Phần 12
Ăn cơm xong, Thái bảo vợ:
– Tối nay đóng cửa hàng đi. Anh có chuyện cần bàn. Nhắc hai đứa lên nhà học xong đi ngủ nhé.
– Có chuyện gì vậy anh?
– Thì cứ làm như lời anh nói đi. Em hỏi nhiều thế.
– Vâng.
Huệ rửa bát xong liền nhắc hai đứa con trai ngồi học bài. Xong xuôi, nàng lên gian nhà trên ngồi với chồng.
– Đóng kín các cửa vào. Chuyện gia đình không được để cho người ngoài nghe thấy.
Huệ hơi thắc mắc nhưng vẫn làm theo lời chồng. Nàng đoán đây là một vấn đề vô cùng hệ trọng. Huệ ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu để nghe Thái nói:
– Nhà mình giờ nợ tiền tỷ rồi. Trong đó khoản nợ của bọn xã hội đen là khoảng 200 triệu. Ngày mai là đến hạn trả nợ rồi. Giờ anh cũng không xoay được cửa nào. Nếu không thanh toán sớm được khoản nợ của bọn xã hội đen thì lãi mẹ đẻ lãi con chẳng mấy mà nó lên tiền tỷ đâu.
– Nhưng biết vay ai bây giờ. Em cũng chạy các cửa rồi. Ai cũng lắc đầu không tiếp đón. Người cho vay thì được đôi ba chục triệu. Giờ phải làm thế nào?
– Hay em nói với mẹ và vợ chồng thằng Mạnh cho mình thế chấp tạm ngôi nhà và miếng đất của mẹ?
– Cái gì? Anh bị điên à Thái? Ngôi nhà đó là của mẹ và vợ chồng thằng Mạnh. Mình có quyền gì mà đòi thế chấp chứ?
– Thì giờ bảo mẹ ra đây ở, vợ chồng thằng Mạnh đi làm trên Hà Nội chứ có ở nhà đâu mà lo. Cắm tạm cái nhà đó thì còn có tiền mà giữ được cái nhà này.
– Anh có quyền gì mà đòi mẹ tôi phải ra khỏi nhà chứ. Đấy là ngôi nhà của bố mẹ tôi cả đời làm lụng mới có được. Là nơi hương khói tổ tiên mà anh vì cái khoản nợ do ăn chơi cờ bạc mà bắt người khác phải gánh hậu quả à? – Huệ như phát khóc khi nghe Thái đòi cắm nhà của bố mẹ ruột.
– Thế giờ cô có muốn giữ cái nhà này không hay là ra đường ở. Giờ vay ai cũng không được. Có chỗ đó để xoay thì không nghe. Đến lúc ra đường thì đừng có trách.
– Tôi thà ra đường chứ không bao giờ để mẹ tôi phải khổ.
– Cô nghĩ kỹ lại đi. Thằng Thành với thằng Dương, chúng nó sẽ cảm thấy thế nào khi mất nhà. Chúng nó có còn dám ngẩng mặt lên mà nhìn bạn bè nữa không. Đời tôi, đời cô khổ đã đành. Nhưng chúng nó còn cả tương lai phía trước.
– Anh đừng lôi bọn trẻ vào đây để dọa tôi. Tôi không đồng ý việc anh đòi cắm nhà bố mẹ tôi đâu.
– Thôi được rồi. Vẫn còn một cách khác. Còn một chỗ cho vay.
– Anh lại định vay tiền xã hội đen để trả nợ cho xã hội đen đấy à? Anh mất trí rồi à Thái?
– Không. Không phải xã hội đen. Là người làng mình. Lão Tùng đồng ý rút tiền gửi ngân hàng về cho nhà mình vay. Nhưng với một điều kiện?
– Điều kiện gì cơ?
– Cô phải ngủ với lão ấy. Giấy nợ tôi đã ghi rồi. Cô chỉ việc làm theo là sẽ vay được tiền trả nợ đám xã hội đen.
– Anh nói cái gì cơ? Đến vợ anh mà anh còn dám mang đi bán nữa à Thái? Anh có còn là con người không? – Huệ khóc nấc lên rồi lao vào đánh Thái.
Thái tóm lấy tay Huệ rồi quát thẳng vào mặt vợ:
– Giờ cô muốn thế nào? Chỉ còn cách đó thôi. Một là cô ngủ với lão Tùng để vay được tiền trả nợ, cứu lấy cái nhà này. Hai là cắm ngôi nhà của bố mẹ cô. Cô chọn đi.
– Không cái gì hết. Tôi không làm. Anh tự đi mà gánh hậu quả.
– Thôi tôi hỏi câu này cho dễ hiểu nhé. Cô muốn các con trai của cô đi học đàng hoàng, sống một cuộc đời tử tế, ít nhất là đến trường dám ngẩng lên nhìn vào mặt bạn bè hay phải chịu sự tủi thân, miệt thị mà bỏ học thành những đứa đầu đường xó chợ?
– Anh… Anh có còn là bố chúng nó nữa không hả?
– Tôi với cô này. Cô mà không đồng ý với việc tôi đưa ra ấy. Tôi sẽ gặp mẹ, nói về hoàn cảnh gia đình mình. Mẹ biết chắc chắn mẹ sẽ giúp. Vì bà ấy thương con thương cháu. Chứ không ích kỷ như cô đâu. Bà ấy có ra đường cũng luôn muốn con cháu mình được sống đàng hoàng.
– Anh điên rồi. Huhu… Sao số tôi lại khổ thế này chứ?
– Cô nghĩ cho kỹ đi. Sáng mai mà chưa rút được tiền bọn xã hội đen về siết nợ thì không có đường nào mà chạy đau.
Huệ cứ thế ngồi khóc. Nàng cảm thấy đau khổ và mệt mỏi vô cùng. Tại vì sao chứ? Nàng đã cố gắng để cái gia đình này được ấm êm. Nhưng chính chồng nàng đã phá huỷ nó. Thái thậm chí còn bắt nàng phải bán thân để lấy tiền trả nợ. Thật sự nàng không tin vào những gì chồng mình vừa nói ra. Huệ đau khổ đến tột cùng. Tuy nhiên, nghĩ đến người mẹ già. Nàng dường như bị chùn bước. Mẹ đã lo cho chị em nàng tới nửa đời người. Giờ đây, nếu để mẹ biết chuyện nợ nần nguy cơ mất cả nhà cửa. Bà ấy sẽ sốc không thể chịu đựng được mất. Nếu có chịu đựng được thì bà cũng sẽ bán nhà để trả nợ cho con cái. Rồi sau này bà ấy sẽ sống ra sao đây, dày vò trong tư tưởng, sống không bằng chết ư? Không… Huệ không cho phép mình làm như vậy. Đứng giữa lằn ranh giữa danh dự của bản thân và gia đình. Nàng không còn cách nào khác. Nàng sẽ lại phải hy sinh bản thân mình một lần nữa. Việc mà nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ phải chịu đựng nữa nhưng nay nó thực sự đang hiện hữu trước mắt nàng.
– Tôi đồng ý với điều kiện đó. Anh không được phép động đến mẹ tôi.
– Thống nhất ngay từ đầu có phải nhanh không. Để tôi gọi điện cho lão Tùng.
Thái rút điện thoại ra bấm máy gọi cho lão Tùng. Lão Tùng đang nằm võng xem vô tuyến mà trong lòng nóng như lửa đốt. Lão mong chờ tiếng điện thoại kêu lên. Và cũng đúng như nguyện cầu của lão. Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh động căn phòng, đầu bên kia là Thái:
– Bác Tùng à?
– À chú Thái đấy hả. Thế chú quyết định chưa?
– Rồi bác ạ. Sáng mai em chở bác đi rút tiền nhé.
– Thế ý cô ấy thế nào. Cô ấy đồng ý chứ.
– Được rồi bác ạ. Bác nói chuyện điện thoại với vợ em nhé. – Nói xong Thái đưa điện thoại cho Huệ.
– Alo cô Huệ đấy hả. Tối mai anh chờ cô ở nhà nhé.
– Biết thế.
Nói xong Huệ tắt điện thoại rồi chạy một mạch lên phòng của mình. Nàng cứ nằm khóc thút thít cả đêm. Thái thấy vậy cũng mặc kệ. Trước mắt sáng mai có tiền để trả nợ đã. Có gì tính sau. Thái nằm ngủ vì tháo gỡ được khúc mắc nợ nần. Còn với Huệ, nàng suy nghĩ thương cho phận mình đến khi mệt mỏi quá mà ngủ luôn.
Sáng hôm sau, Thái có mặt từ sớm ở nhà lão Tùng. Hai người chở nhau lên ngân hàng trên huyện để rút tiền. Trên đường về, lão Tùng ngồi sau thấy được sự vui mừng của Thái khi đã cầm được tiền. Đến nhà, lão nói:
– Thôi chú về đi còn thu xếp trả nợ. Tối nay bảo cô ấy 9 giờ qua nhà tôi nhé.
– Vâng.
Nghe lão Tùng đề cập đến chuyện vợ mình, Thái có phần không vui. Anh trả lời nhanh chóng rồi phóng xe về nhà. Anh gọi cho bên xã hội đen và chỉ 30 phút sau. Một nhóm người khoảng 6 – 7 tên kéo xuống. Thái mang tiền ra trả đầy đủ. Nhận trên tay tờ giấy xác nhận thanh toán đủ nợ, Thái như vớ được vàng. Anh thở hắt ra. Vậy là ngôi nhà này có thể giữ được rồi. Còn về phía Huệ, tối nay sẽ lại là một cơn sóng dữ đang chờ nàng.
Khi đống nợ với đám xã hội đen được thu xếp gọn gàng, có hai con người mang hai thái cực đối lập. Thái thì mừng như vớ được vàng khi xoá được cái quả bom nổ chậm đấy. Ít nhất, căn nhà mà cả đời anh và vợ vun vén đã có thể giữ được rồi. Đời người, chuyện bán nhà giống như việc lâm vào bước đường cùng không còn lối thoát thân. Nghịch cảnh của anh thì đúng là ngàn cân treo sợi tóc. Bạn bè, người thân đều không sẵn lòng đưa tay ra giúp đỡ vì họ hiểu rằng cho một con nghiện cờ bạc vay tiền đồng nghĩa với việc không biết ngày nào mới có thể thu hồi lại được số vốn đó. Nhiều khi người ta quan niệm rằng không cho vay thì có thể mất tình cảm, nhưng khi cho vay rồi thì mất cả tình cảm lẫn tiền. Thành ra trong nhiều trường hợp, các con nợ thường dễ bị tha hoá bởi nhiều yếu tố khác nhau, miễn là giải quyết được vấn đề về mặt tài chính.
Ngược lại với Thái, Huệ mặc dù có chút nhẹ nhõm trong lòng về khoản nợ nhưng lại nặng nhọc khi nghĩ đến việc sẽ phải ngủ với lão Tùng móm. Bình thường nàng rất ghét lão, mà giờ đây nàng sẽ phải dâng tấm thân ngọc ngà cho lão hưởng. Khốn nạn thay! Thời gian cứ ngày một trôi đi thì Huệ ngày càng trở nên hồi hộp. Nàng không biết sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh này ra sao đây. Cuối cùng, giờ cũng đã điểm. Lão Tùng còn đang nằm võng mơ màng chờ đợi nàng thơ tới. Lão vừa uống vài viên thuốc kích dục để có thể hết mình với Huệ trong đêm nay. Lão thừa hiểu mình đã có tuổi và sức khoẻ của lão đang như thế nào. Với cái thói quen sinh hoạt không mấy điều độ cũng như uống nhiều bia rượu như lão thì sức bền không còn được dẻo dai như độ hơn chục năm trước đó nữa. Trước đó thỉnh thoảng lão cũng có đi phá đò bên ngoài nhưng cũng không trụ được bao lâu. Mấy con hàng cho lão chén thì cũng chỉ có nhắm mắt nằm rên có lệ cho lão nhanh ra mà thôi. Chính vì thế, lão Tùng mới phải nghĩ cách để có thể kéo dài khả năng của mình. Chứ không lẽ được ngủ với người đẹp mà lại ra sớm thì có mà công cốc. Nghĩ đến việc sẽ được úp mặt vào bầu vú của Huệ mà hôn hít nắn bóp mà buồi lão cửng tớn hết cả lên rồi.
Ở nhà, Thái nháy mắt với Huệ ra hiệu rằng sang nhà lão Tùng đi. Nàng lưỡng lự một hồi đến khi thấy Thái trừng mắt lên. Không còn cách nào khác, Huệ đứng dậy và lấy xe máy đi qua nhà lão. Vừa có tiếng xe máy đi vào giữa sân, lão Tùng mừng rỡ chạy vội ra. Đây rồi, là Huệ, là nàng thơ trong mộng của lão đây rồi.
– Cô Huệ đến chơi đấy hả khà khà. Cô cho xe lui vào trong lán đi rồi vào nhà ngồi chơi. Chờ tôi ra đóng cái cổng vào đã.
Huệ không nói gì mà làm theo lời lão. Lão Tùng chạy vội ra khoá cổng luôn. Lão không muốn tối nay sẽ có bất cứ một kẻ nào khác phá hỏng cuộc vui này được. Xong xuôi một lượt, lão chạy vào nhà. Thấy Huệ đang ngồi ở ghế phòng khách. Lão từ từ bước lại gần nhưng cũng quay ra đóng luôn cửa nhà vào. Huệ cũng cảm thấy bất ngờ trước sự vội vàng của lão. Nàng đang rất hồi hộp, tim nàng đập nhanh. Lão Tùng cũng vậy, lão chuẩn bị được tận hưởng cơ thể mà lão hằng mong muốn, chuẩn bị được địt người mà lão mà để ý bao nhiêu năm trời. Lão với tay bật cái điều hoà rồi ngồi sát vào cạnh Huệ.
– Chú Thái chắc nói rõ với cô rồi phải không?
– Dạ.
– Đêm nay anh muốn được sung sướng cùng Huệ. Huệ biết không, anh đã để ý Huệ từ lâu lắm rồi. Nhưng đến bây giờ anh mới có cơ hội. Nếu Huệ về đây với anh, anh sẽ cho Huệ thật nhiều tiền để không phải nghĩ đến cảnh nợ nần.
Nghe đến đây Huệ cảm thấy rất khó chịu. Mặc dù vì tiền mà nàng phải ngủ với lão thật. Nhưng không có nghĩa là lão có thể dùng tiền để mua chuộc nhân cách của nàng.
– Bác đừng nói thế. Theo như giao kèo thì em với bác chỉ một lần đêm nay thôi.
– Thì anh cứ nói thế. Huệ có thể suy nghĩ mà. Khi nào muốn Huệ cứ nói với anh một câu. Anh sẽ cưới Huệ làm vợ anh luôn. Để anh ôm em cái nào.
– Ưmmm…
Nói xong lão Tùng ngay lập tức vòng tay qua eo rồi kéo Huệ sát vào người. Mặt lão úp vào cổ của Huệ. Lão vục đầu vào cùng cổ rồi hôn rồi hít. Những động tác rất nhanh và có phần gấp gáp của lão khiến Huệ cũng hơi khó chống cự. Lão ngước lên ngắm nhìn Huệ rồi hôn lấy môi của nàng. Huệ không muốn hôn lão, nhìn cái hàm răng đen ố lại còn bị móm của lão làm nàng cứ thấy kinh kinh. Huệ mím chặt môi mặc cho lão đưa lưỡi ra liếm xong quanh hai môi của nàng. Không hôn được nàng, lão Tùng lướt sang những khu vực khác trên khuôn mặt của Huệ. Lão hôn từ cằm đến má rồi mũi rồi lên đến trán. Dĩ nhiên lão cũng không thể bỏ qua phần tai của nàng. Hôn lão đi trước như để do thám rồi lưỡi lão đưa ra quét ngay sau. Lão thèm khát Huệ từ rất lâu rồi, ngày hôm nay lão muốn khám phá mọi ngóc ngách trên cơ thể nàng. Lão muốn được nếm mùi vị của cái cơ thể tràn đầy nhựa sống này.
Rồi dần dần lão đi xuống dưới, tay lão đưa ra bóp lấy hai bầu vú của Huệ. Lão Tùng mặt úp vào vùng cổ còn hai tay thì liên tục nhào nặn bầu vú căng tròn của nàng. Huệ chỉ biết chịu trận vì giờ phản kháng cũng không có ích gì. Dù sao, nàng vẫn sẽ phải phục vụ lão vì cái khoản tiền lão cho Thái vay. Lão Tùng đưa tay xuống cầm lấy vạt áo của Huệ mà cởi hẳn ra. Lão vội vội vàng vàng, cởi luôn cả áo lót của Huệ. Được nhìn tận mắt cặp vú trắng nõn của Huệ, cơn nứng của lão dồn lên tận não. Giờ thì không gì có thể cản nổi lão được nữa. Lão Tùng đè Huệ nằm ra cái ghế sofa để dễ dàng thưởng thức bình sữa ngọt ngào đó. Tay lão nhanh như điện áp lấy bầu ngực của Huệ rồi bóp lấy bóp để. Rồi cái miệng lão cũng nhanh chóng áp vào mà bóp cứ tòm tọp. Hết bóp rồi lại đến vê nhũ hoa, lão nắn vê đầu ti của Huệ như cố nặn ra sữa để uống vậy. Miệng lão thì cứ chuyển từ bên này qua bên kia rồi đến vùng chân vú. Lão há to ra rồi ngậm vào nhưng muốn nuốt chửng vú của Huệ vậy.
Dần dần, lão cũng đi xuống tới vùng eo của nàng. Tay lão túm lại cái cặp quần rồi tụt mạnh một cái. Mặc dù hơi mắc một chút ở phần gối nhưng lão cũng cho mọi thứ xong xuôi trong một nốt nhạc. Trời ơi, giờ đây Huệ đã chính thức trần truồng trước mặt lão. Lão Tùng không thể cưỡng nổi khỏi sự cuốn hút từ thân thể của Huệ. Lão đưa tay banh hai đùi Huệ ra rồi ngắm nhìn cái lồn đầy quyến rũ ấy. Chùm lông đen mượt được Huệ cắt tỉa gọn gàng, hai mép mặc dù đã có chút dấu hiệu ngả màu nhưng vẫn còn đẹp lắm. Lão không chịu được nữa mà úp mặt vào bú luôn. Huệ bị lão Tùng bú lồn quá bất ngờ mà kêu lên:
– Ư…
– Em rên lên đi. Rên to lên đi. Ở đây không ai nghe thấy đâu. Mà cứ rên lên để họ biết anh đang bú lồn em sướng như thế nào khà khà khà.
Nghe những lời khẩu dâm của lão Tùng, Huệ thấy nhục quá đi mất. Nhưng nàng không thể làm gì khác ngoài chịu trận. Lão Tùng cứ bú hai ba nhịp rồi lại đưa lưỡi quét dọc từ mép dưới lên tận hột le rồi hơi mút nhè nhẹ tại điểm đó. Huệ hơi rùng mình trước hành động của lão. Dâm thuỷ của nàng bắt đầu tuôn ra nhiều hơn. Lão Tùng biết điều đó nên cứ hì hục bú liếm cái lồn của nàng mãi. Lão thậm chí còn vạch nhẹ hai mép lồn của nàng ra rồi ấn lưỡi sâu vào trong lồn nàng. Huệ bị kích thích không thể chịu đựng được nữa. Nàng cất lên tiếng rên ngày một lớn hơn.
– Ư… ư… ư…
– Anh bú lồn em sướng lắm đúng không Huệ. Anh sẽ cho em ngất ngây cả đêm nay luôn.
Nói xong lão lại úp mặt vào bú liếm tiếp. Được một hồi, lão lật ngược người Huệ lại ở tư thế quỳ chổng mông. Huệ giờ đang úp mặt xuống cái gối ở ghế sofa, còn mông thì chổng ra sau. Tư thế kích thích này phô rõ hơn cặp mông căng tròn của nàng. Lão Tùng nhìn cặp mông trắng không một vết sẹo ấy mà chảy nước miếng. Lão áp mặt vào cặp mông rồi cọ, tay thì bóp bên mông còn lại của Huệ. Đây chính là cặp mông căng tròn hơi vểnh lên mà lão hằng mong muốn. Ôi ngày hôm nay lão cũng được thưởng thức nó rồi. Lát nữa mà địt kiểu chó lão sẽ vỗ nó thật nhiều để thoả mãn cái thú tính bấy lâu nay.
Bóp mông rồi hôn hít cặp mông của Huệ một hồi. Lão Tùng lại úp mặt vào bú cái lồn của Huệ. Ở tư thế này, hai mép lồn của Huệ nhìn rõ biết bao. Đồng thời, cái lỗ hậu màu nâu nâu cũng được phô ra mồn một. Lão Tùng lướt mũi qua hít hà mùi hương đặc trưng của con cái. Rồi sau đó, lão liếm một đường dài từ hột le lên đến tận lỗ đít của Huệ. Huệ không chịu được sự kích thích này mà bật lên tiếng ư một cái. Người nàng hơi run rẩy trước sự tấn công của lão Tùng. Ngược lại, lão Tùng biết trò này có hiệu quả nên lão làm đi làm lại rất nhiều lần. Lưỡi của lão như một cái gầu lấy nước từ dưới khe lồn kéo lên lỗ đít nâu nhạt của Huệ vậy. Rồi sau đó, lão vạch nhẹ lỗ đít của Huệ ra rồi đưa lưỡi của mình uốn éo liếm thẳng vào đó. Lão không sợ bất cứ mùi hôi nào cả. Cứ là của Huệ là lão thấy kích thích.
Huệ bị lão liên tục bú liếm ở hai lỗ bên dưới khiến nàng mất dần lí trí. Nàng thực sự không muốn hoà vào cuộc chơi của lão Tùng. Vì nàng biết thừa rằng nếu ngày hôm nay nàng bị lão khuất phục thì sau này lão rất dễ sẽ còn đeo đuổi nàng. Huệ nằm im chịu trận rồi nàng nghĩ đến việc sẽ kích thích để lão Tùng nhanh xuất. Nói gì thì nói, ở độ tuổi của lão mà đòi đạp mái cả đêm thì có mà chết sớm. Sức khoẻ của một người gần chạm ngưỡng 60 thì chỉ cùng lắm hai lần xuất là cùng. Lúc Huệ nghĩ xong cũng là lúc lão Tùng rời cơ thể nàng mà đứng dậy lột bỏ quần áo ra khỏi người. Cái buồi của lão giờ đang cửng tớn dựng ngược lên. Kích thước không tồi chút nào, so với Thái thậm chí là còn có phần nhỉnh hơn chút. Nhưng, không lẽ nàng lại để vậy cho Tùng địt hay sao. Huệ nghĩ đến một ý tưởng hơi điên rồ một chút. Nàng sẽ bú cho lão ra để lão không còn sức mà đòi địt nàng nữa. Việc này với nàng thực sự khó để thực hiện. Nàng đã từng bú cặc hai người đàn ông không phải chồng nàng. Nhưng thực sự hai người đó đã khiến cho nàng ngây ngất, đã đánh gục được ý chí của nàng. Chứ quả thực mà nói, lần đầu tiên với một người mà nàng không ưa là lão Tùng thì việc bú cặc lão khiến nàng cảm thấy xấu hổ và nhục nhã. Tuy nhiên, nàng nghĩ bú cặc lão còn hơn là việc để lão địt mình. Vì khi buồi đã cắm vào trong lồn thì một lần nữa tiết hạnh lại bị vấy bẩn.
Nghĩ là làm, Huệ quỳ xuống như cố kích thích lão Tùng. Tay nàng đưa ra tóm lại con cặc của lão. Ở cái tuổi gần lục tuần mà con cặc của lão vẫn cứng thật. Lão Tùng hơi bất ngờ nhưng lão vẫn để yên vì lão thích việc Huệ chủ động:
– Em yêu của anh lại thích con cặc của anh rồi đúng không. Thằng Thái chim nó chắc bé lắm nên em mới chủ động thế này chứ. Đây, em muốn làm gì em thích thì làm đi.
Huệ nắm lấy con cặc rồi bắt đầu sóc. Nàng sóc chầm chậm rồi nhanh dần.
– Uiiii… Em sóc cặc anh sướng thế. Uiii Huệ ơiii…
Lão Tùng nứng tột độ khi được Huệ sóc cặc. Khi đi chơi gái, không phải là lão chưa từng được làm những việc này. Khi đi chơi phò, bọn con gái cũng đã sóc rồi bú liếm cặc lão đến nơi đến chốn. Nhưng với Huệ thì hoàn toàn khác, Huệ là người phụ nữ đoan trang mà lão muốn chinh phục. Ngày hôm nay nàng lại đang cầm buồi lão mà kích thích. Cơn sướng của lão cứ kéo dài như vậy. Dưới tác dụng của thuốc kích dục cùng khung cảnh đầy nhục dục này, lão Tùng cảm tưởng mình chuẩn bị ra. Đột nhiên, lão túm lấy tay Huệ để nàng dừng lại. Lão nói:
– Thôi em nằm ra đi để anh.
– Cứ để em.
Huệ biết lão Tùng đang muốn ngăn nàng sóc cặc cho lão ra. Giờ nàng chỉ còn đường bú cho lão mà thôi. Huệ há to miệng rồi hôn dần lên đầu cặc của lão Tùng. Lão sướng quá mà kêu to lên:
– Uiiii Huệ ơi… Miệng em bú cặc anh sướng quá…
Huệ bắt đầu bú đến tận gốc cặc của lão Tùng. Nàng phải làm thật tốt để tránh khỏi việc lão Tùng còn sức địt nàng. Huệ dùng lưỡi liếm vào gần đầu khấc để mơn trớn lão Tùng. Lão sướng phát điên lên. Có chết đi sống lại lão cũng không bao giờ tưởng tượng được Huệ đang úp mặt vào háng để bú buồi cho lão. Người lão Tùng bắt đầu nóng lên như lửa đốt, mồ hôi tứa ra. Huệ nhận thấy điều này, nàng dùng một đường lưỡi liếm từ gốc cặc lên tận lỗ sáo rồi lại ngậm cả con cặc vào miệng. Tay nàng đưa lên vuốt ve bìu dái của lão.
– Uiii… uiiii… Anh không chịu được nữa rồi Huệ ơi…
Huệ nghe thấy vậy làm càng nhanh hơn. Lão Tùng chân run lẩy bẩy. Lão giữ lấy đầu Huệ, lưỡi nàng lại liếm vào đầu khấc của lão. Lão Tùng không thể chịu nổi nữa. Con cặc lão giật giật rồi bắn cả đống tinh trùng vào miệng của Huệ. Huệ vội nhổ ra rồi ho khù khụ. Lão Tùng sung sướng như chết đi sống lại. Dưới tác dụng của thuốc kích dục cùng với sự kích thích tột độ của Huệ. Chưa kể chỗ lão Tùng đứng điều hoà rọi thẳng vào nữa. Đột nhiên lão Tùng thở dốc, người lão quay cuồng rồi ngã ra sàn nhà.
Huệ thấy vậy vội vàng lay người lão. Lão bị ngất lịm đi, nàng không biết phải xử lý thế nào nữa. Huệ hốt hoảng, gọi điện cho Thái.
!–nextpage–>
Phần 13
Thái ở nhà trong lòng nóng như lửa đốt. Thấy có cuộc gọi của vợ, anh vội chạy ra sau nhà nghe máy.
– Alo…
– Ông Tùng ngất rồi. Anh gọi xe cứu thương đi rồi chạy vào đây. Giờ người khác mà biết tôi vào nhà ông Tùng thì không có lỗ nào mà chui đâu.
– Được rồi để tôi vào ngay. Ở yên đó.
Thái gọi thằng Thành xuống dưới nhà trông nhà. Rồi anh lấy cái xe của nó đi vào nhà lão Tùng. Trong thời gian đó, Huệ vội vàng dọn dẹp chiến trường. Nàng lau dọn những vết tích trên người lão Tùng rồi mặc quần áo vào. Từ nhà Huệ đi vào nhà lão Tùng thì chỉ 10 phút thôi. Huệ cảm thấy hoảng loạn, giờ bất cứ ai biết mình ở đây trong hoàn cảnh này thì chắc chắn mọi chuyện sẽ vỡ lở. Biết giải thích sao cho người đời không nghi ngờ đây, Huệ sợ hãi rồi lấy chìa khoá cổng mở ra, nàng lấy xe máy phóng ra khỏi nhà lão. Nàng cứ đi trong màn đêm không ngoái lại phía sau.
Phóng xe một mình trong đêm tối, Huệ vô cùng hoảng loạn trong thời điểm này. Điều duy nhất sáng suốt mà nàng có thể làm, đó là rời khỏi nhà lão Tùng ngay lập tức. Bởi nếu có người khác tới đó không phải Thái, thì nghi vấn về sự có mặt của nàng trong ngôi nhà này là không thể tránh khỏi. Chưa kể sau này khi khám bệnh bác sĩ công bố bệnh tình, những vấn đề liên quan đến chuyện lão bị lăn đùng ra sẽ được thông báo. Mà Huệ lại là người có mặt tại hiện trường, thế thì ai không nghi ngờ việc Huệ và lão Tùng có mối quan hệ gian díu cơ chứ. Huệ cứ đi, tâm trí nàng rối ren, rồi cuối cùng nàng dừng chân ở một cánh đồng giữa huyện bên rồi cố trấn an bản thân lại.
Ngược lại, ở nhà lão Tùng. Thái vội vã đến nhà lão rồi mở cửa bước vào. Anh không thấy Huệ đâu dù đã gọi mấy lần. Anh hơi cằn nhằn chửi đổng rồi nhìn sang lão Tùng đang ngất lịm đi. Việc quan trọng bây giờ là phải cứu lão không thì có mà công toi. Thái gọi xe taxi chở lão Tùng đi. Trong lúc chờ xe, Thái gọi thêm một vài người hàng xóm tới để giúp anh bê lão Tùng ra ngoài. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Tiếng xe đến đầu ngõ, mọi người đưa lão Tùng lên. Chỉ có Thái đi cùng vì cũng đã tối muộn rồi, nói gì thì nói, lão Tùng không được nhiều người ưa, giờ có Thái đi cùng là mọi người đùn đẩy trách nhiệm luôn. Bệnh viện tuyến tỉnh khá gần với khu vực này nên chỉ 10 phút là lão Tùng đã được nằm trên xe đẩy về phòng cấp cứu.
Thái đứng ngoài phòng cấp cứu rút điện thoại ra gọi cho Huệ. Huệ bắt máy:
– Cô chạy đi đâu rồi thế. Tôi vào chẳng có ma nào. Nhỡ lão ấy chết thì sao.
– Anh còn trách tôi nữa à? Tôi đến đấy là vì ai?
– Nhưng lỡ lão ấy chết ra đấy thì biết xử lý như thế nào?
– Thế nên tôi mới gọi cho anh. Tôi mà ở đó để người khác biết người ta không nghĩ tôi thậm thụt với lão ấy à? Anh muốn cho cả thiên hạ biết hay sao mà nói thế?
– Ờm. Thế giờ cô đang ở đâu?
– Anh không cần quan tâm. Ở nhà mà tuỳ cơ ứng biến đi. Tôi vẫn còn muốn vác mặt về quê hương. Tôi không muốn mẹ tôi phải xấu hổ đâu.
– Cô… tút… tút… tútt…
Huệ tắt máy để cho Thái cảm giác bực bội. Nhưng Thái ngẫm nghĩ lại, Huệ xử lý như vậy cũng là điều dễ hiểu. Anh sợ lão Tùng chết mà để lộ bí mật này ra, nhưng anh cũng căm hận lão vì lão dám ngủ với vợ anh. Nghĩ đến cái cảnh để buồi của lão cắm vào cái lỗ lồn của vợ anh, anh tức không chịu được. Nhưng anh cũng phải dần nghĩ cách để xử lý cái hoàn cảnh éo le này. Người đời thắc mắc vì sao anh lại ở trong nhà lão, vì sao lão lại ngất lịm như vậy, anh có phải tác nhân khiến lão ngất lịm như vậy hay không. Anh nghĩ đến những vấn đề đó, phải làm sao để tháo gỡ mối tơ vò này đây khi lão cùng vợ anh ân ái để rồi lăn đùng ra. Anh đang tính gọi điện cho người nhà lão đến thì anh lại chợt nghĩ. Để che giấu được sự thật này, trước tiên anh không được để bác sĩ thông báo về tình trạng cho người nhà của lão. Bác sĩ từ trong phòng bước ra:
– Ai là người nhà của bệnh nhân Tùng ạ?
– Dạ em ạ. Em là người quen của bác Tùng. Tình hình bác ấy sao rồi ạ?
– Bệnh nhân bị đột quỵ, khả năng cao sẽ phải phẫu thuật trong nay mai. Chúng tôi đã sơ cứu và bệnh nhân đã qua khỏi tình trạng nguy hiểm nhưng cần theo dõi để quyết định có tiến hành phẫu thuật hay không? Hiện tại bệnh nhân vẫn đang hôn mê. Nhưng có một chuyện này tôi cần hỏi anh.
– Dạ bác sĩ cứ nói ạ.
– Chúng tôi phát hiện ra trong người bệnh nhân có một lượng thuốc kích dục khá lớn. Thể trạng của bệnh nhân không được tốt mà sử dụng một lượng lớn loại thuốc này rất dễ bị sốc, cơ thể khó có thể chịu nổi. Anh có biết về tình trạng này của bệnh nhân không?
Thái nghe xong thì như trút được bao gánh nặng, lão Tùng bị đột quỵ do chơi cái thứ thuốc kích dục. Nếu giả dụ lão không dùng thuốc mà đột quỵ, rất có thể bác sĩ sẽ phát hiện ra lão bị ngất trong quá trình ân ái. Điều này quả thực sẽ dễ khiến cho những nghi ngờ đổ dồn về phía gia đình anh. Rồi Thái chợt bật ra một ý tưởng. Anh trả lời bác sĩ:
– Dạ quả thực là em cũng không biết ạ. Em với bác Tùng là chỗ thân tình nhưng về vấn đề này thì em cũng không có rõ. Nhưng trong lúc em vào nhà bác ấy thì em có thấy trên điện thoại có phim mát, quần bác ấy thì bị tụt xuống đầu gối. Có lẽ nào bác ấy tự xử nên bị không ạ?
– Điều này thì chúng tôi cũng chưa dám khẳng định. Nhưng đó cũng có thể là một khả năng. Anh gọi người nhà bệnh nhân đến để quyết định phương án điều trị nhé.
– Dạ thưa với bác sĩ là nhà bác Tùng có 2 đứa con nhưng đều đã sang nước ngoài xuất khẩu lao động hết rồi ạ. Giờ chỉ còn anh chị em bác ấy ở nhà. Nhưng… bác sĩ có thể giúp em không thông báo nguyên nhân bác Tùng bị đột quỵ được không ạ?
– Sao thế? Chúng tôi có trách nhiệm thông báo tình hình cho người nhà bệnh nhân chứ?
– Dạ. Về tình hình sức khoẻ thì bác sĩ vẫn cứ thông báo bình thường ạ. Vì về chuyện kia… quả thực, em là chỗ thân tình với bác Tùng nên em biết. Bác ấy rất coi trọng danh dự cá nhân, giờ mà ai biết được bác ấy vì dùng thuốc kích dục xong tự xử mà dẫn đến đột quỵ thì bác ấy không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người nữa. Hơn nữa, tình trạng bác ấy bây giờ rất yếu, em e là nếu bác ấy biết việc mình làm bị phát hiện thì rất dễ kích động, ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ.
– Thôi được rồi. Anh đã nói vậy thì tôi sẽ nói khéo với người nhà bệnh nhân. Giờ anh gọi người nhà bệnh nhân đến để hoàn tất thủ tục và viện phí nữa nhé.
– Dạ để em gọi ạ.
Thái như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Anh không ngờ là mình đã có thể nghĩ ra một câu chuyện hợp lý đến như vậy. Giờ đây, anh chỉ cần thông báo cho người nhà đến rồi bàn giao dần trách nhiệm. Lão Tùng có nằm đó thì cũng không liên quan gì đến gia đình anh nữa. Mà nói thẳng ra, anh cũng đâu có lỗi gì. Lỗi do lão đòi địt vợ anh đấy chứ. Già rồi mà còn dâm dê, cũng đáng lắm. Cầm chiếc điện thoại lên, anh gọi về nhà để mọi người thông báo cho họ hàng nhà lão đến. Ngồi đợi một lúc sau, họ hàng nhà lão cũng kéo đến. Anh thông báo với mọi người về tình hình của lão. Dĩ nhiên là không nói gì về chuyện lão dính và sắc dục nên mới ra nông nỗi này. Mọi người ở đó cũng chỉ biết cảm ơn anh rồi bảo anh về nhà nghỉ ngơi để họ chăm sóc lão. Anh gật đầu đồng ý rồi ra về.
Trên đường về, anh ngồi suy ngẫm lại những chuyện đã xảy ra. Thực sự trong một vài ngày thôi, mọi thứ đảo tung lên. Anh từ một kẻ lo sợ mất nhà thì đã được lão Tùng giang tay ra cứu. Nhưng đổi lại anh phải hiến người vợ đã đầu ấp tay gối cả hơn chục năm. Rồi bây giờ đây, lão Tùng lại lăn đùng ra đó, sống chết còn chưa biết như thế nào. Nếu lão chết, có thể số nợ của anh với lão cũng bay theo làn mây luôn. Nhưng nếu lão còn sống, thì anh vẫn nên tỏ ra một chút lòng thành để lão thương tình cho anh. Mặc dù anh hận lão thật đấy, nhưng bây giờ nên trở thành ngụy quân tử thì hơn.
Về đến nhà, giờ này vẫn chưa thấy Huệ đâu. Anh rút điện thoại ra gọi điện cho vợ.
– Alo.
– Sao giờ này cô vẫn chưa về nhà?
– Lão Tùng sao rồi?
– Lão qua cơn nguy kịch rồi. Tôi dàn xếp ổn thỏa cả rồi. Về nhà đi.
Huệ thở hắt ra khi nghe thấy Thái nói đến từ ổn thoả. Nàng bắt đầu đi xe máy về nhà. Trong đầu nàng có nhiều suy nghĩ trái ngược. Liệu nàng có nên tiếp tục các tình trạng này hay không? Nàng hận người chồng tệ bạc đó đã bán đứng nàng. Có ai lại vì để được vay nợ lại đi dâng vợ của mình cho người khác không chứ. Nàng uất ức vì những gì nàng đã cố gắng để vun vén cho cái gia đình này. Nếu tiếp tục sống như vậy, liệu ai có thể đảm bảo rằng Thái sẽ không cờ bạc rồi báo nợ tiếp. Rồi mẹ nàng sẽ lại bị mang ra để đe doạ. Huệ thực sự muốn sống cho bản thân mình, vì nếu cứ mãi nhu nhược thì Thái sẽ càng ỷ lại. Thậm chí làm hỏng những đứa trẻ trong nhà. Trên đường về, Huệ đã có một suy nghĩ táo bạo. Ngày mai, nàng sẽ ra đi. Đi đến một nơi xa lạ để sống, để chồng con nàng sẽ phải biết tỉnh táo lại mà sống.
Nằm đi xe máy về đến nhà, lúc này cũng đã là đêm khuya rồi. Thái xuống mở cửa cho vợ, cả hai không nói với nhau lời nào vì những xúc cảm giờ đang rối tung lên. Huệ thì uất ức khi chồng mình đã mang mình ra làm vật hiến tế. Còn về phần Thái, anh có cảm giác rất khó tả khi trong đầu anh vẫn mặc định là lão Tùng đã đụ được vợ của anh. Đâm ra cả hai có một khoảng cách rất lớn. Lên đến phòng ngủ, Huệ chỉ nằm im một góc, quay lưng lại với chồng của mình. Nàng suy nghĩ rất nhiều về chuyện ngày hôm nay. Thái cũng vậy, nhưng cái anh suy nghĩ chỉ là người vợ của mình đã bị người đàn ông khác xâm chiếm. Anh sẽ phải xử lý ra sao trước tình cảnh này đây.
Xét cho cùng, người khổ tâm nhất vẫn là Huệ. Nàng chấp nhận bao khổ cực, hi sinh cho chồng con để níu giữ cái hạnh phúc gia đình này nhưng vẫn bị đối xử như vậy. Nàng nghĩ đến chuyện ra đi. Nàng nghĩ về những đứa con, nàng nghĩ về mẹ. Khổ tâm thật sự. Nhưng, nếu nàng tiếp tục cái cuộc sống như thế này thì liệu mọi thứ có khá khẩm hơn hay không? Cứ thử nghĩ mà xem, Thái còn Huệ ở bên thì vẫn dựa dẫm rồi thỉnh thoảng lại báo nợ. Còn hai thằng con trai đã đến cái tuổi phải biết nghĩ cho gia đình thì lại vẫn ham chơi, không quan tâm đến thế sự trong nhà. Có vẻ, chính vì sự chu toàn của Huệ bấy lâu nay đã khiến cho 3 người giống đực trong nhà có thái độ thiếu cầu tiến.
Thái nằm một lúc rồi cũng đi vào giấc ngủ mặc kệ vợ đang trằn trọc suy nghĩ. Kể mà, anh nhận ra lỗi lầm, anh ôm lấy vợ mà xin lỗi rồi hứa từ nay tu chí làm ăn trả nợ thì có khi mọi thứ lại tốt đẹp trở lại. Nhưng chính vì cái thái độ lạnh lùng của anh khiến Huệ càng có thêm động lực để ra đi. Nàng bước sang phòng hai đứa con trai, chúng nó đã ngủ say cả rồi. Nàng xoa đầu từng đứa mà nước mắt cứ ầng ậng. Ngày mai nàng ra đi, chúng nó sẽ phải tự chăm lo cho cuộc sống của mình. Phải biết đứng vững trên đôi chân, chứ không phải cứ ì ra như thế được. Nàng hứa với bản thân sẽ đi làm và ăn tiêu thật tiết kiệm để mang về cho chúng. Huệ lấy giấy bút ra rồi viết cho hai đứa con vài dòng:
‘Thành và Dương của mẹ…
Ngày mai mẹ sẽ quyết định ra đi, đi đến một nơi xa để kiếm tiền, để được sống một cuộc sống tốt hơn. Mẹ và bố không tìm được tiếng nói nên rất khó để thời điểm hiện tại có thể chung sống. Mẹ sẽ cố gắng đi làm để kiếm tiền mua đồ cho hai đứa. Không có mẹ ở bên, hai đứa phải tự biết chăm lo cho bản thân. Đặc biệt phải cố gắng học thật tốt, để sau này đi làm một công việc tử tế, phải sống một cách tử tế. Ở nhà, hai đứa cùng bảo ban bố để bố không lao đầu vào chuyện cờ bạc nữa, chỉ có vậy thì nhà mình mới có cách để giữ thôi các con ạ. Bố thương các con nên có thể sẽ nghe lời các con mà tu chí làm ăn trả nợ. Thỉnh thoảng hai đứa nhớ vào thăm bà, đừng để bà buồn lòng, dặn bà là mẹ vẫn sẽ về với bà. Mẹ sẽ nhớ các con nhiều lắm, đừng làm mẹ buồn lòng nữa nhé. Có dịp mẹ sẽ trở về thăm ba bố con và mua quà cho hai đứa. Yêu các con. (Đừng để bố thấy lá thư này nhé)’
Vừa viết Huệ vừa lau nước mắt vì xúc động, vì thương các con. Nhưng nàng biết rằng đây là việc nàng cần phải làm. Huệ gấp tờ giấy lại rồi đút vào cặp của thằng Thành. Nàng bước ra khỏi phòng nhưng vẫn ầng ậng nước mắt nhìn hai đứa con. Cánh cửa dần khép lại, Huệ lẳng lặng trở về phòng thu xếp đồ đạc. Thái vẫn đang nằm ngủ say không biết gì cả. Chỉ có Huệ một mình gấp đồ cho vào túi. Mỗi một món đồ nàng mang đi đều chan chứa những kỉ niệm. Nàng thẫn thờ ngồi tựa lưng vào góc tường suy nghĩ. Đến bốn rưỡi sáng, Huệ cầm chiếc túi đồ cùng chìa khoá lặng lẽ bước đi. Khoảnh khắc nàng bước ra ngoài khoá cửa lại rồi ngoái cổ ngắm nhìn ngôi nhà này. Nàng thực sự muốn khóc thật lớn nhưng không làm được. Huệ bước đi khi trời vẫn còn đang tờ mờ sáng.
Đến địa điểm bắt xe, giờ cũng gần sáu giờ sáng rồi, xe cộ bắt đầu đi lại qua. Huệ bắt xe tiến đến thẳng Hà Nội. Lúc nàng bước lên xe như đánh dấu một trang mới trong cuộc đời nàng. Ngày mà nàng sẽ rời xa gia đình nhỏ để sống cho bản thân mình, để những con người kia phải tự biết đứng vững khi không có ai mà dựa dẫm nữa. Đi được nửa đường, Huệ rút điện thoại ra gọi điện cho em trai. Mạnh ở đầu bên kia mới sáng sớm đã thấy chị gái gọi điện cho mình, anh cũng hơi thắc mắc nhưng vẫn bắt máy lên nghe:
– Alo chị ạ.
– Ừm chị đây. Em ở khu nào đấy. Chị đang lên Hà Nội.
– Ơ sao chị lại lên Hà Nội. Chị có việc gì à?
– Chuyện dài dòng lắm. Có gì lên đến nơi chị kể nhé. Nhà em ở khu nào chị qua. Chắc tầm gần một tiếng nữa chị lên đến nơi.
– Vâng. Em ở đường XXX quận YYY. Khi nào chị lên đến nơi thì nhắn em ra đón nhé.
– Ừm.
Ở nhà, Thái ngủ dậy không thấy vợ đâu, anh cứ đinh ninh là Huệ có việc đi ra ngoài. Hai đứa con trai của anh cũng mua tạm cái bánh mì ăn sáng rồi đi học mà không biết mẹ của chúng đã đến một nơi xa. Đến lúc mãi không thấy Huệ đâu, Thái mới rút điện thoại gọi cho nàng, nhưng đầu bên kia không nghe máy. Anh tự dưng thấy hoảng loạn. Tại sao Huệ lại như vậy cơ chứ. Bình thường nàng có bao giờ tắt máy như thế đâu. Anh chạy ra chợ, đi một vòng quanh xóm cũng không thấy vợ đâu. Anh rối ren đi về nhà ngồi thẫn thờ ở ghế. Anh suy đoán, có thể Huệ đã bỏ đi. Thái vội vàng chạy lên phòng mở cửa tủ quần áo ra. Thôi đúng thật là như vậy rồi. Anh đột nhiên thấy trống vắng trong lòng biết bao. Vì anh mà Huệ mới phải dứt áo ra đi.
Cùng lúc đó, thằng Thành mở cặp sách ra cũng thấy lá thư mẹ nó để lại. Nó đọc được hai dòng đầu liền cất đi rồi xin ngoài đi vệ sinh. Nó đến một góc kín đáo rồi mở lá thư ra đọc. Nước mắt nó chực trào ra. Nhưng, ở đây là trường học, và nó cũng không muốn chuyện gia đình nhà nó lại bị đem ra bàn tán. Nó lau vội hai khoé mắt rồi vào lớp như chẳng có chuyện gì. Cả ngày nó ngồi học cứ như trên mây vậy. Nó không được một chữ nào vào đầu cả. Khốn kiếp thật. Nó đâu thể ngờ rằng vì những gì ba bố con đã làm mà khiến mẹ nó phải dứt áo ra đi. Thật sự, nó cũng trách bản thân mình.
Huệ lên đến khu trọ của vợ chồng Mạnh. Hai vợ chồng Mạnh đi làm ca đêm nên ngày hôm nay được nghỉ. Căn phòng tương đối khang trang, rộng chừng 25 mét vuông. Em dâu nhìn thấy chị chồng cũng vô cùng háo hức ra chào đón chị. Nhà Mạnh có một đứa con, nhưng đã gửi về ông bà ngoại trông coi. Vợ Mạnh quê ở ngoại thành, cũng là một vùng quê nghèo giống quê Mạnh thôi nên hai người mới dễ dàng đến được với nhau.
Mạnh rót nước mời chị:
– Chị uống nước đi.
– Ừm chị xin.
– Thế hôm nay chị lên đây có việc gì không?
– Thực ra, chị muốn lên đây sinh sống.
– Sinh sống? Chị đùa em đấy à? Thế còn anh Thái với hai thằng nhỏ thì sao?
– Haizzzz. Nhắc đến hoàn cảnh gia đình mà chị lại buồn. Anh Thái ngày càng nhúng sâu vào cờ bạc. Đợt nọ còn vay tiền xã hội đen, tí nữa thì siết mất nhà. May mà vay được tiền một người ở làng nên thoát được cái số nợ nặng lãi đấy. Còn hai thằng nhỏ thì chúng nó cứ ỉ lại vào chị. Giờ cũng lớn cả rồi nhưng không quan tâm đến gia đình mà vẫn ham chơi vô lo vô nghĩ. Chị mà ở nhà thì cũng chỉ loanh quanh bán hàng, anh Thái thì không chịu tu chí làm ăn. Nên chị mới quyết định lên đây sống, mình đi làm dành dụm rồi gửi về, ở nhà bố con nó cũng có cái cửa hàng đó mà trông cậy. Dù gì 2 người làm vẫn hơn 1 người mà.
– Nghe chị kể em cũng không biết nói gì hơn. Anh Thái trước có hỏi vay vợ chồng em ít tiền. Em cũng cho vay hai chục triệu. Nhưng sau thấy bảo nướng hết vào bóng bánh cờ bạc. Đợt vừa rồi mẹ gọi cho em kể là anh Thái đòi bán cả nhà của mẹ mà em uất quá không làm gì được. Chị tính được như thế thực ra em thấy cũng tốt, vì dù gì cửa hàng đó cũng đủ cho ba bố con nó sống qua ngày nếu anh Thái không làm gì dại dột.
– Ừm. Hôm nay hai em có rảnh không, đưa chị đi tìm nhà trọ đi. Với cả chị cũng muốn tìm việc để làm luôn. Chị làm gì cũng được, miễn là ra tiền.
– Chị cứ bình tĩnh, không việc gì phải vội đâu. Chị cứ ở đây với vợ chồng em ít ngày. Rồi từ từ mình tính.
Đột nhiên Mạnh nhớ ra sếp cũ của anh trước có tìm người chăm sóc cho mẹ già bị tai biến. Mạnh liền hỏi Huệ:
– Chị ơi. Em tự dưng nhớ ra sếp cũ của em có tìm người chăm sóc cho mẹ già bị tai biến. Nhưng mà phải ở bên đó luôn. Thấy bảo nhà có cô giúp việc nữa thôi mà cô ấy chỉ làm theo giờ hành chính, nấu xong bữa tối lại về. Lương tầm 10 triệu gì đó bao ăn ở luôn.
– Ui thế thì tốt quá. Em gọi thử sếp xem sao. Rồi có gì gặp mặt trao đổi trực tiếp cũng được.
– Vâng để em gọi luôn.
Mạnh rút điện thoại gọi điện cho sếp cũ, bên kia bắt máy luôn:
– Alo Mạnh à?
– Vâng em chào anh ạ. Anh dạo này khỏe không ạ?
– Ừm anh vẫn khoẻ. Thế chú dạo này sao rồi?
– Em vẫn thế anh ạ.
– Thế có việc gì không mà gọi anh sớm thế?
– À nọ em thấy bác tìm người chăm mẹ. Không biết bác tìm được chưa?
– Anh tìm được rồi. Nhưng mà anh thấy cứ sao sao ấy. Cảm giác không hợp cho lắm. Với cả người ta không tận tâm, anh có cảm giác là không bền.
– Thế ạ. Em có bà chị gái mới lên đang tìm việc làm. Mà chị gái em thì chăm sóc người già ổn lắm. Anh có muốn gặp mặt nói chuyện qua không ạ?
– Ừm thế thì tốt quá, tầm 10 giờ sáng chú dẫn qua quán café Z nhé.
– Vâng vâng. Có gì để em dẫn chị ấy qua. Em chào bác nhé.
– Ừm chào chú.
Kết thúc cuộc điện thoại, Huệ khá mừng rỡ khi có cơ hội để gặp mặt người ta. Dù gì bây giờ mà nàng có được một công việc như vậy không phải là dễ. Nói gì thì nói, số tiền 10 triệu bao ăn bao ở thì bằng vạn lần chỗ khác. Hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp, để nàng còn có cái mà bấu víu nơi đất khách quê người này chứ.
Trước khi đến điểm hẹn, ba chị em đã nhanh chóng gọi điện về thông báo tình hình cho mẹ. Khi nghe chuyện, bà có vẻ rất buồn rầu. Nhưng đó là quyết định của con gái bà, bà tin rằng con gái bà làm đúng. Vì Huệ đã bao giờ làm việc gì mà không nghĩ đến bà đâu.