Phần 9
Biển Đông mênh mông sóng vỗ, giữa một màu xanh bát ngát của biển trời, một tòa thành khổng lồ tựa như một hòn đảo đang nổi trên mặt biển, lặng lẽ đón sóng.
Trong thành tan hoang, khói lửa khắp nơi, từ xa có thể nghe tiếng khóc la thảm thiết của những người mất đi người thân. Vừa trải qua trận chiến ở Long Thành không lâu, người dân Thiên Đạo Thành chỉ vừa mới an cư đã lãnh thêm một tai họa thảm khốc. Nếu Long Thần Long Ẩn không ra tay, có lẽ Thiên Đạo Thành đã trở thành một tòa thành chết.
Hắc Dương Hạm khổng lồ cập cảng, những thành viên Hắc Đạo từng chứng kiến kết cục thảm khốc ở trận chiến Long Thành đều siết tay và cắn chặt răng, cảnh tượng chết chóc khi đó cũng không hơn là bao khi so với khung cảnh tang thương hiện giờ.
Dương đứng lặng nhìn cảnh tượng thê lương, trước đây hắn không hề ưa Long tộc, nhưng chủ yếu là vì Long tộc khi đó bị cai trị bởi hội trưởng lão cổ hủ độc đoán. Từ khi kích hoạt Long Ấn, Dương trở thành Long Hoàng, đồng thời Long Ấn cũng khiến người dân Long tộc thức tỉnh, họ nhận ra rằng tuy bản chất nguyên thủy của Long tộc là kiêu ngạo, nhưng không phải loại kiêu ngạo xem Long tộc là thượng đẳng như cách bọn Long Hán truyền đạt, mà là kiêu ngạo đối diện mọi khó khăn, thử thách.
Dương có thể cảm nhận được tình cảm, sự tôn kính và biết ơn dành cho hắn từ sâu trong đáy lòng của mỗi cá nhân Long tộc, Dương cũng vì vậy mà nảy sinh một chút tình cảm dành cho cả Long tộc. Nhìn những đứa trẻ mất cha mẹ, những người vợ mất chồng, người cha mất con… lòng Dương vừa đau vừa căm giận vô cùng.
Nhưng Dương đến không phải để an ủi.
Dương từ mũi thuyền của Hắc Dương Hạm bước vào không trung, mỗi bước hắn đạp vào khoảng không là lại có một hoa sen màu đen hiện ra đỡ lấy bước chân hắn rồi tan biến, giúp hắn bước trong hư không như bước trên mặt đất dù chưa đạt đến cấp bậc Chúa Tể.
Vẫn siết chặt thanh kiếm Nghịch Thiên trên tay, Dương đi đến bầu trời chính giữa Thiên Đạo Thành và gọi lớn: “TA MUỐN BÁO THÙ!”
Cả Thiên Đạo Thành im bặt nhìn lên Dương, chỉ một câu ngắn gọn, nhưng lại như mồi lửa làm bùng cháy cơn giận mãnh liệt của người dân, sau đó có nhiều người đứng dậy hô hào:
“Ta cũng muốn báo thù!”
“Nguyện theo Long Hoàng báo thù!”
“Mạng của ta sẽ vì Long Hoàng, vì Thiên Đạo Thành mà chiến!”
“Long Hoàng vạn tuế!”
Dương phất tay khiến tất cả im bặt, hắn nói tiếp: “Ta biết các ngươi cũng muốn báo thù, nhưng thay vì liều mạng vô ích, ta muốn các ngươi giúp ta bằng cách khác…”
Nói đoạn, Dương giơ thanh Nghịch Thiên kiếm lên, đem lưỡi kiếm đã trở nên trong suốt rạch vào lòng bàn tay của chính mình, làm một dòng máu đỏ chảy ra bám vào lưỡi kiếm.
Sau đó Dương giơ kiếm lên trời, một dấu ấn hình rồng vàng rực hiện ra trên mũi kiếm và lập tức khiến toàn bộ thành viên Long tộc quỳ sụp xuống.
Long Ấn, dấu ấn thể hiện quyền lực tối cao của Long tộc. Từ cổ chí kim, từ Long tộc nguyên thủy đến Long tộc hóa hình, chỉ cần mang huyết thống Long tộc thuần chủng đều không thể không tuân theo người sở hữu Long Ấn.
Một trong những năng lực đặc biệt của Long Ấn chính là tích tụ sức mạnh từ Long hồn của tất cả thành viên Long tộc còn sống trong một phạm vi rộng lớn.
Lần trước Dương tích tụ sức mạnh đó vào Ngạo Thế Thánh Thương, lần này hắn tích tụ vào một món vũ khí khác. Khi Long Ấn hiện ra, Long hồn từ tất cả thành viên Long tộc cũng bị kêu gọi, tất cả cùng bay lên và tụ vào lưỡi kiếm Nghịch Thiên trong suốt, tạo thành một cảnh tượng sặc sỡ ngợp trời.
Cuối cùng, khi tất cả Long hồn tích tụ, bên trong lưỡi kiếm Nghịch Thiên trong suốt xuất hiện hình dạng một con rồng vàng trải dài theo lưỡi kiếm, con rồng này sống động như thật và đang chuyển động trong lưỡi kiếm.
Dương nhìn lưỡi kiếm trong suốt với rồng vàng bên trong, hắn có thể cảm nhận được một trạng thái sức mạnh khác lạ mà Nghịch Thiên kiếm trước đây không hề có. Vốn có một sở thích màu mè là đặt tên cho mọi thứ, Dương liền đặt cho trạng thái này một cái tên: Nghịch Thiên Long Kiếm.
Giơ Nghịch Thiên Long Kiếm lên cao, Dương hướng mắt nhìn xuống toàn dân Thiên Đạo Thành và nói: “Ta! Nhân danh Long Hoàng của Long tộc, cũng là em họ của thành chủ Thiên Đạo Thành, quyết vì nhân dân Thiên Đạo Thành, vì Long tộc, dọn sạch Thiên Cơ!”
Dương nói bằng giọng điệu bình thản, không hề nhấn mạnh, không hề khoa trương, nhưng lại khiến toàn dân Thiên Đạo Thành cảm nhận được sự chân thành, cũng cảm nhận được quyết tâm bảo vệ con dân Thiên Đạo Thành từ hắn.
“LONG HOÀNG VẠN TUẾ!”
“QUYẾT DỌN SẠCH THIÊN CƠ! QUYẾT DỌN SẠCH THIÊN CƠ!”
Trong thời khắc đó, khi Dương đang đạp trên hái đóa hắc liên đứng giữa không trung, một cảnh tượng khác xảy ra khiến tất cả im bặt.
Quanh thân Dương, một luồng khí đen bốc lên tựa như một con rắn lớn đang ngẩng đầu. Luồng khí này dần phóng lớn, hóa thành hình ảnh một con rồng đen to lớn với một sừng trên đầu và thêm hai đôi cánh đen trên lưng, con rồng hư ảo này ngâm lên một tiếng làm tất cả những người chứng kiến đều toát ra vẻ kính sợ.
Long hóa cấp độ 3 kích hoạt, long ảnh của Dương ra đời, nhưng không chỉ là long ảnh bá vương, mà còn là long ảnh có bốn cánh, một Long Ảnh độc nhất vô nhị.
Thể chất của Dương cũng có bước tiến vượt bậc, cánh tay mang xương chân long thì càng mạnh mẽ và cứng cáp hơn xưa. Dương nhìn long ảnh bốn cánh của mình, trong lòng thầm hiểu được bí mật của cấp long hóa thứ 3.
Cốt lõi của cấp này vẫn là sự kiêu ngạo, nhưng nếu ở cấp thứ hai, sự kiêu ngạo cần có là kiêu ngạo bất khuất, thì sự kiêu ngạo cấp độ ba lại là kiêu ngạo bảo vệ, sẵn sàng đối diện mọi chông gai để bảo vệ người khác, không sợ hãi, không tư lợi.
Thực chất Dương không ít lần liều mình vì người khác, nhưng những lần đó hắn không có lý do để kiêu ngạo, lần này thì khác, hắn đứng ra trong tâm thế là Long Hoàng của Long tộc, là vị vua chí cao chuẩn bị vì con dân của mình mà dẹp tan quân thù.
Thu lại long ảnh, Dương bước trở về Hắc Dương Hạm trong sự kính bái cuồng nhiệt của người dân, nhưng Dương lúc này không có tâm tư mà hãnh diện về độ ngầu của mình, hắn cần đi đến địa điểm tiếp theo, hắn nói: “Khởi hành, đến Hà Thành!”
Bảo là đi đánh Thiên Cơ nhưng lại đến Hà Thành, không ai biết Dương đang tính toán gì.
Từ Thiên Đạo Thành đến Hà Thành là một khoảng cách khá xa, nhưng với tốc độ của Hắc Dương Hạm cùng nhiên liệu là lượng lớn linh tinh thì thời gian di chuyển không kéo dài bao lâu.
Chiến hạm khổng lồ xuất hiện trên bầu trời, lực lượng phòng thủ Hà Thành lập tức khởi động, nhưng Dương không có ý định gây chiến, hắn đứng trước mũi tàu nói: “Ta muốn gặp Lý Thần Vũ!”
Quân thủ thành liền báo tin, lúc sau, một cỗ xe long trọng do linh mã có cánh kéo bay đến đón Dương, hắn cũng không ngại ngồi vào, được đưa thẳng đến phủ thành chủ Hà Thành.
Đến nơi, Dương được đón tiếp nồng hậu, hắn được đưa vào một gian phòng tráng lệ, Lý Thần Vũ với phong thái cao quý như bậc đế vương tận mình tiếp đón.
Đối với Lý Thần Vũ, trong lòng Dương đánh giá kẻ này khá tốt, ngoài vì chuyện hắn bỏ qua thù hận giải cứu người dân Long Thành khi trước, còn vì lần này, qua Google, Dương biết được Lý Thần Vũ đã phái đoàn cứu trợ ngay khi biết tin Thiên Đạo Thành bị tập kích, đáng nói là Lý Thần Vũ không hề có ý định nói với Dương chuyện đó, chứng tỏ hắn giúp là thật tâm.
Đối diện người ngoài là phong thái đế vương, khi chi còn hai người, Lý Thần Vũ lại thể hiện sự nho nhã lịch thiệp, hắn rót trà mời Dương, sau đó nói: “Nếu ngươi cần dùng Thăng Long Thần Thành thì ta sẽ không ngăn cản.”
Lý Thần Vũ nghĩ Dương đến đây vì muốn dùng Thăng Long Thần Thành, tuy Dương giao lại cho Hà Thành, nhưng sự thật thì Dương vẫn là người được thần bảo chọn lựa, cho nên Lý Thần Vũ dù không muốn nhưng cũng sẽ không ngăn cản Dương lấy đi, chỉ hy vọng hắn sẽ trả về khi không cần dùng đến.
Nhưng Dương lắc đầu nói: “Ta cần Thăng Long Thần Thành, nhưng là dùng ở Hà Thành.”
Nghe thế, vẻ mặt Lý Thần Vũ trầm ngâm, rồi hắn nói: “Ngươi muốn diệt trừ thứ đó?”
Dương lắc đầu: “Không hẳn, điều ta muốn làm là thả nó ra!”
Lý Thần Vũ nhíu mày: “Nếu nó thoát ra, Hà Thành sẽ bị hủy diệt!”
Dương gật đầu đáp: “Ta biết, nên ta cần ngươi giúp ta ngăn chặn điều đó.”
Lý Thần Vũ suy nghĩ, tổng hợp những gì Dương nói rồi cho ra kết quả: “Ngươi muốn dùng thứ đó làm mồi nhử Cao Biền?”
Dương gật đầu.
Lý Thần Vũ nhìn Dương bằng ánh mắt khó tin, kẻ trước mắt cũng chỉ mới hai mươi tuổi, cấp bậc Chiến Hoàng, nhưng lại dám âm mưu đối phó một vị Thần!
Lý Thần Vũ tự hỏi bản thân mình, dù là có trợ lực hùng hậu, dù là có năng lực kinh thiên, nhưng hắn dám sao?
Dương nói tiếp: “Ngươi rất thông minh, xứng đáng là người sở hữu Chương: Chủ Quyền.”
Lý Thần Vũ lại giật mình, hắn hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Dương nhún vai đáp: “Có gì lạ sao? Những kẻ nắm giữ một phần Thiên Thư sẽ có khả năng cảm ứng được nhau, càng giữ nhiều phần thì khả năng cảm ứng càng mạnh.”
Đó là một bí mật mà đến gần đây Dương mới biết, nguyên nhân là vì trước đó toàn bộ năng lực của Thiên Thư trong hắn đều bị khóa, hắn có thể sử dụng được hoàn toàn là nhờ vào Minh Châu. Nhưng sau khi linh hồn Thiên Thư giúp hắn mở khóa quyền hạn, Dương mới biết mình đang nắm giữ 27% nội dung Thiên Thư, đồng thời cũng nhờ đó mà sử dụng được những chức năng từng bị Minh Châu tạm khóa.
Nắm giữ đến 27% Thiên Thư, trong đó có gần như trọn vẹn Chương: Vạn Vật, Dương dễ dàng cảm ứng được rằng Lý Thần Vũ đang nắm giữ khoảng 6% Thiên Thư, là một phần của Chương: Chủ Quyền. 6% Này đã bị luyện hóa thành bảo vật với tên gọi Nam Quốc Sơn Hà, là bản tuyên ngôn độc lập đầu tiên của đất nước, cũng là một trong 12 Thần Bảo.
Lý Thần Vũ cũng cảm nhận được Dương sở hữu một phần Thiên Thư, nhưng hắn không biết Dương nắm giữ chương nào, chính vì thế nên hắn mới ngạc nhiên khi Dương biết rõ hắn sở hữu một phần của Chương: Chủ Quyền. Theo Lý Thần Vũ đoán, hoặc là Dương sở hữu một chương đặc biệt, hoặc là Dương sở hữu một phần rất lớn, cũng có thể là cả hai.
Lý Thần Vũ trầm ngâm một hồi lâu, sau đó gật đầu nói: “Ta muốn giúp ngươi, nhưng ta cần một cách bảo vệ an toàn cho người dân. Với lực lượng hiện tại của ta thì rất khó…”
Dương gật đầu đáp: “Ta đã có kế hoạch. Ngươi cứ làm những gì có thể.”
Nói xong, Dương đứng dậy quay đi, sau đó nói thêm: “À, ta còn cần đến một nơi trong Hà Thành, phiền ngươi cho người giải tán khu vực đó nhé.”
Lý Thần Vũ hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Dương đáp: “76 Hàng Buồm!”