹp âm binh.
Sau một thời gian đắn đo, cuối cùng Long Ngạo cũng gắng gượng hỏi Thiên Ý một vấn đề mà hắn rất tò mò: “Nghe nói… lúc đến đây nàng đã gặp qua một người tên là Võ Phi Dương?”
Nét mặt Thiên Ý vốn đang tươi tắn thoải mái, khi nghe đến cái tên Võ Phi Dương liền trở nên lạnh lẽo: “Võ Phi Dương? Ta không gặp, nhưng ta rất muốn gặp…”
Giọng Thiên Ý lạnh lùng và đầy thù ý khiến cho Long Ngạo cảm thấy toàn thân run rẫy, một áp lực khủng khiếp!
“Khí thế thật bá đạo, lại có thù oán với Võ Phi Dương?” Trong đầu Long Ngạo lập tức nghĩ đến một người: “Long Chúc Diễm?”
Nhưng ngay sau đó hắn lắc đầu phủ định, bởi trước khi vào bí cảnh này, Long Ngạo đã gặp mặt Long Chúc Diễm trong khu trại canh gác, hơn nữa, Diễm là Linh Đế, không có khả năng tiến vào nơi này sớm như vậy.
Kể từ lúc đấy thì Thiên Ý trở nên trầm lặng, khiến Long Ngạo lo lắng thầm nghĩ: “Làm cho một người vui vẻ nhiệt tình như Thiên Ý khi nghe tên ngươi lại trở nên lạnh lùng băng giá như vậy… Võ Phi Dương ngươi đã gây ra chuyện ác gì?”
Thiên Ý nhận ra sự lo nghĩ trong lòng Long Hiện, sau hồi lâu trầm mặc, nàng hỏi: “Dường như ngươi quen biết Võ Phi Dương?”
Long Ngạo gật đầu: “Có từng gặp qua…”
Thiên Ý tò mò: “Hắn là người thế nào?”
Long Ngạo suy nghĩ rồi đáp: “Một kẻ rất đáng ghét…”
Thiên Ý hỏi tiếp: “Vậy hắn rất xấu xa?”
Long Ngạo phân vân, rồi lắc đầu: “Ta không biết, riêng ta chưa từng thấy hắn làm gì xấu xa, nhưng hắn vẫn rất đáng ghét!”
“Vậy tại sao ngươi ghét hắn?”
Long Ngạo đáp: “Trước đây ta ghét hắn vì ta nghĩ hắn có những thứ ta không có nên hắn mới tài giỏi hơn ta, còn bây giờ ta ghét hắn vì ta biết hắn dù không có những thứ ta có thì hắn vẫn tài giỏi hơn ta!”
Thiên Ý gật gù: “Nghĩa là trước đây ngươi ganh tỵ với điều kiện của hắn, còn hiện tại ngươi ganh tỵ với tài năng của hắn?”
Long Ngạo gượng gạo gật đầu, thấy Thiên Ý mỉm cười nên tò mò hỏi: “Nàng cười cái gì?”
Thiên Ý đáp: “Cười vì ngươi ngốc, rõ ràng ngươi không còn ganh tỵ với hắn, mà là ngươi đã khâm phục hắn! Nếu ngươi là nữ thì ta còn nghi ngờ ngươi đang thích hắn!”
Long Ngạo trợn mắt: “Ta không phải loại đó! Ta chỉ thích nữ giới!”
Thiên Ý che miệng cười khúc khích: “Ta chỉ đùa thôi!” Sau đó nàng lại buồn bã nói: “Thật ra… ta còn không biết thích một người là như thế nào…”
Long Ngạo suy nghĩ rồi đáp: “Thích một người? Là… lúc nào cũng muốn gặp người đó…”
Khi Long Ngạo nói, trong đầu Thiên Ý liền nghĩ đến Lý Hữu Thực, nhưng nàng cảm thấy hiện tại Lý Hữu Thực là người nàng không muốn gặp nhất…
Long Ngạo vẫn tiếp tục nói: “Chỉ cần nhìn thấy người đó ta liền cảm thấy vui vẻ…”
Thiên Ý vẫn nghĩ đến Lý Hữu Thực, nhưng khi gặp hắn, nàng chỉ cảm thấy một nỗi buồn không rõ lý do…
“Ở bên cạnh người đó, ta sẽ trở thành một người hoàn toàn khác, tươi vui như cây khô gặp mưa rào…”
Với Thiên Ý, khi ở gần Lý Hữu Thực, nàng từ một người vui vẻ dễ gần trở thành một tảng băng lạnh lùng cô độc…
“Mỗi động tác, mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của người đó đều là thứ đẹp đẽ nhất…”
Thiên Ý nghĩ đến những gì Hữu Thực làm, toàn những hành động khiến nàng cảm thấy đáng ghét…
“Và dù người đó làm ra lỗi lầm gì, ta vẫn sẵn sàng tha thứ…”
Thiên Ý nghĩ đến lúc nàng chịu một kiếm và một đấm rồi quay đi, Hữu Thực ngỏ ý giúp đỡ nhưng khi nàng nói một câu “Không cần” thì hắn liền bỏ mặc nàng, cơn hờn giận lại trào dâng trong lòng nàng…
Long Ngạo kết câu: “Đối với ta có lẽ là như vậy…”
Thiên Ý thở dài, theo những gì Long Hiện nói thì mọi cảm xúc của nàng đối với Lý Hữu Thực đều đối lập với thích, vậy chẳng lẽ nàng thù ghét hắn? Nhưng nàng biết cảm xúc này không phải thù ghét, bởi nàng đang mang một mối thù không đội trời chung…
Lúc này Long Ngạo nhận ra mình nói hơi nhiều, liền đổi đề tài: “Nghe nói Vua Âm Binh Lý Hữu Thực kêu gọi mọi người tụ hợp ở Vong Linh Điện?”
Thiên Ý gật đầu.
Long Ngạo nói tiếp: “Không rõ hắn mưu đồ gì, nhưng kẻ này nghe nói không phải người Long thành, và đa số người vào đây đều là nhân tài của Long thành chúng ta, ta phải đến xem hắn giở trò gì để còn ngăn chặn…”
Thiên Ý đắn đo rồi gật đâu: “Ta cũng đi…”