Phần 13
Triệu Cát vốn không muốn lập Hoàng Hậu vì Hoàng Hậu trong tâm tưởng của hắn nhất định phải đẹp như Đồng Tố Tố, bằng không thì hắn sẽ để trống ngôi chủ hậu cung. Thế nhưng mọi việc lại không như hắn nghĩ. Dưới sự hối thúc của hướng Thái Hậu cuối cùng hắn đã phải sắc phong Trân phi làm Hoàng Hậu. Ba ngày qua, ngày nào hướng Thái Hậu cũng ra sức ép, bà lại đang nhiếp chính thành ra các quan lại cũng hùa theo với đủ mọi lý do.
Triệu Cát cùng bất đắc dĩ phải gật đầu. Về phía Trân phi, nàng là con nhà quan lại lâu đời biết nhiều quyền biến chốn quan trường lại khôn khéo được lòng hướng Thái Hậu nên dễ dàng có được ngôi vị Mẫu Nghi thiên hạ. Nàng thừa hiểu con người Triệu Cát, hắn là một tên háo sắc, nay nàng vừa sinh con, thân hình dù khéo giữ đến mấy thì nơi giao hợp cũng không thể khít khao như trước không thể có được sự quan tâm sủng ái nữa, huống chi mỹ nữ đối với Vua thì nhiều như mây, thành ra bây giờ đối với nàng chỉ có quyền lực là chỗ bám cuối cùng. Nay mọi thứ đã đạt được, con trai là Thái Tử, bản thân là Hoàng Hậu nên vô cùng đắc ý mọi chuyện khác có thể không màng.
Triệu Cát sau khi chủ trì lễ gia phong Hoàng Hậu thì trong lòng bực tức vô cùng, Hoàng Đế mà chọn chính thê còn không được như ý thì quả là một điều sỉ nhục. Hắn nhớ đến nàng Bội Nghi trẻ tuổi xinh đẹp nên đi đến Ngự Giao Phòng ngay để gặp nàng xả nỗi giận. Vừa bước vào phòng hắn đang định cởi long y ra thì đập ngay vào mắt là cảnh Bội Nghi đang đứng trần truồng, hai tay bị trói buộc lên cao, đứng đằng sau là Đồng Quán đen nhẻm bóng lưỡng hay tay giữ mông nàng húc dương vật như điên vào âm đạo nàng, trông hắn hoàn toàn tương phản với thân hình thon nhỏ trắng muốt của Bội Nghi. Vừa thấy Triệu Cát vào, hắn vội quỳ mọp xuống:
– Không biết Hoàng thượng giá lâm, không kịp nghênh đón, tội thần đáng chết.
Triệu Cát mắt long sòng sọc quát lớn:
– Ngươi giỏi lắm, ngươi nghĩ mỹ nữ ngự dụng của Trẫm người nào đụng vào cũng được phải không? Nay mai đến sủng phi của Trẫm chắc cũng đến lượt ngươi dùng rồi, rồi Hoàng nhi của trẫm sau này cũng khỏi cần biết là con ai có phải không?
Đồng Quán bất ngờ lắm. Mọi khi một cô gái thì cả bao người cùng dùng chung được. Nay Bội Nghi là mỹ nữ hắn dâng lên hắn chạm vào một chút hẳn sẽ không sao chứ. Mọi khi nhất định Triệu Cát sẽ nhảy vào cùng ngay. Nào ngờ hôm nay Triệu Cát lại tức giận như vậy, đúng là chơi với vua như chơi với cọp nóng giận đều thất thường. Bội Nghi thì mệt lả bám vào sợi dây thừng thở dốc, ánh mắt thoáng chút sợ sệt lén nhìn Triệu Cát. Đồng Quán ấp úng mãi không ra câu, đành nói:
– Thần đã biết tội mong Hoàng thượng khai ân.
Triệu Cát càng nóng:
– Vô thiên vô pháp, Hoàng Cung, Ngự Giao Phòng, biến thành nhà của ngươi từ khi nào vậy? Người đâu!
4 thị vệ lập tức xuất hiện hô dõng dạc:
– Nô tài đợi lệnh.
Triệu Cát nhìn long sòng sọc vào Đồng Quán nói:
– Nể nhà ngươi có công với Trẫm, tội chết có thể tha nhưng tội sống thì không miễn được, mang hắn đến Tịnh Thân Phòng cho trẫm.
4 tên thị vệ hô vang, lôi Đồng Quán xềnh xệch ra ngoài trong tiếng la thất thanh của hắn:
– Hoàng thượng khai ân, hoàng thượng khai ân…
Đồng Quán không thể ngờ lần giao hợp vừa rồi với Bội Nghi lại là lần cuối cùng trong đời hắn. Vì từ nay trở đi hắn sẽ trở thành một thái giám. Triệu Cát bước nhanh đến đầu giường rút ra một ngọn roi không nói không rằng vụt tới tấp vào Bội Nghi đang run sợ đứng đó như phát tiết nổi giận trong lòng. Bội Nghi sợ hãi nhắm chặt mắt, tấm thân liễu yếu đào tơ của nàng thỉnh thoảng lại hằn lên vết roi mà nàng không hiểu vì sao mình phải gánh chịu.
Cứ mỗi lần ngọn roi chạm vào nàng, nàng lại dãy nẩy người, quắn mình chịu đựng, tóc tai nàng sổ tung ra trông thật thảm thương nhưng hết sức khêu gợi. Làn da trắng như tuyết đó làm nổi bật những vết roi đỏ mà Triệu Cát vụt vào. Bội Nghi đau quá bật khóc như đứa trẻ, nhìn Bội Nghi khóc thú tính trong Triệu Cát càng nổi lên. Hắn tụt nhanh quần tiến lại gần nàng rồi từ phía sau đút vội dương vật vào bên trong âm đạo đã được bôi trơn từ trước của nàng.
Bội Nghi khẽ oằn người đón nhận khúc thịt đó. Nàng nấc theo từng nhịp nắc của Triệu cát, nước mắt của nàng rơi lã chã lên ngực. Đầu vú của nàng có màu nâu hồng, hơi bóng lên bởi mồ hôi và nước mắt đang bị nhồi bóp bởi bàn thay cuồng loạn của Triệu Cát. Những tiến bạch bạch liên tục vang lên trong căn phòng rộng lớn. Được một lúc Triệu Cát ngưng nhấp rút dương vật ra rồi tự xóc bắt đầy tinh trùng lên lưng lên mông Bội Nghi. Những dòng tinh khí khẽ lăn chảy xuống đùi sau, bắp chân, gót chân của nàng. Triệu Cát như đã bớt phần nào cơn giận rút cây kiếm gần đó múa vài đường loang loáng làm Bội Nghi sợ khiếp vía. Triệu Cát cười ha hả đút chuôi kiếm vào âm hộ nàng rồi vỗ nhẹ mông nàng nói:
– Nàng dám thông dâm với tên Đồng Quán hôm nay trẫm phạt như vậy có khi là còn quá nhẹ. Có gì đâu mà phải khóc? Đừng ấm ức làm gì, hại thân ra!
Bội Nghi nước mắt đã ướt nhòe khuôn mặt nói:
– Bội Nghi bị oan mà, hắn vừa vào đã trói Bội Nghi lại, Bội Nghi không thể chống trả.
Triệu Cát nói:
– Phụ nữ thì phải biết thủ tiết, sao nàng không tự tử để giữ tiết hạnh với trẫm?
Bội Nghi vừa nấc vừa nói:
– Bội Nghi là người Liêu, không như phụ nữ Hán, nếu không đã tự tử trước khi rơi vào tay người rồi.
Triệu Cát nói:
– Thì ra là vậy. Cũng có lý đấy chứ. Nhưng Trẫm thích làm gì, không ai cản nổi đâu, cứ biết nghe lời Trẫm sẽ không bạc đãi.
– Hoàng thượng chỉ coi Bội Nghi là thứ đồ chơi, là ả nô lệ, bằng không sẽ không bao giờ bức ép Bội Nghi trao thân cho người.
– Được trẫm ngự dụng là mong ước của hàng ngàn mỹ nữ. Nàng có được diễm phúc này thì nên biết trân trọng, ha ha ha.
Nói đoạn Triệu Cát bỏ đi ngay. Hắn cũng đã mệt chả muốn nói năng linh tinh gì nữa. Bội Nghi loay hoay mãi không cởi trói được, hai cổ tay đã đỏ dần vì dây thừng, sau một hồi nàng mệt quá đành treo người như vậy thiếp đi lúc nào không hay.
…
Cũng đã nửa tháng từ ngày Tố Tố và Điền Thu rời cung. Triệu Cát đi lại trong cung và vui chơi ở Ứng Phụng Cục hoài rồi cũng cảm thấy nhớ hai người. Hắn tìm mãi không ra Điền Thu thì lại càng cảm thấy tức tối. Hắn tính gọi Tố Tố trở về nhưng nghĩ lại việc này nhiều khi lại khiến thiên hạ hoài nghi nên đành thôi. Hắn lại đi dạo trong hoa viên giết thời gian. Đúng lúc đó Cao Cầu chạy đến, sau khi quỳ xuống thi lễ hắn nói ngay:
– Muôn tâu hoàng thượng việc Điền Thu bỏ trốn đúng là không thể tìm thấy, nếu chết thì cũng phải tìm thấy xác. Đằng này lại không hề tìm thấy gì. Thật là khó hiểu.
– Không tìm thấy xác thì tức là còn sống. Giỡn mặt trẫm như thế thì không có sự trừng phạt thích đáng, mai sau còn ai coi trẫm ra gì?
– Bởi vậy thần đã cho người về Giang Đông, giết toàn bộ thân thích của Điền Thu rồi. Hy vọng Hoàng thượng hả được bớt cơn long nộ trong lòng.
– Làm tốt lắm. Dạo này không có Điền Thu và Tố Tố, trẫm cũng thấy nhớ. Chỉ có một mình Bội Nghi thì không đủ, trẫm chưa tưởng tượng nếu được cả ba nàng hầu hạ sẽ đến được cảnh giới thần tiên nào đây? Cao Khanh có trò gì mới giúp trẫm giải khuây chăng?
– Cao Cầu có một chỗ mong Hoàng thượng đêm nay bớt chút thời gian vàng ngọc đến ngự lãm.
– Ở đâu vậy? – Triệu Cát mặt mày hớn hở ngay.
– Ở Di hương Viện thưa hoàng thượng.
– Kỹ viện à?
– Có thể nói là như vậy nhưng nơi đó không phải là gia đình quyền quý hay phú thương tài sản vạn ức lâu đời thì không thể đến được đâu ạ – Cao Cầu bắt đầu xun xoe đánh vào trí tò mò ham hưởng lạc của Triệu Cát.
– Hà hà nơi đó mà Trẫm không biết thì Cao Khanh quả là đã khổ công tìm kiếm rồi.
– Khai Phong đất rộng người đông, có nhiều nơi cho dù có là thổ địa kinh thành cũng khó nhớ hết, thần chỉ tình cờ biết được mà thôi.
– Vậy nơi đó có gì đặc biệt?
– Đặc biệt là người mở ra nó – Cao Cầu giả vờ chậm giọng lại.
– Ai vậy? Thần thánh phương nào cũng làm sao vượt quá hoàng thân quốc thích được? Những người đó kể như cao quý bậc nhất, họ không thể mở kỹ viện, Đại thần thì lại càng không dám rồi. Nói mau đi đừng kiểu úp mở đó nữa.
– Là một người họ Sài. Vệ Dương Vương Sài Tông Chính.
Triệu Cát tròn xoe mắt nói:
– Là hậu duệ của hoàng thất nhà Chu?
– Bẩm đúng như vậy đó. Nếu không là người này e răng sẽ chả ai đứng vững được giữa kinh thành mà không sợ thế lực hay điều tiếng nào cả.
– Quả là ta cũng không thể nghĩ đến người này. Họ Sài là Vương khác họ duy nhất của Đại Tống ta. Năm xưa tổ tiên của họ đã nhường ngôi cho Đức Thái Tổ, nên Thái Tổ cảm cái ân đó ban cho họ miễn tử kim chiếu, con cháu đời đời tập tước Vương, nếu phạm tội gì đều được miễn, lại ban cả hoàng bào của Hoàng Đế cho họ để làm bảo vật gia truyền. Con cháu của họ tuy không bao giờ làm quan nhưng đời đời hưởng phước ấm, tước phẩm cao vời có qua lại với các danh gia thế phiệt trong triều đình. Hèn chi hèn chi.
– Hoàng thượng quả là có trí nhớ hơn người, vì họ Sài là một họ không ai động đến được lại luôn trung thành với Triều Đình nên những việc họ làm dù có thế nào đi chăng nữa mọi người cũng nhắm mắt bỏ qua cả.
– Thân thế của chủ nhân đã đặc biệt như vậy, hẳn Di Hương Viện phải có nhiều điều thú vị lắm phải không?
– Thưa Hoàng thượng, Di hương viện tuyển mỹ nữ khắp thiên hạ, mỹ nhân ở đó đều phải có đủ tài cầm kỳ thi họa mới được tuyển vào hơn nữa nghệ thuật chiều đàn ông thì… – Nói đến đây cả hai đều cười tít mắt.