Phần 49
Thu Truy Ảnh Thánh Cơ vào nhẫn không gian, Dương đỡ Dạ Vũ dậy từ đống đổ nát.
“Dạ Vũ! Nàng ổn chứ?”
“Kh… không sao…” Dạ Vũ gượng nói, sự thật là nàng vẫn còn đau sau khi trúng đòn của xương Chân Long.
Dương nhìn quanh, Hoài Bão đang ngồi vận công phía xa, Sùng Hạo bị xương Chân Long đá một cước văng đi và Thủy Quỳnh liền chạy theo trợ giúp. Phong Linh Nhi đang bay giữa trời và chăm chú nhìn về phía Dương cùng Dạ Vũ, vẻ mặt nàng như e ngại điều gì nên chưa vội tấn công.
Thấy sự chần chừ đắn đo của Phong Linh Nhi, Dương tò mò tự hỏi: “Cô ta bị sao vậy nhỉ? Lúc nãy giết người như ngóe mà… Hay là… tại mình đẹp trai quá không nỡ giết?”
“Éc!” Vừa tự sướng xong thì Dương giật mình kinh hãi vì Phong Linh Nhi đang sà xuống, hai bàn tay đầy vuốt nhọn giương ra như chờ cào nát cơ thể hắn.
“Cẩn thận!” Dạ Vũ vội thoát khỏi tay Dương, nàng kéo hắn tránh khỏi vuốt của Phong Linh Nhi và tạo ra một chùm dây bóng tối trói chặt Phong Linh Nhi.
Nhìn Phong Linh Nhi vốn hoạt bát đáng yêu giờ hóa thành một quái vật hung ác, Dương hỏi Dạ Vũ: “Có cách chữa không?”
Dạ Vũ gật đầu: “Tuy khó nhưng…”
Chưa kịp nói hết câu, Dạ Vũ giật mình tạo vội một lớp phòng ngự bảo vệ Dương, còn bản thân nàng trúng một đòn như trời giáng rồi văng như tên bắn đi xa hàng trăm mét. Quá trình này diễn ra nhanh đến mức Dương chỉ kịp nhận ra sau khi Dạ Vũ đã bị đánh bay đi mất.
Bên cạnh Dương xuất hiện một người khác, Hoài Bão.
“Dạ Vũ!” Mối quan tâm của Dương lúc này là Dạ Vũ, hắn lo lắng định đuổi theo Dạ Vũ nhưng bị Hoài Bão nắm áo kéo lại.
Bị cản lại, Dương tức giận mắng: “Buông ra thằng chó này!”
Hoài Bão lạnh lùng hỏi, quái dị ở chỗ giọng của hắn như có thêm một giọng khác chồng lên nghe như tiếng hai người đồng thanh nói: “Mày và ả ta có quan hệ gì?”
“Liên quan gì đến mày? Buông ra!”
Hoài Bão cười lạnh: “Liên quan? Phong Linh Nhi biến thành như vậy là do ai mày biết không?”
Lúc này thì Dương mới hiểu lý do hành động khác thường của Hoài Bão, hắn đáp: “Không phải do Dạ Vũ!”
“Vậy sao? Xem ra mày với ả là cùng một giuộc!”
Hoài Bão buông áo Dương ra, hắn liền quay lại nhìn Hoài Bão, vẫn hình dạng thư sinh đó, nhưng ánh mắt Hoài Bão trở nên hung tàn khác lạ và quanh người hắn xuất hiện một lớp vỏ bọc trong suốt mang hình dạng một sinh vật cao to với làn da nứt nẻ như vỏ cây.
“Thần Ma Vô Lệ?”
Người nói câu trên là Dương, khiến cho Hoài Bão không khỏi kinh ngạc: “Mày biết?”
Dương gật đầu: “Tao biết!”
Thượng cổ công pháp Thực Thần Ma, luyện đến tầng 4, người luyện có khả năng biến đổi linh hồn thành dạng linh hồn của Thần – Ma để khống chế và sử dụng sức mạnh cùng năng lực đặc trưng của Thần – Ma đó. Khả năng này mang tên: Thần Ma Vô Lệ.
Vấn đề là Hoài Bão còn quá yếu để có thể khống chế khả năng này, hậu quả là cả tính cách hắn cũng chịu ảnh hưởng từ Xương Cuồng sau khi dùng Thần Ma Vô Lệ – Mộc Tinh Biến.
Thoáng kinh ngạc trong giây lát, Hoài Bão lấy lại vẻ lạnh lùng: “Hừ! Biết thì đã sao? Giết xong ả Dạ Vũ kia sẽ đến lượt mày!”
Dứt câu, Hoài Bão bước qua mặt Dương và dùng tốc độ khủng bố lao về hướng Dạ Vũ. Nhưng chỉ vừa lao đi thì giật mình phát hiện một người lửa vượt qua và giơ nắm đấm cản đường hắn, vội vàng tung đấm đáp trả…
BINH!
Hai đấm va chạm khủng khiếp, Hoài Bão bị đẩy lui trong khi người kia cũng bật ngược ra, là Dương.
“Vốn định để dành cho gã kia…” Dương luyến tiếc tự nói, cả người hắn giờ như bốc cháy trong ngọn lửa, không phải Huyết Ảnh Yêu Hỏa quen thuộc, mà là ngọn lửa mang màu sắc tự nhiên và thấp thoáng dáng vẻ một mỹ nữ cực kỳ xinh đẹp… Hồng Ảnh Thần Hỏa.
Thượng cổ công pháp Thôn Thiên Địa, kỹ năng đặc biệt của tầng 3: Thiên Địa Hữu Tình, kích hoạt sức mạnh của Nữ Thần được lưu giữ trong quá trình quan hệ.
Giống như Hoài Bão, Dương cũng chịu ảnh hưởng từ tính cách nóng nảy của Hồng Ảnh sau khi dùng Thiên Địa Hữu Tình – Hồng Ảnh Biến.
“Hà… Muốn động vào Dạ Vũ cứ bước qua xác tao!”
Ngay sau lời khiêu khích của Dương là lời đáp trả bằng hành động của Hoài Bão, hai tay hắn mọc ra một lớp vỏ cây khô dài và nhọn hoắc như hai ngọn giáo đâm vào Dương, nhưng bị Dương đốt rụi một cây và chụp lấy cây còn lại, kéo Hoài Bão mất thế đứng rồi tung một dấm rực lửa vào mặt tên này…
ẦM!
Cú đấm tạo ra một vụ nổ mạnh mẽ nhưng không trúng mặt Hoài Bão mà trúng lớp vỏ cây cực dày phủ trên mặt hắn.
Hoài Bão bị đánh lui nhưng đã kịp gọi Sắc Mệnh Long Ảnh ra quấn chặt lấy Dương, nhưng với ngọn Hồng Ảnh Thần Hỏa mạnh mẽ, Sắc Mệnh Long Ảnh nhanh chóng bị thiêu rụi…
Đốt cháy Sắc Mệnh Long Ảnh của Hoài Bão không khiến Dương thoải mái hơn, bởi vì Hoài Bão đang cầm Sắc Mệnh Chi Bảo ấn lao đến, Hoàng Đế Ấn đã kích hoạt và chuẩn bị giáng thẳng vào đầu Dương…
BINH!
Hoàng Đế Ấn giáng xuống, không phải đầu Dương mà là cánh tay làm từ Hắc Kim Thánh Khải của Dương, hậu quả là cánh tay này lập tức rã rệu rơi xuống mặt đất.
Hỏng mất cánh tay máy, Dương đổi chác bằng một cú đấm trời giáng vào bụng Hoài Bão, nhưng Hoài Bão kịp thời tạo ra một lớp vỏ cứng trên bụng để phòng ngự và chỉ bị đánh văng đi…
Đúng lúc này thì Phong Linh Nhi thoát khỏi trói buộc và lướt đến định tấn công Hoài Bão nhưng không thành.
Tránh được vết thương cơ thể, nhưng không tránh được vết thương tinh thần, bản thân Hoài Bão đang điên cuồng chiến đấu vì nàng, vậy mà nàng lại trợ giúp kẻ thù ám toán hắn…
“Tại sao?” Hoài Bão hỏi Phong Linh Nhi, đáp lại chỉ là ánh mắt vô hồn…
“Tại sao vậy?” Hoài Bão đau đớn lặp lại câu hỏi, nỗi đau khiến hắn dần mất kiểm soát đối với Xương Cuồng, cơ thể hắn dần biến dạng thành hình một người cây.
Phong Linh Nhi vẫn không đáp, nhưng đôi mắt nàng trở nên long lanh ngấn lệ, tiếc là Hoài Bão không còn tâm trí để nhận ra… Nàng thích hắn, cực kỳ thích hắn, chẳng qua là không muốn bị hắn nhìn thấy hình dạng xấu xí của nàng nên đã cố xua đuổi hắn…
“TRẢ LỜI TA ĐI TẠI SAO VẬY!!!”
“Đậu mẹ đi chết đi thằng đầu bò!” Hoài Bão không rõ nhưng Dương thì đã rõ, ảnh hưởng tính cách từ Hồng Ảnh khiến hắn nóng nảy chửi thề rồi lao đến đá thẳng vào mặt Hoài Bão một cước.
BINH!
Một cước rõ mạnh nhưng Dương cảm giác như đá phải cổ thụ, cơ thể Hoài Bão đang biến đổi thành cơ thể Xương Cuồng.
Và như một cơn bùng nổ, cơ thể Hoài Bão mọc thành một người cây cao gầy và khô khốc. Gào lên đau đớn, khắp người Hoài Bão phóng ra hàng trăm rễ cây khổng lồ cắm xuống đất để hấp thu dinh dưỡng trong đất và dần phát triển thành đại thụ.
Xương Cuồng đã chiếm quyền kiểm soát, gã cười lên đắc thắng: “Ha ha ha… Ta chờ ngày này lâu lắm rồi!”
“Vậy hả!” Dương hỏi trong khi đang khom người nhặt lên một thứ, Linh Quang Thần Cơ.
Tiếng cười của Xương Cuồng tắt lịm…
“Để xem Xương Cuồng nhà ngươi có chịu nổi một đòn Linh Quang Thần Tiễn này không…”
Thông qua Hoài Bão, Xương Cuồng biết Dương có khả năng dùng kỹ năng đặc biệt của Thuận Thiên kiếm và Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, chứng tỏ khả năng hắn dùng được khả năng đặc biệt của Linh Quang Thần Cơ là rất cao, và với sức mạnh của Dương hiện tại thì e rằng một phát bắn này đủ sức kết liễu Xương Cuồng què quặt…
“Hề hề… Hay là thôi đi…” Xương Cuồng lập tức đổi giọng.
Dương nhướng mày, vẫn chăm chăm chiếc nỏ ngắm về phía Xương Cuồng: “Còn không biết tự xử?”
Nỏ thần đang chỉ thẳng vào mặt, Xương Cuồng nào dám manh động, sau một lúc ngập ngừng thì đành tiu nghĩu thu mình trả lại quyền điều khiển cơ thể cho Hoài Bão.
Trở lại hình người, Hoài Bão gục xuống và nôn khan dữ dội, quả thực vừa rồi nếu Xương Cuồng không tự thu mình thì hắn không còn cách nào đòi lại thân xác bởi sư phụ hắn đã hôn mê sau khi ra sức khống chế Bạch Kê.
Thấy Hoài Bão đau đớn, Phong Linh Nhi ngập ngừng muốn đến gần nhưng lại thôi…
Dương thở dài hỏi Phong Linh Nhi: “Thấy hắn biến thành ma cây, ngươi có ghét bỏ hắn không?”
Phong Linh Nhi lắc đầu, và sau cái lắc đầu thì nàng hiểu ra ý nghĩa trong câu hỏi của Dương, liền ngập ngừng tiến đến vỗ về Hoài Bão.
Biến chuyển này khiến Hoài Bão ngạc nhiên nhìn Phong Linh Nhi rồi nhìn Dương.
Dương ngồi bẹp xuống, Hồng Ảnh Thần Hỏa trên người hắn tan biến, hắn vốn đã kiệt sức từ sớm và hành động cầm nỏ thần chỉ là để hù dọa Xương Cuồng. Dương nói: “Giờ thì bình tĩnh nghe ta nói chưa? Dạ Vũ vô tội, chẳng qua là trước đó nàng bị kẻ khác khống chế, giống như ngươi vừa bị Xương Cuồng khống chế… Hơn nữa, thuốc là do Âm Đạo hội chế ra nhưng kẻ tiêm thuốc vào cơ thể Phong Linh Nhi không phải người của Âm Đạo hội… Mà là…”
Lưu Mông đang ngồi ẩn nấp ở một khu vực lơ lửng trên bầu trời Cổ Loa và chứng kiến toàn bộ cục diện cùng với An Dương Vương.
“Ngài thấy rõ chứ?” Lưu Mông hỏi.
An Dương Vương gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Quả là những kẻ đáng sợ, Bạch Kê vậy mà bị chúng xử lý dễ dàng, và dường như mỗi tên đều có Thần Bảo…”
Lưu Mông nói: “Người đời gọi chúng là Sát Thần, những kẻ mang trong người linh hồn của ác quỷ và chuyên ăn linh hồn của Thần để tăng cường sức mạnh, chờ thời cơ hủy diệt đất nước. Nhưng sau cuộc đấu đá nội bộ vừa rồi thì chúng có lẽ sắp kiệt sức…”
An Dương Vương gật đầu: “Ta sẽ giúp ngươi diệt trừ tai họa!”
Lúc này, Hoài Bão hỏi Dương: “Làm sao ta có thể tin lời ngươi nói?”
Dương nhún vai: “Tùy! Ta phải đi tìm…”
ẦM!
Dương vừa đứng dậy thì giật mình trước một cơn động đất dữ dội, quay đầu nhìn lại thì thấy một cái sọ đầu ba sừng khổng lồ đang nhìn hắn…
“Đây là…” Dương rùng mình khi nhận ra sự lấp lánh như kim cương của chiếc sọ, và thật ra phía sau là cả một bộ xương rồng khổng lồ hoàn chỉnh. Bộ xương Chân Long đã kích hoạt Chân Long Hóa.
GRAOOO!!!!!!
Bộ xương gầm lên ghê rợn, và Sùng Hạo từ trên trời rơi xuống trước mặt Dương, toàn thân đẫm máu. Nhìn thấy Dương, Sùng Hạo giơ Thuận Thiên Kiếm lên và gầm to: “Tao chém chết mày thằng khốn nạn!”
“Ặc!”