Phần 4
Sau khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa Mục Tiếu Lan thở ra. Bây giờ cô mới phát hiện hạ thân hai người còn kết hợp, cô vừa quẫn bách vừa sợ hãi.
“Ba! Ba đi ra đi!”
“Hửm, không phải con muốn cự long của ba lấp đầy tiểu huyệt dâm đãng của con dâu dâm phụ – là con mà, hửm!”.
Mục Tiếu Lan nghe được sắc mặt trắng bệch, lời nói nhục nhã chính từ miệng cô nói ra đả kích chính tôn nghiêm lòng tự trọng của cô.
Mục Tiếu Lan không nói gì nữa mặc cho Phùng Mặc Ngôn nói lời nhục nhã đả kích bản thân mình.
“Tiểu dâm phụ, đã thấy bản chất thật của mình chưa? Dâm đãng, tiểu dâm huyệt lúc nào cũng muốn cự long của đàn ông cắm vào mà mà thao còn giả dạng đoan trang hiền thục. Ha ha, thấy chưa dâm phụ vẫn hoàn dâm phụ thôi. Cái mặt nạ đoan trang kia mang lên cho ai xem chứ”.
Khuôn mặt xinh đẹp Mục Tiếu Lan toàn đầy nước mắt. Phùng Mặc Ngôn thỏa mãn đả kích Mục Tiếu Lan, rút dương vật đã mềm xuống ra khỏi cơ thể Mục Tiếu Lan làm cho hạ thể Mục Tiếu Lan chứa đầy hỗn hợp tinh dịch và dâm thủy trong hoa huyệt chảy xuống dọc theo chiếc đùi trắng nõn tạo nên hình ảnh cực kỳ kích thích.
Hắn buông cô ra, tháo còng tay, để mặc cô ngã ra sàn, nói…
“Tiểu dâm phụ dùng miệng liếm sạch sẽ nước trên sàn nhà cho ba!”.
Mục Tiếu Lan cứng nhắc ngẩng đầu, Phùng Mặc Ngôn quát lên…
“Mau lên! Liếm sạch sẽ cho ta! Tiểu dâm phụ”
Mục Tiếu Lan bị quát đến sợ hãi, cúi đầu, xấu hổ, nhục nhã liếm hỗn hợp tinh dịch, dâm dịch trên sàn nhà. Vừa nấc lên, vừa khóc, vừa liếm sàn.
Phùng Mặc Ngôn thỏa mãn kéo khóa quần lên đi đến bên cửa phòng bếp, lấy xuống camera gắn ở đó, ghi lại hình ảnh người phụ nữ trần như nhộng đang cúi liếm sàn nhà. Đóng camera rồi ra lệnh…
“Liếm xong rồi thì mặc quần áo vào, không được mặc nội y, nấu cơm đi. Nấu xong thì gọi ta và tiểu Mặc! Không được tắm”. Hắn nhấn mạnh câu cuối.
Mục Tiếu Lan nghe xong không có phản ứng, vẫn tiếp tục công việc. Phùng Mặc Ngôn đi ra phòng khách ngồi xuống xem tivi, chơi cùng tiểu Mặc.
Mục Tiếu Lan kéo thân thể vừa bị cưỡng bức, liếm sạch sẽ sàn nhà, lau khô đi, lau sạch nước mắt, mặc lại quần áo, bỏ đi đồ lót rồi tiếp tục nấu cơm tối.
Coi như chưa có gì xảy ra, Mục Tiếu Lan tự nói với bản thân như thế, nhưng dòng nước chảy ra từ giữa hai chân cô lại đập tan sự giả dối mà cô đắp nặn lên để lừa mình dối người. Vừa nấu cơm vừa khóc nức nở. Tới tận sáu giờ tối mới nấu xong bữa tối. Mục Tiếu Lan gọi hai người vào dùng cơm.
Phùng Mặc Ngôn vào trước ngồi lên ghế chủ vị, kéo khóa quần xuống lôi ra dương vật đã lại phấn chấn từ lâu đang đứng thẳng lên ra lệnh…
“Để nồi cơm vào ghế bên cạnh, con dâu ngồi lên đây” vừa chỉ vào cự long to khủng bố vừa nói.
Thấy cô có ý kháng cự thì lại nói thêm…
“Ngồi xuống đi trước khi tiểu Mặc vào! Hay con muốn nó thấy cái miệng dưới của mẹ nó nuốt từng chút một dương vật của ông nội nó?!”.
Vừa dứt câu Mục Tiếu Lan đã đi lên để nồi cơm sang ghế bên cạnh Phùng Mặc Ngôn rồi vén váy lên ngồi xuống dục vọng to lớn của hắn. Tiểu dâm huyệt vừa được yêu thương xong vẫn còn rất nhiều nước vì vậy khi cô ngồi xuống tiểu hoa huyệt rất dễ dàng từng chút từng chút nuốt lấy cự long của hắn. Vì tư thế ngồi nên toàn bộ sức nặng cơ thể dồn lên Mục Tiếu Lan nuốt trọn cự long của phùng mặc ngôn, sâu đến tận gốc. Cự long to lớn chèn vào hoa huyệt, kéo căng vách tường thịt đến cực độ, quy đầu đỉnh qua cửa tử cung đẩy vào bên trong khiến dâm huyệt tự động tiết ra dâm dịch để bôi trơn.
Phùng Mặc Ngôn thỏa mãn thở ra. “A!”. Mục Tiếu Lan xấu hổ nhục nhã mặt đỏ bừng lên.
Cùng lúc đó tiểu Mặc đi vào phòng ăn thấy cảnh mẹ bé ngồi lên trên ông nội bé. Bé hỏi…
“Mami sao mami lại ngồi ở trên đùi ông nội?”
Mục Tiếu Lan không biết trả lời ra sao, Phùng Mặc Ngôn nói…
“Ông nội chơi thắng mẹ con nên mẹ con bị ông phạt như vậy thôi. Ngoan tiểu Mặc ăn cơm nào” “ân” lực chú ý của bé đã bị dời đi.