Phần 80
Thiên Ý lâu, trong phòng của Kiều Vô Song.
Kiều Vô Song ngồi trên giường, cổ áo rơi khỏi vai thon để lộ ra tấm lưng trần hoàn mỹ.
Một vầng sáng xanh lung linh mềm mại lan tỏa khắp gian phòng, từ lưng Kiều Vô Song hiện ra một đôi cánh bướm màu thiên thanh rực rỡ, nhưng đôi cánh này trông như bị cháy mất một nữa, trên viền cánh vẫn còn những tia lửa đang âm ỉ cháy…
Ngọc Lan đứng đó, nhìn Kiều Vô Song cực kỳ đau đớn nhưng cắn răng cam chịu mà không thể giúp được gì, rồi Ngọc Lan hỏi: “Nhị tiểu thư lại thức tỉnh?”
Kiều Vô Song gật đầu.
“Vì sao? Đáng lý ra cô ta không thể thức tỉnh sớm như vậy?” Ngọc Lan hỏi.
Chợt từ cửa sổ có một giọng nữ khác khiến Ngọc Lan giật mình nhìn lại: “Vì Nghịch Thiên Kiếm.”
Người vừa đến nhìn Kiều Vô Song, thở dài và nói tiếp: “Không chỉ một hay hai kẻ thức tỉnh…”
Lúc này Kiều Vô Song như giật mình, quay đầu lại nhìn người vừa đến bên cửa sổ, mắt nàng rơi lệ, môi mấp máy ba từ nhưng không thành tiếng: “Thiên Như Ý…”
…
Trước sự bành trướng khủng khiếp của Tà Linh, Dương ôm lấy Mai Linh và Xuất Trần cắm đầu bỏ chạy, ngỡ rằng với sức mạnh từ hắc niệm thì sẽ có chút cơ hội chạy trốn, nhưng chỉ vừa chạy đi thì Dương giật mình phát hiện mọi vật xung quanh hắn dường như chuyển động nhanh lạ thường, và khi hắn quay đầu nhìn lại, thì Tà Linh đã tiến sát hắn, tốc độ bành trướng của Tà Linh cũng nhanh hơn hẳn so với ban đầu, giờ đã hóa thành một khối chất lỏng to bằng tòa nhà.
“Thời gian?” Dương lập tức nghĩ đến khả năng thời gian bị thao túng, vốn là điều hắn nghi ngờ từ khi thấy tốc độ khác thường của Hữu Công.
Đúng như Dương suy đoán, Hữu Công di chuyển nhanh khác thường vì dùng gia tốc thời gian lên bản thân, còn Dương thấy mọi thứ nhanh hơn là vì hắn bị Tà Linh ểm giảm tốc thời gian, gia tốc và giảm tốc là hai năng lực cơ bản của thuộc tính Thời Gian. Tà Linh nuốt chửng Hữu Công và cũng hấp thu luôn năng lực thao túng thời gian của Hữu Công.
Dễ dàng đuổi đến Dương như đuổi theo một con rùa, Tà Linh đắc ý cười vang rồi đâm một chùm gai nhọn tạo thành từ chất lỏng đen vào ngực Dương…
Binh!
Tiếng va chạm vang dội, nhưng Dương không bị đâm mà kịp chém một đường kiếm rồi tạo ra một chữ hắc vạn làm bàn đạp để tiếp tục bỏ chạy với tốc độ nhanh như ban đầu.
Thấy thế, Tà Linh ngạc nhiên: “Hóa ra ngươi cũng dùng được khả năng hấp thụ của Nghịch Thiên kiếm… Nhưng chạy đâu cho thoát!”
Đúng như Tà Linh nói, Dương đã dùng Nghịch Thiên kiếm hấp thu sự giảm tốc thời gian mà Tà Linh ểm trên người hắn.
Nhưng Dương còn chưa chạy thoát…
Tà Linh vẫn tiếp tục bành trướng, cả cơ thể hắn như sôi sục và không ngừng bắn ra những tia chất lỏng đen, những tia chất lỏng này văng tung tóe khắp nơi, dân cư xung quanh đang hoảng sợ bỏ chạy, trúng phải những tia chất lỏng từ Tà Linh liền khựng lại, sau đó quay sang điên cuồng chém giết nhau bằng những cách vô cùng tàn nhẫn.
Một cuộc thảm sát điên cuồng! Dù biết rõ những người này là ảo nhưng Dương cũng không khỏi run sợ…
Không được như Dương, Mai Linh và Xuất Trần không biết những người kia là giả, Mai Linh vừa sợ vừa thương, nước mắt ràng rụa, miệng không ngừng cầu xin: “Dừng lại… làm ơn dừng họ lại…”
Xuất Trần cũng không hơn gì, nàng đang nhìn cảnh một người phụ nữ, dù phát điên nhưng vẫn không quên che chở cho đứa con sơ sinh đang nằm khóc dưới đất, rồi người phụ nữ ngã xuống…
“Ta giết ngươi… Ta sẽ giết ngươi…” Nhìn cảnh tượng đáng thương cùng cực, Xuất Trần như phát điên, miệng nàng rít lên từng câu, mắt nhìn về Tà Linh như thể muốn phanh thây hắn ra thành ngàn mảnh ngay lập tức…
“Xuất Trần! Đừng!” Dương cố giữ chặt Xuất Trần để ngăn nàng lao vào Tà Linh, trong tình trạng này thì hắn đánh không lại nhưng chạy cũng không thành.
Chợt trước mặt Dương có một cái khe quái dị xuất hiện giữa không trung, rồi một người ăn mặc tương tự Hữu Công chui qua cái khe, đưa lưng về phía Tà Linh, kẻ này nhìn Dương và hỏi: “Ta là Bửu Công, đồng… đạo… ch… o… hỏi…”
Những từ sau Bửu Công nói chậm dần, Dương lập tức nhận ra rằng Bửu Công đã bị Tà Linh ểm giảm tốc thời gian, và ngay sau đó, Tà Linh lúc này trông như một khối bùn đen khổng lồ, há cái miệng to như cửa động xuống định nuốt chửng Bửu Công…
“Đừng hòng!” Dương nghiến răng quát, một nữa viên thần đan đã khiến Tà Linh khủng khiếp như vậy, nếu để hắn nuốt nữa viên còn lại và hấp thu năng lực không gian thì Dương biết bản thân chết chắc, không còn đường thoát, hắn liều mạng lao về phía Bửu Công rồi bị Tà Linh nuốt chửng…
Chứng kiến Bình Thường bị khối vật chất đen khổng lồ nuốt chửng, tim Mai Linh và Xuất Trần như ngừng đập, cả hai chết lặng, nín thở nhìn vào vị trí mà Bình Thường vừa bị nuốt…
Sau khoảng lặng ngắn nhưng tạo cảm giác dài như vô tận, Mai Linh hóa thành dạng linh miêu, hét lên rồi đau đớn lao thẳng về phía Tà Linh, nàng muốn liều mạng đòi lại Bình Thường từ miệng tên hung thần đáng sợ, môi nàng liên tục nói: “Ngươi không được chết! Ngươi không được chết Ngươi ghét ta cũng được, lừa ta cũng được, miễn là ngươi đừng chết…”
Tà Linh đang nhấm nháp hai con mồi vừa nuốt được, thấy Mai Linh chạy đến liền cười lạnh: “Mỹ nhân, chờ ta tái tạo cơ thể sẽ cùng các nàng hưởng thụ. Khà khà…”
Dứt câu, từ cơ thể Tà Linh vươn ra hai xúc tua hướng về phía Mai Linh và Xuất Trần.
Đột nhiên…
ẦM!
Một phần cơ thể Tà Linh nổ tung khiến hai xúc tua của Tà Linh cũng tan rã theo, từ vị trí bị nổ tung mọc ra một cánh tay đen khổng lồ, cánh tay này được ghép thành từ hàng nghìn chữ hắc vạn nhỏ.
Từ cái lỗ hổng tạo ra sau vụ nổ, Dương kéo theo Bửu Công phóng thẳng ra ngoài.
Nhìn Dương thoát ra với khí thế tà mị khác hẳn lúc trước , thanh kiếm Nghịch Thiên cũng không còn trên tay nhưng uy lực lại hơn hẳn lúc trước, Tà Linh nghi hoặc: “Kiếm Tâm?”
Kiếm Tâm, kiếm nằm trong tim, tim chính là kiếm, trong lúc nguy cấp, Dương nhớ lại trạng thái mạnh mẽ đến mất kiểm soát mà hắn vô tình đạt được khi bị bạch hậu đâm Nghịch Thiên kiếm vào tim, liền liều mạng tự đâm kiếm vào tim.
Nhưng chỉ ngạc nhiên trong khoảnh khắc, sau đó Tà Linh liền cười lạnh: “Kiếm Tâm nửa vời cộng với tình trạng của ngươi hiện tại thì chẳng có gì ghê gớm. Để ta xem ngươi duy trì được bao lâu…”
Dứt câu, Tà Linh bắn ra hàng chục xúc tua đen ngòm vây lấy Dương.
“Hừ!” Dương hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt tà mị hơi lộ nét nhíu mày khó chịu, hắn cũng biết tình trạng hiện tại không thể đương đầu với Tà Linh.
Vừa suy tính, Dương vừa giơ tay chưởng ra trước, lập tức hắc niệm tụ thành một bàn tay khổng lồ chặn lấy những xúc tua của Tà Linh, đồng thời còn có hai bàn tay hắc niệm khác bắt lấy Mai Linh cùng Xuất Trần rồi ném hai nàng bay xa.
Dương cũng bỏ chạy, vừa chạy vừa kéo theo Bửu Công và gấp gáp nói: “Ta là Tà Linh đây! Nữa viên thuốc mà Cao Biền đưa ngươi đâu?”
Bửu Công nhìn Dương với ánh mắt nghi hoặc, Dương vội nói thêm: “Hữu Công đã bị kẻ thù của chúng ta nuốt mất, Cao Biền không nói với ngươi về hắn sao?”
Qua kinh nghiệm tiếp xúc với Hữu Công, Dương suy đoán những kẻ giống hệt cương thi này có vấn đề về trí tuệ, vậy nên hắn thử lừa Bửu Công để lấy viên độc đan trước khi hắn giao cho Tà Linh thật sự.
Bửu Công có vẻ lưỡng lự, nhưng chỉ tích tắc sau, lá bùa trên trán gã tỏa sáng, môi gã nhếch lên rồi nói: “Khá thú vị… Được, nữa viên độc đan này giao cho ngươi.”
Dễ dàng vượt mong đợi, Dương nghi hoặc nhận lấy nữa viên độc đan.
Nhìn Dương cất viên độc đan vào nhẫn không gian, Bửu Công nói tiếp: “Hy vọng một ngày nào đó kẻ mà ta gặp sẽ là ngươi… chứ không phải Tà Linh kia… Ha ha…”
Nói hết câu, lá bùa trên trán Bửu Công bốc cháy, cháy bằng một ngọn lửa màu đen ma mị, ngọn lửa lan ra nhanh chóng rồi lập tức đốt cơ thể Bửu Công cháy thành tro bụi.
Kinh ngạc, quá mức kinh ngạc, với thái độ vừa rồi, Dương hiểu rằng Bửu Công này biết rõ hắn không phải Tà Linh, vậy mà vẫn giao nữa viên độc đan cho hắn. Hơn nữa, ngọn lửa đen vừa đốt rụi Bửu Công cũng không phải lửa thường, mà là dị hỏa, một loại dị hỏa ngang tầm với Huyết Ảnh Yêu Hỏa, tên là Hắc Diễm.
Lúc Dương đang kinh ngạc, có hai người ngồi xếp bằng trong một nơi giống như giữa bầu trời đen ngập tràn tinh tú.
Một người mặc trang phục như đạo sĩ, có gương mặt trẻ trung nhưng tóc dài bạc trắng, người này mở mắt nhìn người bên cạnh và hỏi: “Thiên Minh, tại sao ngươi làm vậy?”
Người tên là Thiên Minh trẻ trung hơn nhiều, cười nhẹ và đáp: “Thầy không thấy tên đó rất quái sao?”
Kẻ tóc trắng gật đầu: “Đúng là có chút quái, nhưng đó là Thần Đan và hai cương thi cấp Đế nha! Kế hoạch của Cao Biền ta bị ngươi phá hỏng mất rồi! Tà Linh là một mảnh tàn phách cấp Tối Thượng đó!”
Thiên Minh nhẹ cười, nụ cười toát lên nét đẹp anh tuấn mà không kém phần tinh tế nho nhã: “Nếu tàn phách Tối Thượng kia thật sự lợi hại thì hãy tự thoát ra, nhưng ta thấy kẻ sở hữu Nghịch Thiên kiếm kia đáng giá hơn…”
Cao Biền cắn răng đáp: “Ta hao tâm tổn lực suy diễn thiên cơ, chờ đợi ngày Phật Cảnh khai mở chỉ để tìm kiếm trợ lực cho ngươi, vậy mà… Thật là tức chết ta…”
Thiên Minh cười cười, biết Cao Biền đang tức giận nên đổi chủ đề: “Vô Sắc Tiên Vũ Nguyễn Hoài Bão cũng có mặt trong Phật Cảnh, hắn cũng tìm kiếm Tà Linh, hay là Kiếm Linh?”
Cao Biền suy đoán: “Cũng có thể chỉ là Cửu Phẩm Liên Hoa. Trong Thế Hệ Phi Thường, ta thấy Nguyễn Hoài Bão này là có tiền đồ nhất…”
Thiên Minh cười: “Thầy nghĩ thế sao? Ta lại thấy Sùng Hạo lợi hại hơn…”
Cao Biền không đồng ý cũng không phủ nhận, hỏi: “Thế Hệ Phi Thường… Thiên Minh, theo ngươi thì nếu xếp ba kẻ này vào Hùng Vương bảng, bọn chúng sẽ có thứ hạng nào?”
Thiên Minh suy nghĩ rồi đáp: “Đều là thiên tài xuất chúng, theo ta nghĩ thì Nguyễn Hoài Bão và Sùng Hạo có thể miễn cưỡng xếp vào hạng 7 và 8, còn Võ Phi Dương… khó mà lên bảng.”
Cao Biền gật gù: “Vào đến hạng 7 là đánh giá cao bọn chúng quá rồi…”
Thiên Minh lắc đầu: “Không thể nói vậy, với điều kiện của bọn hắn mà đạt được thành tựu như vậy ở lứa tuổi 18 đã là quá khủng khiếp. Bản thân ta nếu không được hỗ trợ tận tình thì chắc chỉ ngang ngửa bọn hắn là cùng…”
Cao Biền bật cười: “Khiêm tốn quá cũng không tốt… Ngươi, Trịnh Thiên Minh, năm nay vừa tròn 18 tuổi, tự thu Hắc Diễm, đột phá Linh Đế, sáng tạo bí kỹ. So sánh với Thế hệ phi thường kia ư? Ba đứa nó hợp sức và dùng toàn bộ sức mạnh ẩn giấu cũng không đủ làm ngươi trầy da!”
…
Hà thành, hồ Hoàn Kiếm.
Sùng Hạo và Thần Kim Quy nghi hoặc nhìn Thuận Thiên kiếm, thanh kiếm trong suốt đang rung lên từng hồi, mũi kiếm chỉ về một hướng.
“Dường như có ai đang kêu gọi thanh kiếm…”