Phần 4
“Giao Tổ Huyết ra, trẫm ban cho ngươi một cái chết ít đau khổ.” Ma Quân nhìn về Tề Thiên Ma Tôn bằng đôi mắt đẹp nhưng yêu dị và nói.
Tề Thiên Ma Tôn không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng từ trong đôi mắt, có thể thấy lão đang toát ra một nỗi căm phẫn khủng khiếp, một mối thù chất chứa suốt mấy nghìn năm giờ đã hoàn toàn phát tiết.
Cái thời mà Ma Quân dựng nên Ma Quốc và bắt đầu xâm lược khắp phương Bắc, Tề Thiên Ma Tôn khi đó còn là một chàng trai trẻ. Ma binh quét qua, quốc gia của Tề Thiên Ma Tôn lụi tàn, gia đình, bạn bè, người hắn yêu, toàn bộ đều vùi thây dưới binh đoàn của Ma Quân. Quyết chí phục thù, Tề Thiên Ma Tôn che giấu quá khứ, dấn thân vào Ma đạo, dần dần trở thành một trong những chiến tướng mạnh mẽ nhất của Ma Quốc. Nhưng khi hắn đạt đến cấp Ma Tôn thì Ma Quân đã là một đấng Tối Thượng bất khả chiến bại của thời đại đó, Tề Thiên Ma Tôn vô vọng.
Cho đến một ngày, tung tích của Ma Tổ Tinh Huyết, di sản của kẻ sáng lập Ma đạo, được truyền đến. Ma Quân bận đối kháng với một đối thủ cực kỳ hùng mạnh nên không thể đích thân đi tìm tổ huyết, Tề Thiên Ma Tôn liền xung phong đi tìm.
Để ẩn thân trong quá trình tìm kiếm, Tề Thiên Ma Tôn buộc phải để cho Ma Quân đánh mình trọng thương, chỉ còn lại một mảnh linh hồn. Trong hành trình âm thầm tìm kiếm. Nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng Tề Thiên Ma Tôn tìm được giọt tổ huyết trong một bí cảnh nhỏ bé, cái nơi mà người dân Việt Nam gọi là Nghịch Thiên Cảnh, một nơi ẩn chứa những bí mật kinh thiên, nơi đầu tiên được gọi là tuyệt địa của Việt Nam, giờ đây đang xếp hàng thứ bảy về độ nguy hiểm.
Tất nhiên hắn sẽ không mang về giao nộp cho Ma Quân, hắn muốn tự mình chiếm lấy, kế thừa tinh hoa của người sáng lập Ma đạo, cũng là cơ hội giúp hắn trả thù. Nhưng Tề Thiên Ma Tôn nhanh chóng thất vọng, hắn không thể hấp thụ tổ huyết, hóa ra giọt máu này chỉ phản ứng với những kẻ có linh hồn cùng loại với Ma Tổ, hư hồn, hoặc gọi cách khác là linh hồn vô sắc. Tề Thiên Ma Tôn vẫn có cách cưỡng ép sử dụng tổ huyết để phát triển sức mạnh trong thời gian giới hạn, nhưng cái giá phải trả là mạng sống, dù vậy cũng không đủ để đánh bại Ma Quân.
Kế hoạch thay đổi, Tề Thiên Ma Tôn quyết định tìm kiếm một người mang hư hồn, đào tạo người đó trở thành kẻ báo thù thay mình. Tề Thiên Ma Tôn gặp Sùng Lãm, một hoàng tử trẻ tuổi ham chơi mang tiếng phế vật vì sở hữu linh hồn không màu, lại là con lai giữa nhân tộc và long tộc nên càng bị kỳ thị.
Nhưng bằng ánh mắt sõi đời, Tề Thiên Ma Tôn nhìn ra những phẩm chất tốt đẹp trong Sùng Lãm, cho nên lão quyết định đào tạo chàng. Nhưng Tề Thiên Ma Tôn không biết cách đào tạo một linh hồn không màu, thế gian chắc cũng không còn mấy người biết. Vậy là Tề Thiên Ma Tôn tìm cách trở lại Nghịch Thiên Cảnh, lần này lão gặp một người trong Nghịch Thiên Cảnh, Tiên Hậu Minh Châu. Tựa như biết rõ tất cả những gì Tề Thiên Ma Tôn đang làm, Tiên Hậu đã giao cho lão hai thứ, một là công pháp Thực Thần Ma, hai là Thiên Kiếm. Nhờ hai thứ này mà Tề Thiên Ma Tôn đã thành công đào tạo ra một vị Đế Vương Bách Tộc đủ sức đối đầu với Ma Quân, ngăn chặn bước chân xâm lược của Ma Quốc, thậm chí Lạc Long Quân còn thành công liên thủ với một đấng tối thượng khác để đưa Ma Quân vào giấc ngủ bốn ngàn năm.
Nhưng có một sự thật là Lạc Long Quân chưa từng sử dụng Ma Tổ Tinh Huyết, trước khi người có thời gian rảnh để dùng thì đã phải chọn cách hy sinh để bảo vệ đất nước khỏi nguy cơ diệt vong. Giọt máu vẫn được Tề Thiên Ma Tôn cất giữ.
Đối diện với một phân thân Ma Quân chỉ mang linh hồn cấp độ Ma Tôn thì Tề Thiên Ma Tôn cũng không quá sợ hãi, hắn đáp trả: “Ma Quân, nể tình cũ, ta khuyên ngươi nên tránh xa đất nước này kẻo lại ngủ thêm một giấc ngàn thu.”
Ma Quân nhếch môi cười và hỏi: “Dựa vào cài gì? Vào hai tồn tại sở hữu linh hồn hỗn mang què quặt này sao?”
Ma Quân biết rõ sự lợi hại của Thiên Kiếm và Thiên Thư, nhưng hắn cũng biết linh hồn của Thiên Kiếm và Thiên Thư hiện tại thương tổn nặng nề, không thể nào phát huy ra uy lực thật sự, cho nên hắn xem nhẹ.
Hỗn Mang Thần Đế đang điều khiển cơ thể Hoài Bão khẽ thở dài, bị xem thường nhưng ngài không hề tức giận mà chỉ hơi buồn, vì hiện tại ngài thật sự quá yếu.
Hiện tại, lỗ hổng phong ấn đang bị công phá dữ dội, nhóm các Thần một phần thì tham gia chữa trị phong ấn, một nhóm thì duy trì kết giới để ngăn chặn hậu quả lan rộng, người còn rảnh tay để đối đầu Ma Quân lúc này cũng chỉ có Dương và Hoài Bão.
Linh hồn Thiên Thư điều khiển Dương quay sang nói với Kiếm Linh: “Theo phân tích, để ngăn chặn đối phương trong thời gian ngắn nhất, chúng ta cần tiêu hao hầu hết sức mạnh hiện có.”
Kiếm Linh gật đầu đáp: “Không thành vấn đề!”
Kiếm Linh nói xong, Hoài Bão đột nhiên nhắm mắt, công pháp Thực Thần Ma vận chuyển theo sự điều khiển của Kiếm Linh, linh hồn Hoài Bão như bộc phát những luồng khói, mỗi luồng khói hóa thành hình thù của một sinh vật quái dị lượn lờ quanh Hoài Bão, gồm có hình dạng của Tề Thiên Ma Tôn, có hình dáng Mộc Tinh Xương Cuồng, có Bạch Kê Tinh, có Ngư Tinh, có Xà Thần, có Giao Long, có cả Nham. Tất cả những Thần – Ma trong linh hồn Hoài Bão đều được phóng thích, những tàn hồn này do Kiếm Linh thay Hoài Bão khống chế tuyệt đối nên không xảy ra tình trạng mất kiểm soát.
Hai đôi cánh trong suốt u ám vỗ nhẹ sau lưng, Hoài Bão cầm Phong Vân – Thiên kiếm trên tay phải, thần ấn Sắc Mệnh Chi Bảo lơ lửng bên trái, cùng với những tàn hồn hùng mạnh lượn lờ xung quanh, Hoài Bão lúc này trông tựa như một vị đế vương nắm đầy quyền lực.
Cùng lúc đó, linh hồn Thiên Thư điều khiển Dương nhắm mắt thầm nói: “Đã tỉnh lại thì cùng giúp ta ngăn địch đi!”
Linh hồn Thiên Thư nói xong, cơ thể Dương liền tỏa ra ánh sáng trắng chói lóa, trạng thái Hắc Vũ Tiên Long đã mọc thêm một đôi cánh nên phải gọi là Hắc Vũ Thánh Long, giờ lại mọc thêm một đôi cánh trắng, trở thành dạng Thiên Long. Nhưng ba đôi cánh của Dương lần này có điểm khác biệt, đó là đôi cánh ở giữa chuyển thành màu đen trắng đan xen, tựa như sự dung hợp của một đôi cánh đen và một đôi cánh trắng.
Tất cả bảo vật mạnh nhất Dương đang giữ cũng được gọi ra, gồm Nghịch Thiên Kiếm, Linh Quang Thần Cơ, Hắc Phù Đổng, Tam Phẩm Liên Hoa Tháp và cả Thiên Mụ Đại Hồng Chung.
Công pháp Thôn Thiên Địa vận chuyển, những thuộc tính linh lực của Dương hiện ra hóa thành từng quả cầu mang màu sắc đặc trưng bay vòng quanh Dương như những vệ tinh tí hon, bao gồm quả cầu lửa màu máu Huyết Ảnh Yêu Hỏa, quả cầu băng Ảo Liên Huyền Hậu lấp lánh, quả cầu đen Hắc Ma Đế Lôi, quả cầu gió xoáy Hỗn Độn, quả cầu ánh sáng Thiên Cực Thánh Quang, những quả cầu này đang không ngừng hấp thu linh lực từ thiên địa, trở thành nguồn sức mạnh bổ sung cho Dương.
Lúc Dương đang cảm nhận sức mạnh khủng khiếp của bản thân hiện tại thì đột nhiên hắn nhận ra bản thân đã nắm quyền kiểm soát cơ thể, đồng thời hắn nghe tiếng nói của linh hồn Thiên Thư: “Ta trả lại quyền điều khiển cơ thể cho ngươi, hãy tự mình chiến đấu đi. Ma Quân cũng chưa phải là đối thủ mạnh nhất mà ngươi phải đối đầu khi phong ấn sụp đổ.”
“Ta? Đánh với nhân bản của Tối Thượng?” Dương trừng mắt hỏi lại, dù đã được trang bị tận răng nhưng hắn vẫn không thể không hãi hùng trước viễn cảnh phải tử chiến với một bản sao ngang tầm Thượng Thần.
Dương bất chợt nhìn về phía Hoài Bão, tên này cũng đang trợn mắt nhìn Dương, rõ ràng cả hai đang có cùng một cảm xúc.
Rồi Dương hất cằm nói với Hoài Bão: “Ngươi lên trước đi!”
Hoài Bão trừng mắt đáp: “Ta đâu có ngu!”
Rồi hai tên cùng thở dài, phải chi có Sùng Hạo ở đây, bảo đảm nó sẽ lao đầu lên trước nhất.
Lúc hai tên đang chần chừ thì Kiếm Linh và linh hồn Thiên Thư vội nhắc nhở: “Đừng chần chừ, nếu hai ngươi không ngăn chặn được bản sao của Ma Quân thì đất nước này sẽ sụp đổ ngay hôm nay!”
Lời nhắc lập tức cảnh tỉnh hai người bọn Dương, đất nước sụp đổ đồng nghĩa với dân tộc diệt vong, những người bọn hắn yêu thương, lý tưởng bọn hắn hướng đến đều tan thành mây khói.
Dương và Hoài Bão đồng loạt xuất kích, Hoài Bão nắm chặt Phong Vân – Thiên kiếm trong tay, thanh kiếm đang tức tốc tích tụ một cơn bão khổng lồ khiến cho không khí của cả một vùng xáo động dữ dội. Hoài Bão chạy như đạp gió giữa hư không, những tàn hồn Thần – Ma hóa thành khổng lồ hộ tống xung quanh hắn, tất cả cùng tỏa ra linh lực khủng khiếp.
Dương cũng vỗ cánh bay vút đi, những bảo vật cùng các quả cầu thuộc tính lao vút theo sau, tạo thành những dải ánh sáng đủ màu rực rỡ, rồi Dương co tay tạo thành thế đấm, những quả cầu thuộc tính như bị hút vào nắm đấm của hắn, tụ thành một vầng sáng rực rỡ mang uy lực hủy thiên diệt địa. Nắm đấm tích tụ sức mạnh quá khủng khiếp khiến vảy rồng trên tay Dương vụn vỡ, hắn cố kìm nén cơn đau, dùng một bước Dạ Hành dịch chuyển đến bên cạnh Ma Quân rồi tung đấm.
“HỖN THIÊN CUỒNG!”
ẦMMMM!!!
Nấm đấm như một vụ nổ hạt nhân khiến trời đất rung chuyển, khói bụi mịt mù, dư chấn lan tỏa đẩy bay tất cả mọi thứ xung quanh, nhưng Ma Quân vẫn đứng đó, một tay giơ ra đón lấy nắm đấm của Dương, không chút khó khăn.
Cùng lúc đó, Hoài Bão lao xuyên qua màn khói bụi, Phong Vân kiếm mang theo hư ảnh Thiên Kiếm hóa thành khổng lồ đâm về phía Ma Quân.
Ma Quân giơ tay còn lại ra muốn cản mũi kiếm, nhưng những Thần – Ma xung quanh Hoài Bão cũng đồng loạt tung đủ loại chiêu thức đặc trưng của bản thân về phía Ma Quân, khiến hắn phải tạo ra một lớp chắn bằng linh lực.
ẦM ẦM ẦM ẦM!!!
Va chạm như trời long đất lở làm Ma Quân hơi bị bật ra, cùng lúc đó, Dương đã kích hoạt trạng thái Kiếm Tâm cùng Cửu Phẩm Liên Hoa Tâm, hắc niệm và hoàng niệm lan tỏa kết thành hàng ngàn vòng xích trói lấy Ma Quân. Hắc Phù Đổng giờ đã phân rã thành một đám mây kim loại, mỗi mảnh hắc kim loại tỏa ra linh lực một hệ mà Dương nắm giữ, tất cả cùng hóa thành một cơn mưa bắn thẳng vào Ma Quân.
Khi những mảnh hắc kim bắn vào Ma Quân, lưỡi kiếm Phong Vân của Hoài Bão phóng ra một cơn bão khổng lồ, cơn bão này cuốn lấy cơn mưa hắc kim, hóa thành một cơn bão kim loại cực kỳ đáng sợ xoáy vào cơ thể Ma Quân.
Ma Quân hiện tại là một bản sao không hoàn thiện, tuy có cấp độ Ma Tôn nhưng không thể sử dụng những kỹ năng mạnh mẽ của bản thể, khi bị cơn bão kim loại cuốn lấy mà cơ thể thì bị trói chặt, Ma Quân chỉ có thể dùng Thần Lực che chắn bản thân.
Trước hai linh hồn hỗn mang đang vắt kiệt sức mạnh thì dù là cấp độ Ma Tôn cũng phải khổ sở chịu đòn, lớp phòng ngự của Ma Quân dần bị bào mòn, đâm xuyên, từng vết cắt xuất hiện trên quần áo và cả da thịt của Ma Quân.
Ma Quân vẫn bình thản tựa như xem cơn bão kiếm chỉ là gió nhẹ thoảng qua, hắn khẽ nói: “Xem ra không thể phá hoại đất nước này trong hôm nay, vậy thì trẫm lấy mạng hai ngươi làm quà!”
Ma Quân đột nhiên bộc phát toàn bộ linh lực, cả người hắn bành trướng như muốn bùng nổ, cơ bắp nảy nở làm lớp da rách toạc, hai cánh tay hắn trở nên to lớn dị hợm, vươn dài xuyên qua cơn bão kiếm với tốc độ vượt xa cấp Thượng Thần, chụp lấy hai người Dương, Bão chỉ trong chớp mắt.
Bằng trí tuệ tuyệt đỉnh của trạng thái Thiên Long, Dương lập tức nhận ra mục đích của Ma Quân, liền cảnh báo Hoài Bão: “Hắn muốn tự hủy!”
Ma Quân nhếch mép cười: “Muộn rồi!”
Trong khoảnh khắc Ma Quân cười đắc thắng, đột nhiên có một tia sáng đỏ rực đi xuyên qua người hắn, tia sáng này cực nhanh, cực mạnh, chỉ trong chớp mắt đã chẻ cả một vùng thành hai nửa thẳng tắp, đó là một đường kiếm.
Ma Quân quay đầu nhìn lại, kẻ vừa tung ra đường kiếm là một thanh niên tóc trắng có ngoại hình giống hệt Lạc Long Quân, tay hắn cầm một thanh đại kiếm đỏ rực, quanh thân hắn có hư ảnh một con bạch long khổng lồ đang cuộn thành vòng tròn, trên người hắn tỏa ra một luồng linh lực hiển hóa ra hình dạng một vị chiến thần mặc giáp rồng vô cùng oai nghiêm. Điều đáng ngạc nhiên là Thần lực trên người thanh niên này rất đặc biệt, khác hẳn loại Thần lực mà Ma Quân biết.
Tất nhiên, bởi vì sức mạnh trên người Sùng Hạo lúc này không phải Thần, mà là Chiến Thần!
Âu Cơ đang bận chữa trị phong ấn, khi nhìn thấy con trai xuất hiện trong trạng thái khác biệt, người vô cùng ngạc nhiên, bởi người có thể chắc chắn rằng, Sùng Hạo đã phá giải toàn bộ 13 tầng Phong Hồn Xích, phá giải vĩnh viễn!