Phần 68
Cảm thấy quanh Bình Thường có hiện tượng lạ, Mai Linh lo lắng hỏi: “Bình Thường, ngươi sao vậy?”
Dương nhanh chóng thu hắc vạn vào lưỡi kiếm và đáp: “Ta không sao, chỉ thử dùng một niệm thuật để kháng độc…”
Giải thích qua loa, Dương hỏi để đổi hướng chú ý của Mai Linh: “Sư tỷ, tại sao người lại nghĩ rằng cả đời này sẽ không có cơ hội?”
Cận kề sinh tử, Mai Linh không ngần ngại thổ lộ: “Ta đã từng xem thường hắn, rồi khi nhận ra hắn tài năng thì lại quay sang thích hắn… ta chỉ là một người đáng khinh…”
Dương cười nhẹ: “Sư tỉ, hắn là một kẻ nhỏ nhen như vậy sao? Hắn có quyền chọn người xinh đẹp để yêu, sao lại khinh một cô gái chọn người tài để mến?”
“Hắn… có lẽ sẽ không nghĩ vậy, nhưng ta cũng tự biết bản thân không xứng đáng…”
Dương đáp: “Có thể khi xưa hắn không thích một Mai Linh cao ngạo khinh người, nhưng với một Mai Linh hiện tại, người biết tôn trọng và động viên một kẻ bị người khác xem là phế vật, thậm chí sẵn sáng chấp nhận chết trong oan ức để người khác được sống trong thanh thản, nếu vẫn không cảm động thì chính hắn là kẻ không xứng đáng với sư tỉ.”
Từ một Bình Thường hiền lành khờ khạo có thể nói ra những câu ngôn tình sắc sảo khiến Mai Linh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, và lúc nàng đang thắc mắc thì Bình Thường đã đứng dậy và bế nàng lên.
“Ngươi định làm gì?” Mai Linh hỏi.
Dương đáp: “Ta đưa sư tỷ đi lấy thuốc giải độc.”
Bế Mai Linh đến cánh cửa đá, Dương tích tụ hắc niệm xuống chân rồi đạp cửa.
ẦM!
Cánh cửa đá vỡ tan khiến hai ả nhện gác cửa giật mình, nhưng vừa quay lại thì cả hai ả nhận cấp Linh Tướng liền quỳ sụp xuống hai bên đường, còn Dương cứ thế thong thả bế Mai Linh bước qua, giống như một vị đế vương vi hành.
Vừa bước qua hai ả nhện trong sự kinh ngạc tột cùng của mai Linh, Dương cất tiếng nhẹ nhàng hỏi: “Nhện chúa ở đâu?”
Trước sức khống chế tinh thần của Hắc Niệm, hai ả nhện không cần đánh cũng khai, Dương cứ thế tiến đến hang nhện chúa, bọn nhện canh gác đều cấp Linh Tướng trở xuống nên toàn bộ quỳ sụp xuống trước sức ép của Hắc Niệm.
Mai Linh kinh ngạc tột cùng, đây là Bình Thường sao? Không cần động tay cũng khiến cho những linh thú bán nhân này quỳ xuống thì ngay cả Võ Phi Dương cũng chưa chắc làm được!
“Đừng lo, đệ vẫn là Bình Thường đây!” Trong trạng thái thức tỉnh, Hắc Niệm giúp cho Dương có thể thấu hiểu suy nghĩ và cảm xúc của những người xung quanh có niệm yếu hơn, hắn trấn an khi cảm thấy Mai Linh đang hoảng sợ, và cũng có phần cảm động khi cảm thấy Mai Linh đang lo lắng cho Bình Thường vì sợ hắn bị sức mạnh quái dị nào đó xâm chiếm.
Bạch Hậu trong tổ chúa đang thả tơ sửa sang cái ổ của nàng, chợt cánh cửa tơ nhện khổng lồ đứt ra làm đôi, rồi sau đó một trong những nhện góa phụ trắng mạnh nhất bay ngược vào trong và được Bạch Hậu bắn tơ đỡ lấy.
“Số 2! Có chuyện gì bên ngoài?” Bạch Hậu ngạc nhiên khi thấy trên mặt nhện số 2, đứa con gan lỳ nhất với cấp bậc Linh Vương cấp 7 của nàng lộ rõ sự sợ hãi.
Nhện số 2 run rẫy: “Quỷ! Có quỷ!”
Rồi Dương bế Mai Linh bước vào, vẫn gương mặt bình tĩnh cùng đôi mắt đen yêu dị, nhưng cánh tay phải hắn đã biến đổi thành một cánh tay bọc vảy đen, hắn vừa bế Mai Linh vừa kéo theo một bó tơ nhện, bó tơ này trói chặt nhện số 21, ả bị Dương trói và kéo lê trên đất để “trả ơn” cho hành vi bắt người vô cớ.
“Là mày?” Bạch Hậu kinh ngạc khi thấy Dương, kẻ mà vừa trước chỉ như con kiến, muốn giết là giết, giờ lại toát ra khí chất yêu dị đến nàng cũng phát run.
“Ừ! Ngầu chưa?” Dương đáp, đồng thời thả Mai Linh xuống và kéo bó tơ đem ném số 21 về phía Bạch Hậu, dù biết Bạch Hậu có thể dễ dàng tạo mạng nhện cản lại.
Bạch Hậu đánh giá Dương rồi nói: “Linh lực yếu ớt, tà niệm mạnh mẽ, một cánh tay như tay Quỷ mà cũng giống tay Rồng… Ta chưa từng thấy sinh vật nào kì lạ như ngươi… Điều gì dẫn ngươi đến đây, hay đơn giản là thích gây sự?”
“Gây con mẹ bà! Vô cớ bắt ta về đây, thấy ta yếu nên ra sức bắt nạt không phân biệt phải trái. Giờ thấy ta mạnh lại tráo trở bảo ta đến gây sự!”
Lần đầu trong đời bị một thằng nhóc mắng xối xả, Bạch Hậu tức giận vô cùng nhưng còn chưa rõ thực lực của Dương nên cố nén giận: “Vậy tại sao lại giết con ta? Ngươi giải thích đi!”
“Thích con mẹ bà! Đưa thuốc giải ra đây!”
“Ngươi… ngươi…”
Bạch Hậu tức phát điên trước thái độ ngạo mạn quá trớn của Dương, thật ra là do bị ảnh hưởng bởi Hắc Niệm.
Lúc này, từ trên trần hang, một bóng trắng vốn là nhện số 1 đang âm thầm đáp xuống sau lưng Dương, nhưng lúc sắp ta tay đánh lén thì giật mình vì Dương quay lại: “Này thì ám sát!”
Nói xong, Dương dùng cánh tay Chân Long tóm lấy chân nhện số 1 và ném thẳng về phía Bạch Hậu.
Bạch Hậu bắn tơ đỡ lấy nhện số 1 và giật mình vì thấy Dương vốn nấp sau cơ thể nhện số 1 nhảy lên rồi vung kiếm chém thẳng vào mặt ả.
Tuy nhiên, Bạch Hậu dễ dàng tránh được và bắn tơ vào Dương khiến hắn phải vội nhảy lùi ra sau.
“Đánh mà không cần giải thích sao…” Bạch Hậu đã giận đến cực hạn.
Dương đứng trước Bạch Hậu, so với hắn thì Bạch Hậu to lớn như một tòa nhà, nhưng hắn không hề có ý định lùi bước, vì hắn cần phải lấy được thuốc giải độc.
“Ừ! Cái loài của bà nói nhẹ đâu có nghe! Nên ta sẽ đánh đến khi bà giao thuốc giải ra rồi nói chuyện!”
Dứt câu, dưới chân Dương xuất hiện một chữ Hắc Vạn lớn, hắn giậm lên và nhảy tránh khỏi một đường tơ do Bạch Hậu bắn đến trong tích tắc.
Trong thời gian 1 tuần trước chuyến hành hương, không chỉ Bình Thường tiến bộ mà chính Dương cũng tiến bộ không ít, dù hắn chỉ có thể tận dụng những lúc thức tỉnh để tìm hiểu về hắc niệm. Không dùng được Ngự Lôi Thuật lẫn Dạ Hành, Dương đã nghĩ ra cách mượn lực từ Hắc Niệm làm lò xo để tăng cường tốc độ…
Trước gia tốc phi thường của một người không có bao nhiêu linh lực, Bạch Hậu càng thêm ngạc nhiên nhưng không nao núng mà tiếp tục bắn tơ để bào mòn sức lực của Dương.
Dương đoán được mục đích của Bạch Hậu, trong 7 ngày, niệm của Bình Thường đã tiến bộ vượt bậc, nhờ vậy nên Dương có thể duy trì trạng thái thức tỉnh được lâu hơn nhiều so với lần đầu, nhưng còn chưa đủ để hắn đọ sức bền với Bạch Hậu, bởi theo hắn suy đoán, Bạch Hậu có thể đã là một Linh Đế.
Mai Linh đang được bảo vệ trong vòng vây của những chữ Hắc Vạn, chứng kiến thái độ khác lạ và phong cách chiến đấu yêu dị của Bình Thường, trong đầu nàng không khỏi liên tưởng đến một người…
Dương vẫn thoăn thoắt tránh đòn và chờ thời cơ tiếp cận Bạch Hậu, chợt hắn vấp ngã và phải đấm vào chữ hắc vạn mới hiện ra để tung người lên cao, tránh khỏi một đường tơ nguy hiểm.
Và Bạch Hậu tiếp tục bắn tơ…
Khi sợi tơ vừa nhô ra từ lỗ rốn của Bạch Hậu, Dương xoay mình và dùng cánh tay Chân Long tung nắm đấm vào chữ hắc vạn khổng lồ vừa hiện ra, phản lực khiến hắn dội ngược đi và lại tiếp tục đấm vào một chữ hắc vạn khác rồi lại một lần bắn đi, Dương bay trên không theo hình chữ z với tốc độ không tưởng khiến Bạch Hậu giật mình kinh ngạc vì khi phát hiện ra đã thấy Dương áp sát nàng rồi vung kiếm…
Một luồng kiếm gốm những chữ hắc vạn yêu dị phát ra bởi ma kiếm Nghịch Thiên, tuy không long trời lỡ đất nhưng lại toát ra sắc khí ma mị kinh hoàng, Bạch Hậu tuy tránh được nhưng tinh thần cũng lâm vào hoảng loạn, gương mặt nàng xám lại, những con mắt trừng lên, miệng hé ra để lộ cặp nanh sắc nhọn…
Rít lên một tiếng âm hàn, Bạch Hậu nói: “Mày gây sự nhầm lúc rồi…”
Nói xong, Bạch Hậu dang hai tay ra, tất cả tơ nhện được nàng bắn ra khắp gian phòng đồng loạt nhô đầu lên uốn lượn như những con rắn trắng.
Dương dùng hai chữ hắc vạn nhỏ làm đệm để đứng trên không, mắt hắn nheo lại vì bắt đầu cảm thấy nguy hiểm lớn: “Cuối cùng cũng dùng đến Hữu Ý…”
Hữu Ý, cảnh giới linh lực cho phép người luyện hồn cảm nhận và điều khiển vật chất mang linh lực xung quanh mình, Dương tin chắc Bạch Hậu có thể dùng nhưng lại không hiểu lý do gì mà nàng không dùng đến dù rất tức giận trước thái độ của Dương. Và giờ thì nàng đã dùng…
“Sư tỉ! Ra khỏi đây!” Dương quát gọi Mai Linh trong khi hàng trăm sợi tơ đang vươn lên vây chặt hắn.
“Bình Thường!” Mai Linh không chạy, nàng lo lắng gọi to khi thấy Bình Thường bị tơ nhện vây kín.
Nhưng Dương không hề nao núng, hắn vẫn còn một chiêu bài cuối, dù chưa từng dùng qua…
Nghịch Thiên kiếm được một chữ hắc vạn cố định giữa không trung, mũi kiếm chỉ thẳng về phía giữa trán Bạch Hậu, ngay khi phần đầu cán kiếm xuất hiện một chữ hắc vạn khổng lồ, cánh tay Chân Long của Dương nắm chặt rồi dùng toàn lực đấm thẳng vào…
Nghịch Thiên kiếm lao đi như đạn bắn xé toạc tơ nhện trên đường bay trong khi tơ nhện xung quanh bắt đầu phủ kín người Dương. Tốc độ kiếm bay nhanh đến nỗi chính Bạch Hậu cũng ngạc nhiên, bà dùng tơ định bắt lấy thanh kiếm nhưng không thành vì quanh kiếm có những chữ hắc vạn bảo vệ. Bạch Hậu không thể cản kiếm, chỉ còn cách né kiếm, nhưng vừa nghiêng đầu né đi thì chợt một chữ hắc vạn trên mũi kiếm bắn ra và tạo thành lò xo khiến lưỡi kiếm va phải rồi chuyển hướng đăm thẳng vào mặt Bạch Hậu.
Bị Nghịch Thiên kiếm đâm vào mặt, Bạch Hậu còn chưa kịp thấy đau đã bùng lên cơn giận khủng khiếp nhất trong đời bà, không phải vì nhan sắc bị hủy hoại, mà vì máu bị đổ ra trong lúc nó không được phép đổ ra nhất…
Rồi Bạch Hậu hét lên một âm thanh khủng khiếp, âm thanh của cơn giận và của cơn đau đớn tột cùng… Sở dĩ, bà không muốn tiêu hao nhiều linh lực với Dương là vì bà đang trong cơn chuyển dạ, chuẩn bị sinh ra một bầy nhện mới…
…
Cũng trong hang nhện, ở một vòm hang sâu có một chiếc kén trắng khổng lồ, chiếc kén dần rách ra và một cơ thể nhện to không kém Bạch Hậu chui ra khỏi kén…