Em tên Trần Thị Mỹ Lệ, 19 tuổi. Chuyện em sẽ kể dưới đây là một chuyện suốt đời em nhớ mãi. Chuyện lần đó, cái thuở em mới tròn 18 tuổi, vào một buổi xế chiều của ngày nọ, chị Bang chở em trên một chiếc xe Dream mới mua của chị, chạy xuyên qua các con đường đi về phía Chợ Lớn. Ngồi đàng sau xe, em bấn loạn trong đầu bao ý nghĩ này nọ. Cứ tưởng là mình đã sẵn sàng từ mấy ngày trước rồi, nào ngờ bây giờ vẫn còn run.
– Chị Bang à, sao em lo quá – Em nói.
– Lo gì. Em cứ yên tâm. Chị nói em hoài hà, không sao là không sao. Tới đó người ta biểu sao em làm vậy.
– Nhưng… nhưng em cũng vẫn còn sợ, dù sao em cũng chưa bao giờ làm chuyện ấy. Có bị gì…
– Em đừng lo. Người chị giới thiệu là một người rất sành điệu, bảo đảm không làm cho em bị hề hấng gì.
– Em sợ đau lắm.
– Không đau lắm đâu, giống như bị kiến cắn thôi… Người này đã tiếp xúc với cả mấy chục người như em rồi, em cứ việc yên tâm.
Nghe chị Bang nói vậy, em cũng bớt lo lắng phần nào. Nhưng ngẫm nghĩ tới số phận của mình, thấy thật không bằng con gái người ta. Con gái người ta lớn lên có ăn có học, được đi chơi đây đó, được quen với bạn trai. Còn em, em sinh ra đã là con gái nhà nghèo, từ nhỏ phải làm cực kiếm tiền. Bây giờ, hoàn cảnh đẩy đưa làm sao đã đẩy em vào con đường này. Thật em cũng không ngờ điều tệ hại lại sắp xảy ra trên mình em. Nếu không phải tại gia đình cần tiền, nếu không phải tại con Lan, con em, cần đi học, tại người cha rượu chè be bét suốt ngày để cho má mang bệnh, nếu không phải tại này tại nọ, tại tình cờ quen biết với chị Bang, thì chắc ngày hôm nay đây em sẽ không vào Chợ Lớn làm gì, để gặp một ông nào đó em chưa bao giờ quen biết.
– Chị Bang à! Nghe người ta nói lần đầu tiên đau lắm. Chảy máu phải không… Ơ… em nghe người ta nói vậy… em cũng không biết…
– Lần đầu tiên ai cũng vậy, sẽ bị đau, bị chảy máu, nhưng chút chút thôi. Như chị nói đó, đau giống kiến cắn thôi, đau như đứt tay…
– Nếu như bị kiến cắn thì em không sợ, đằng này một người đàn ông… À, mà chị có biết rõ ông ấy sẽ làm gì không. Em như là mơ hồ chưa biết mình phải làm gì. Có người nói đàn ông sẽ dùng cái đó để…
– Em chỉ việc nghe lời ông ấy. Biểu sao làm vậy. Nếu em làm đúng như ông ta dạy thì ông sẽ cho tiền nhiều hơn số tiền ông hứa nữa.
– Rũi lỡ em làm không được thì sao?
– Bậy nè. Sao lại làm không được. Em phải tự hứa với lòng mình là làm được thì sẽ làm được. Em phải hứa với chị đó nghen… Nếu em làm không xong chị đâu còn uy tín gì làm mối lái cho ai nữa. Em hứa đi!
– Dạ, em hứa… nhưng mà chị… em vẫn còn sợ…
– Thôi em đừng lo nữa… chỉ đã nói là sẽ không sao đâu.
– Em chỉ định hỏi là lần đầu tiên của chị ra sao?
– Lần đầu tiên của chị! Lần đầu tiên của chị…
– Ừ, lần đầu tiên của chị.
– Lần đầu tiên của chị cũng thường thôi. Em hỏi làm chi?
– Thường là sao, chị kể em đi… Em muốn biết…
– Lần đầu tiên của chị… lúc đó chị mới lấy ảnh. Ảnh là một người sành điệu, ảnh làm cho chị thật hạnh phúc trong cái đêm đó.
– Hạnh phúc… Hạnh phúc là ảnh làm sao?
– Ảnh đã hôn chị từ đầu cho tới gót chân. Hôn cho chị thỏa mãn rồi ảnh mới tiến tới cái chuyện kia. Vợ chồng mà…
– Vậy chị có bị đau không? – Em hỏi.
– Chị đau nhưng cái đau đó có cái sướng em ạ.
– Sướng? Em cũng nghe nhiều người nói làm chuyện đó sướng lắm. Sướng là sướng làm sao em cũng không hiểu rõ. Người ta nói sướng như hút áp phiện vậy hả chị?
– Cũng có thể nói như vậy. Rồi từ từ em sẽ biết. Em phải tự tìm hiểu mới thấy hay, nếu bây giờ chị nói ra hết em đâu có gì đặc biệt.
– Vậy lát nữa đây, em sẽ biết… hả chị?
– Tới rồi! Tới chỗ… Em đứng đây chờ chị! – Chị bỗng cắt ngang lời nói của em.
Nói xong, chị Bang tắt máy, gát chân chóng xe xuống, và ra hiệu cho em đứng đó. Đoạn, chị ngoe ngoẩy đi thẳng vào một căn tiệm trước mặt. Thì ra đó là một tiệm vàng Kim Nhật thật lớn, được trang trí giàu sang. Người đàn bà trạc tuổi 40 thấy chị liền bước ra đón. Hai người cùng nhau đi vào trong, tránh cái ánh nắng chiều hắt vào mặt họ. Rồi họ nói nói, cười cười, chỉ trỏ về phía em. Không biết họ nói gì mà trông có vẻ thân mật lắm.