Phần 34
Dưới căn hầm trú ẩn, Hương đang du bé Hiền ngủ thì Hân bước vào với một nét mặt có phần ngại ngùng.
Hương thấy vậy bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy con?”
Hân lấy can đảm, sau đó hỏi: “Con muốn biết tất cả, xin mẹ nói cho con biết.”
Hương cũng đã tính đến việc cho con gái biết sự thật, tuy nhiên không ngờ con bé tự hỏi nên nàng chỉ đành đồng ý.
“Con ngồi xuống đây, nói mẹ nghe con muốn biết gì nào?”
Hân đáp: Mọi thứ, về những gì đã và đang xảy ra, con không biết gì cả.
Hương xoa đầu con gái, sau đó nắm tay Hân bắt đầu kể: “Con đã nghi ngờ thì mẹ cũng không giấu nữa, sớm muộn gì con cũng phải biết thôi.”
Khi Hương nói, Hân nhận ra mẹ mình đang biến đổi, mọc sừng và đuôi, còn có cả đôi cánh dơi phía sau lưng.
“Mẹ… mẹ biến hình được!” Hân run run lắp bắp.
Hương đáp: “Mẹ không phải người, mẹ là Quỷ.”
Hân thắc mắc: “Chuyện đó, Hoàng có nói cho con nhưng… vậy bố cũng giống mẹ sao, bọn con cũng là Quỷ à? Sao con không biến được như mẹ?”
Nếu nàng là Quỷ thì sao 18 năm qua nàng không nhận thức được điều đó, Hân nghi hoặc và hoang mang.
Hương lắc đầu: “Bố con không phải Quỷ, chồng mẹ là một người vĩ đại, mọi người gọi anh ấy là… Thiên Thần!”
“Nhờ một cuộc gặp mặt tình cờ, bố mẹ đã quen biết nhau và dần nảy sinh tình cảm. Cả hai lúc đầu không hề biết đối phương thực sự là người thế nào cho đến đêm đầu tiên của bọn mẹ… Sau đêm đó, tuy biết thân phận thực sự của đối phương nhưng bố mẹ không những không ghét bỏ nhau mà còn yêu nhau nhiều hơn. Mọi việc còn tuyệt vời hơn khi mẹ có con.” Hương vừa kể lại những kỉ niệm với nét mặt hạnh phúc, ánh mắt Quỷ âu yếm nhìn con gái.
“Bố mẹ kết hôn, cùng nhau xây dựng tổ ấm của chúng ta. Mọi thứ rất hạnh phúc cho đến ngày bố con mắc bệnh.”
“Bố bị bệnh gì hả mẹ?” Hân lo lắng hỏi.
Hương đáp: “Bệnh này chỉ khi Thiên Thần và Ác Quỷ chung sống mới bị, không lâu sau đó mẹ cũng bị… cách tốt nhất để khỏi bệnh đó là cả hai không sống chung nữa. Bố con chọn sống xa gia đình, thỉnh thoảng mới về thăm mẹ con mình, còn mẹ thì ở nhà nhận tiền bố con gửi về để nuôi các con.”
Hương nói thêm: “Bố con hoàn hảo lắm, số lần về rất ít nhưng lần nào cũng làm mẹ hạnh phúc, chính vì thế mẹ mới có ba đứa.”
Lần về gần nhất là cách đây gần hai năm, cũng sau lần đó Hương mang thai bé Hiền và kể từ đó đến nay chồng nàng chưa về.
“Thì ra bố mẹ yêu nhau như vậy, con… con còn nghĩ bố mẹ sống ly thân, vì bọn con mà tiếp tục mối quan hệ vợ chồng, mỗi lần bố mẹ gọi điện thân mật con còn tưởng bố mẹ diễn kịch. Con hiểu lầm bố mẹ rồi, con xin lỗi huhu.” Hân bật khóc ôm chầm lấy mẹ, áp mặt vào bộ ngực đẫy đà của Hương. Bao nhiêu nghi ngờ, lo âu trước kia cứ thế tan biến trong vòng tay ấm áp của Hương.
Hương vỗ về con gái: “Con gái ngốc, các con là kết tinh của bố mẹ, là báu vật của bố mẹ làm sao có thể để các con thiếu vắng tình thương gia đình được.”
Hai mẹ con ôm nhau rất lâu, Hương vuốt ve tấm lưng mảnh mai của con gái rồi nói: “Con đẹp giống mẹ hồi trẻ vậy, sớm thôi con sẽ thức tỉnh sức mạnh của mình.”
“Sức mạnh gì ạ?”
“Con, Hoàng và bé Hiền đều mang trong người dòng máu lai giữa Thiên Thần và Ác Quỷ, các con không phải Thiên Thần, cũng chẳng phải Ác Quỷ nhưng mạnh hơn cả hai.” Hương ôn tồn giải thích.
“Sức mạnh ấy ẩn trong các con, cần có chất xúc tác để kích hoạt nó.” Hương đặt ngón tay lên ngực Hân rồi chỉ vào trái tim của con gái.
“Cảm xúc là yếu tố con trọng, sức mạnh này không ai dạy được con cách sử dụng, chỉ có thể tự trải nghiệm.” Hương ghé môi mình vào môi Hân hôn nhẹ, điều này khiến Hân vô cùng bất ngờ và hoang mang.
“Ơ mẹ… mẹ làm gì vậy?” Hân Bối rối.
“Nụ hôn yêu thương thôi mà, nào giờ thì đi ngủ đi muộn rồi.” Hương mỉm cười, hóa thành hình dạng ban đầu rồi xoa đầu con gái nhắc nhở.
Hân với vẻ mặt bối rối cùng hoang mang trở về giường. Chí ít nàng cũng gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng bấy lâu.
Nằm trên giường, Hân đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp đập của trái tim, sức mạnh tiềm ẩn đó chỉ được kích hoạt khi có chất xúc tác và cảm xúc là yếu tố quan trọng.
Xung quanh hàng xóm tất cả đã đi di tản, chỉ có gia đình nàng ẩn dưới hầm. Mọi người không biết còn tưởng họ đã đi di tản trước.