Phần 14
Nhắc lại về thân thế họ Sài. Nguyên họ Quách trước kia là Hoàng tộc nhà Hậu Chu thời Ngũ Đại Thập Quốc. Hậu Chu Thái Tổ là Quách Uy, ông không có con nên truyền ngôi cho người con nuôi là Quách Vinh (tức là Sài Vinh) bởi vậy thực tế ngay từ đời thứ hai nhà Hậu Chu đã đổi họ của Hoàng Tộc từ Quách sang Sài. Sau này Triệu Khuông Dẫn (Hoàng Đế khai quốc của nhà Tống) làm chính biến lật đổ triều đình nhà Hậu Chu bắt vua nhà Chu phải nhường ngôi cho mình. (Triệu Khuông Dẫn sau khi lên ngôi đã tiêu diệt 10 nước nhỏ xung quanh và thống nhất quốc gia về một mối). Bởi vậy việc nhường ngôi trên tuy là bắt buộc nhưng êm thấm không đổ máu, và để tránh những phe cánh thân nhà Chu lúc bấy giờ nổi dậy Triệu Khuông Dẫn đã ban rất nhiều đặc quyền cho họ Sài như đã kể trên như một chiêu bài chính trị khôn ngoan và cũng chính bởi vì thế con cháu nhà Hậu Chu đã được nhiều quyền lợi vô cùng từ chính sách trên cho đến hết thời Bắc Tống (tổng cộng 167 năm).
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Phía Đông thành Khai Phong là khu phố phồn hoa nhất cả nước thời bấy giờ. Tài tử giai nhân dập dìu phong thái ai cũng đều thoát tục. Khắp hai bên đường đều đăng đèn treo hoa như ngày hội tại những lầu cao thỉnh thoảng lại nghe những câu thơ bài phú văng vẳng đâu đây của những văn nhân hòa cùng những khúc nhạc nghê thường của một tài nữ nào đó.
Không khí Khai Phong lúc nào cũng như vậy cả, phồn hoa lắm. Ngựa xe đông đúc, nhà cửa cao rộng, phủ đài chùa chiền được xây dựng khắp nơi vô cùng hào hoa tráng lệ. Điều này cũng vô cùng dễ hiểu vì nơi đây là nơi sinh sống của các quan lại, hoàng thân, quý tộc và con cháu của họ thành thử khắp nơi trong thiên hạ không đâu có một cuộc sống xa hoa rực rỡ như ở đây.
Những người dân quê đến Đông Thành Khai Phong không khác chi lạc giữa chốn bồng lai tiên cảnh hẳn trong trí óc họ không bao giờ nghĩ được có một nơi đẹp như thế này. Triệu Cát và Cao Cầu ăn mặc như những công tử nhà giàu đi lại nghênh ngang giữa đường phố về đêm. Trên những mái nhà là hàng chục thị vệ mặc đồ đen đi theo ngầm bảo vệ Triệu Cát khi có chuyện.
Triệu Cát lâu không ra ngoài như thế này cảm thấy thích thú lắm cười nói suốt, thỉnh thoảng lại bẹo má vuốt mông bóp ngực những bóng liễu đi ngang qua, hết sức khả ố. Dọc đường đi hắn nhìn ngang nhìn dọc bình phẩm này nọ rất đắc ý. Dường như một số người cũng nhận ra Đoan Vương ngày nào đang “vi hành” nhưng cố lờ đi không dám dây với hắn. Đi đến Cảnh Lăng Hồ thì cả hai cùng dừng lại đợi một một thuyền nhỏ ra đón. Triệu Cát lên tiếng hỏi:
– Hóa ra nó nằm ở giữa hồ này à?
– Hoàng thượng Anh Minh – Cao Cầu khúm núm trả lời.
– Hồ này ban ngày thì lắm sương mù, hơn nữa nằm gần doanh trại của Cẩm Y Vệ hèn chi Di hương Viện lại ít người biết thế. Họ Sài này chọn chỗ cũng thật là tài.
Một chiếc thuyền nhỏ bơi đến gần bờ. Chiếc thuyền này rất đẹp. Tuy nhỏ nhưng cũng đủ dựng một phòng uống trà bên trên. Nhìn từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ bên trong căn phòng nhỏ đó. Rèm đỏ, bàn ốp gỗ trầm hương, thảm nhung chén trà làm theo kiểu uống trà của các vùng Hà Bắc mà các nhà quyền quý hay dùng vào mùa đông.
Phu thuyền tuy là hạ nhân nhưng cũng mặc đồ nhung lụa nghiêm chỉnh gọn gàng. Hắn cất tiếng hỏi:
– Xin nhị vị đại gia cho biết danh tính.
Triệu Cát lên tiếng:
– Không nói thì không được qua à?
– Xin đại gia đừng làm khó tiểu nhân, vì đây là quy định bắt buộc của Di Hương Viện tránh những kẻ người trần mắt thịt vào bên trong thôi ạ.
Cao Cầu thấy vậy bèn vứt ra 100 lạng vàng nói:
– Vậy có cần xưng danh tính nữa không?
Tên Phu thuyền vẫn bình tĩnh như không nói:
– Xin lỗi nhị vị đại gia. Dù hai vị Đại gia có bỏ ra nhiều tiền nữa mà không phải là kẻ hữu danh thì cũng không thể đến Di hương viện được.
Triệu Cát quay sang hỏi Cao Cầu:
– Sao ngươi nói ngươi từng đến rồi? Chả nhẽ bắt trẫm xưng danh?
Cao Cầu gãi tai nói nhỏ:
– Hoàng thượng bớt giận. Lần trước thần cải trang đến với một thương gia có tiếng khác chứ cũng không dám xưng danh.
– Thì ra là vậy. Giàu mà lại phải hữu danh mới vào được, chứ giàu bình thường cũng không vào được. Ha ha Trẫm khoái chỗ này rồi. Dù bên trong thế nào đi chăng nữa nhưng cái kiểu chọn khách như vậy có lẽ cả đời Trẫm không gặp được nơi đâu thứ hai. Dù sao Trẫm cũng đã có cách.
Nói đoạn quay sang tên phu thuyền đang đứng chờ nói:
– Thất thiên tuế gia Vịnh Vương Triệu Chấn là ta.
Cao Cầu giật mình khi thấy Hoàng thượng xưng là người anh khác mẹ của mình. Tên Phu thuyền cũng tỏ vẻ giật mình nói:
– Thì ra Vịnh Vương Gia lặn lội từ Thành Đô đến đây để thăm viếng Di hương viện. Thật là vạn hạnh. Nhưng liệu có gì để làm tin không? Xin thứ lỗi cho tiểu nhân to gan nói vậy.
Triệu Cát thầm phục tên phu thuyền này. Hắn hiểu rõ các nhân vật quyền quý hữu danh trong thiên hạ nên mới nói ngay ra được Vịnh Vương là ở Ích Châu, năm xưa người anh thứ 7 này của hắn không được lòng phụ Hoàng nên mới phải dọn đến Thành Đô thủ phủ Ích Châu để ở. Triệu Cát nghe xong cười khẩy vứt luôn chiếc quạt đang cầm trên tay về phía tên phu thuyền. Hắn cũng nhanh tay chụp lấy. Chạy vào trong thuyền nơi có ánh sáng để nhìn. Hắn có vẻ vã mồ hôi thật vì nơi cán quạt có đề bốn chữ Hoàng Gia Đại Tống và có dấu triện nhỏ của Phủ Tông Nhân. Tên phu thuyền lật đật chạy ra quỳ xuống tung hô:
– Vịnh Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Cao Cầu nhìn thấy thế cũng thầm khen Triệu Cát thông minh. Chiếc quạt đó Vương gia nào dùng chả được, hơn nữa hồi là Đoan Vương thì Triệu Cát chả thiếu những loại quạt này. Từ lúc còn là Đoan Vương đến nay mới nửa năm chứ bao. Triệu Cát lại nói:
– Bằng hữu của ta có phải xưng danh nữa không?
– Dạ không, vị đại gia này là bằng hữu của Thiên Tuế Gia ắt hẳn không phải nhân vật tầm thường. Tiểu nhân nào dám vô lễ một lần nữa.
Hắn lật đật bắc ván đón Triệu Cát và Cao Cầu lên thuyền rồi con thuyền nhỏ đó nhẹ nhàng lướt về phía Di hương Viện. Toà viện này nằm trên một ốc đảo nhỏ xíu giữa hồ. Nhìn bề ngoài rất bề thế và hoành tráng, ánh sáng không nhiều vì có lẽ không muốn gây sự chú ý nhưng quả thực nó to và đẹp hơn so với trí tưởng tượng của triệu Cát nhiều. Mái nhà đều xây giống như điện Chính Hòa của nhà Hậu Chu ngày trước. So với hoàng cung Khai Phong cũng đạt được đến 8 phần lộng lẫy. Triệu Cát cũng ngạc nhiên lắm nói:
– Phải công nhận đây là đệ nhất danh lâu của Đại Tống ta.
Cao Cầu khẽ cúi người xuống tỏ vẻ tán thành ý kiến. Rồi hắn quay sang hỏi tên phu thuyền:
– Sài Vương hôm nay có ở trong Viện không?
Tên phu thuyền đáp.
– Thưa đại gia, hôm nay Sài Vương gia vừa từ Lạc Dương trở về.
Cao Cầu chưa kịp hỏi tiếp thì thuyền đã cập bờ. Cả hai đường hoàng bước lên bờ. Ngay từ phiến đá đầu tiên thảm đỏ đã được trải, một thiếu nữ đẹp như tiên mặc đồ trắng muốt và mỏng manh e thẹn ra đón và dẫn đường. Cả hai đều nhìn nàng hau háu trực như ăn thịt nàng ngay vậy. Triệu Cát đang bị kích thích bởi sự tò mò và không khí ở đây nên nếu như nàng không đẹp được như Tố Tố, Điền Thu, Bội Nghi hắn vẫn thấy từ nàng toát ra một vẻ đẹp hấp dẫn vô cùng. Đi một đoạn không ai nói gì Triệu Cát chịu không nổi nhưng cũng không nghĩ ra cái gì để nói đành hỏi đại:
– Cô nương cho bản vương biết trong đó đang có những ai?
Cô gái nghe hắn xưng là “bản vương” thì chỉ khẽ giật mình nhưng dường như đã quen tiếp những ông khách lớn nên vẫn tự nhiên trả lời:
– Thưa Vương gia, trong đó hiện khá đã đủ khách khứa, toàn là công tử con nhà tam công cửu khanh hay những thương gia phú địch thiên hạ. Có lẽ Vương gia và vị đại gia này là những vị khách cuối cùng của ngày hôm nay.
– Nghe cô nương nói thì ở đây có vẻ đông vui thật, ngày nào cũng thế này chăng?
– Dạ không, một tháng chỉ một lần vì những cô nương ở đây không bao giờ xuất hiện hai lần. Nên Sài Vương luôn cần có thời gian tuyển chọn.
– Kể cả cô nương?
– Dạ không, riêng những ai không hầu hạ khách thì được ở đây lâu hơn.
– Nếu vậy chắc cô nương vẫn là xử nữ? – Triệu Cát ánh lên ánh mắt đầy vẻ dâm tà trêu hoa ghẹo nguyệt.
Cô gái không nói gì. Mặt thì đỏ lựng bước đi nhanh hơn. Triệu Cát cũng đi nhanh hơn hỏi tiếp:
– Chả hay quý tính của cô nương là gì?
– Mọi người vẫn gọi nô tì là tiểu Băng.
– Chà nghe cũng đặc biệt lắm chứ. Bản vương sẽ nhớ cái tên này. Đến khi nào quên thì mới thôi.
Nghe đến đây cô gái có vẻ buồn cười lắm nhưng gắng không cười, chỉ thấy đôi bờ vai khẽ run lên. Còn Cao Cầu thì tỏ rõ bản chất vô học cười khèng khẹc rất khó nghe. Triệu Cát quay lại lườm Cao Cầu một cái khiến tiếng cười của hắn im bặt mặt mày trở nên lấm lét. Ngay lập tức Triệu Cát lại nhe răng cười với Cao Cầu làm hắn chưng hửng mặt mày méo mó, không hiểu ông Vua này đang làm cái gì, nghĩ cái gì, phải làm gì mới phải.
Tiểu Băng dẫn hai người vào một gian sảnh lớn nhưng lại tối mịt chỉ đủ nhìn thấy có những bóng người sang trọng đang ngồi uống trà đàm đạo với nhau mà thôi. Những chiếc ghế và bàn ở đây đều thấp nhưng được bọc nhung và rộng rãi mềm mại nên tạo cảm giác thoải mái khi ngồi. Triệu Cát và Cao Cầu được ngồi bàn trên cùng bên trái. Có lẽ chủ nhân theo vai vế mà sắp xếp như vậy. Cũng chưa hiểu có trò gì hay mà chủ nhân cứ tỏ ra thần bí. Cao Cầu khẽ nói với Triệu Cát:
– Ở đây toàn là những nhân vật danh giá cả, thành ra không thể sáng rõ như những kỹ viện thường được. Nhưng đến lúc vui thì chả biết thế nào.
– Lúc này trẫm có nghe tiểu Băng nói là những cô nương ở đây không bao giờ xuất hiện hai lần. Vậy thì dùng xong giết bỏ họ à?
– Ấy, ai lại như vậy. Cứ sau khi dùng xong thì mang ra bán. Ai giả giá cao thì sẽ thuộc về người đó.
– Hà hà, thực tế cũng là làm ăn thôi. Nhưng mà cách làm này quả là có sáng tạo lớn.
– Bởi vậy thương gia mới có phần tham gia. Chứ theo thứ tự Sĩ Nông Công thương thì đến đời nào thương nhân mới có phần. Chính vì thế chỉ những thương nhân nào có danh thì Sài Vương mới để cho vào Di hương Viện.
Trong gian phòng có khoảng 12 nam nhân chia làm 6 bàn xếp thành hình tròn ngồi đàm đạo. Không ai nói to cả, không ai nghe thấy bàn bên kia nói gì và cũng khó nhìn thấy rõ nhau bởi các bàn cách nhau khá xa tạo một khoảng trống rất lớn ở giữa. Ai cũng tỏ ra bình thường không nhìn quanh quẩn. Chỉ có mỗi Triệu Cát ngó bên này ngó bên kia.
Tấm thảm lớn hình tròn được đặt ở chính giữa các bàn và tại mỗi đầu mép thảm lại được đặt những ngọn nến lớn, bởi vậy mà lúc này tấm thảm trở nên sáng rõ còn xung quanh nơi những nam nhân kia đang ngồi thì vẫn mờ mờ ảo ảo. Các cột đình trong gian sảnh này cũng được xếp thành hình tròn tổng cộng sáu cột lớn, mỗi cột cách mỗi bàn về phía sau không xa tạo thành một không gian đối xứng tròn trịa hài hòa trong gian sảnh ấy.
Tại mỗi bàn đều bày đủ thứ rượu ngon trái ngọt sắp đặt rất tinh tế. Một tiếng nhạc réo rắt vang lên tại chính giữa sảnh đã xuất hiện một mỹ nữ tự bao giờ. Nàng ăn vận thật đoan trang, xiêm y tinh tế nhưng mỏng tanh ôm gọn tấm thân kiều mỵ, đôi tay nàng thoăn thoắt trên những phím đàn nhìn xa tựa như một tiên nga giáng thế. Triệu Cát mải mê ngắm nhìn mỹ nhân miệng khẽ du dương theo điệu nhạc dường như ngỡ mình đang ở chốn bồng lai.
Ánh sáng giữa sảnh sáng dần lên nhờ những ngọn nến mới được bọn quy nô đưa vào càng làm mỹ nhân thêm rực rỡ muôn phần. Triệu Cát sảng khoái lắm, đưa tay toan với chén rượu thì đã thấy một bàn tay ngà ngọc đỡ lấy chén rượu đó, thì ra các mỹ nhân đối ẩm cũng đã ra với khách, nàng mỹ nhân đối ẩm đưa chén rượu lên đổ nhẹ cả vào miệng rồi nhẹ nhàng ôm quấn lấy Triệu Cát miệng mớm từng ngụm rượu nhỏ cho hắn.
Triệu Cát sướng run quay sang nhìn Cao Cầu xem hắn ra sao thì đã thấy tên lưu manh này đang ra sức cợt nhả với mỹ nhân của hắn rồi. Nàng mỹ nhân của Triệu Cát sau khi mớm rượu xong cho hắn liền sà vào lòng Triệu Cát như một con mèo nhỏ, tấm thân thật mềm mại yểu điệu như múa. Triệu Cát nâng cằm nàng lên nhìn cho kỹ khuôn mặt lòng lấy làm vui mừng lắm vì nàng vô cùng diễm lệ lại đa tình. Hắn khẽ cắn vào tai nàng làm nàng chợt rùng mình rồi hỏi:
– Mỹ nhân chẳng hay danh tính là gì?
Nàng thỏ thẻ đáp lại:
– Mọi người vẫn gọi thiếp là Khương Chi.
– Tên nàng thật xấu và khó nghe quá. – Nói xong hắn liền ôm xốc chặt nàng lại rồi cười thật khả ố. – Nhưng ta thích gọi nàng là Tiểu Khương, vậy có được chăng?
Mỹ nhân không hề tỏ nét giận mà cười tươi như đóa hoa hàm tiếu đáp lời: Công tử gọi thiếp là gì, thì thiếp là như vậy.
– Thật là ngoan ngoãn dễ thương, trách chi ta vừa nhìn thấy nàng đã mang lòng yêu mến.
– Thiếp là thân gái chốn phong trần được công tử yêu mến quả là vạn hạnh thiếp xin mời chàng một chum.
Nói đoạn cả hai cùng nâng ly cười nói vui vẻ. Triệu Cát ôm nàng trong lòng hai tay luồn vào trong xiêm y của nàng sờ mó cặp nhũ phong còn mắt thì nhìn mỹ nhân đánh đàn ra chiều thưởng thức cầm nghệ lắm. Nàng mỹ nhân gảy đàn lúc trầm lúc bổng khiến thần thái của mọi người trong gian sảnh thật thoải mái say mê, thân thể nàng trắng muốt những đường cong được thể hiện rõ qua làn áo hồng nhạt mỏng tang.
Dứt khúc nhạc nàng đứng dậy lễ phép cúi chào rồi một quy nô tiến đến gần nàng vén cao xiêm y nàng lên để lộ đôi chân dài và bờ mông trắng mịn màng ra. Tên quy nô thò tay rút ra khỏi âm hộ nàng một thứ hình thoi rung động liên hồi to gần như dương vật thật giơ lên làm ai cũng thắc mắc đó là thứ gì và vì sao mỹ nhân tuyệt sắc kia lại đút vào âm hộ mình như vậy.
Đến khi cái thỏi hình thoi đó được mở ra thì khoảng 10 con châu chấu nhả ra chạy đi tứ tán mọi người mới vỡ lẽ: Thì ra dù âm hộ luôn bị kích thích bởi cái dương vật giả luôn cử động bởi những con châu chấu húc nhau bên trong nhưng mỹ nhân vẫn có thể giữ tâm lắng đọng phô diễn cầm nghệ thì quả là một tuyệt kỹ. Không ai bảo ai mọi người cùng vỗ tay khen hay.
Riêng phần Cao Cầu thì đắc ý lắm vì hôm nay hẳn Triệu Cát sẽ rất hài lòng với hắn về chuyến đi này. Qua màn biểu diễn vừa rồi các khách quan đều đã cảm thấy nổi hứng lột truồng mỹ nhân trong tay mình ra xoa nắn hú hí, những tiếng cười dâm dật không ngớt vang lên. Nàng Tiểu Khương bị Triệu Cát lột bỏ xiêm ý nhưng không hề có ý thẹn vẫn đon đả phục vụ hắn. Nàng khẽ luồn mình xuống hai chân Triệu Cát hai tay nhẹ nhàng xoa nắn dương vật hắn và khẽ ngậm lấy, mút thật ngon lành. Chiếc lưỡi của nàng quấn quýt lấy dương vật hắn dường như không muốn rời.
— Hết —