Phần 38
Trong căn nhà tĩnh lặng giữa đêm, bé Hiền đang ngủ say trong vòng tay của bà thì bỗng giật mình rồi khóc toáng lên. Tiếng khóc của bé làm bà nội tỉnh giấc vội dỗ bé nín.
Hân ở phòng bên cũng nghe thấy, nàng ngồi dậy bật điện rồi sang phòng bà hỏi: “Sao thế hả bà?”
“Không biết, tự dưng con bé khóc lắm.” Bà nội đang bế bé hiền và vỗ lưng ru bé ngủ lại.
Bé hiền gục đầu vào vai bà nội, ánh thiu thiu dần nhưng vẫn nhìn về phía phòng của Hân.
Hân thấy vậy, tóc gáy dựng lên vì nhớ lại lời Hoàng cách đây mấy ngày.
“Chị Hân này?” Hoàng bế bé Hiền trong lòng, vừa nựng má cô bé vừa gọi Hân.
“Hả?” Hân đang ngồi bấm điện thoại trên sofa cất tiếng.
“Chị thấy bé Hiền thế nào?”
“Sao hỏi thế? Đáng yêu chứ sao?”
Hoàng lắc đầu: “Em thấy lạ lắm, dường như con bé có sức mạnh gì đó.”
Hân bật cười: “Sức mạnh! Mày chơi game quá 180 phút một ngày đó hả.”
Hoàng nhún vai: “Em cũng chỉ cảm nhận thôi, dù sao thì em, chị và con bé cùng có dòng máu đặc biệt mà.”
Quay trở lại thời điểm hiện tại, Hân như thấm những lời nghi vấn mà Hoàng dành cho bé Hiền. Nàng thận trọng tiến về phòng mình, cửa sổ lúc trước khi ngủ đã đóng chặt giờ lại mở toang.
Cũng may phòng bật đèn chứ không nàng cũng chẳng dám vào nữa. Hân nhìn về phía cửa sổ, phát hiện có điều kỳ lạ.
Song sắt cửa sổ lúc nào cũng sạch sẽ, giờ lại có vết bẩn, hơn nữa còn có mùi hôi và ướt át giống như bùn lấy dưới đáy ao.
Nghĩ đến ao, Hân lại nghĩ đến cảnh nàng nhìn thấy bác Bảy đang thả lưới trên mặt ao hồi sáng. Nàng giờ mới chú ý chi tiết nhỏ là khi đó dù bác Bảy đang ở trên thuyền nhưng mặt ao không hề gợn sóng.
Da gà da vịt nổi hết lên, Hân liền ôm chăn gối sang phòng bà ngủ.
Khi đã nằm lên giường, Hân hỏi bà nội: “Bà ơi, bác Bảy đầu ngõ mất như thế nào hả bà?”
“Ủa! Sao cháu lại hỏi thế?”
“Cháu nghe anh Thái kể, bà kể kỹ cho cháu đi bà.”
Bà nội đành chiều theo cháu gái yêu quý, tay vỗ về bé Hiền đã say giấc bắt đầu kể.
Cách đây gần một năm, vào những tháng 11, 12 trời lạnh cóng. Bác Bảy làm nghề thả lưới, vì tôm cá ở quê rất nhiều, ao hồ, kênh rạch.
Do tính chất công việc, ban đêm là thời điểm thích hợp để thả lưới. Tối hôm đó bà nội vẫn còn gặp bác Bảy đang mang lưới đi qua cổng, hỏi chuyện thì biết là đêm nay sẽ thả lưới ở ao cá gần nhà thôi, chính là cái ao mà Hân nhìn thấy hồn của bác Bảy sáng nay.
Sáng sớm hôm sau, khi bà nội ra cổng thì phát hiện mọi người xúm lại cái ao gần nhà, tiếng khóc lóc rất ai oán, bà đến gần xem thì biết tin bác Bảy đêm qua bị đuối nước mà chết.
Tuy nhiên khi xác được vớt lên thì có dấu hiệu của việc bị thứ gì đó kéo xuống nước, cổ chân bác vẫn còn hằn rõ vết đen hình bàn tay.
Cũng chẳng thể xác nhận, gia đình nhanh chóng tổ chức ma chay cho bác Bảy.
Kể đến đây, bà nội quay sang Hân rồi hỏi: “Con muốn biết để làm gì? Khi không lại hỏi về việc này?”
Hân ấp úng nói: “Cháu… cháu nghĩ sáng nay cháu nhìn thấy bác ấy! Ở trên mặt ao… đang thả lưới.”
Khi lời nói của Hân vừa dứt, bé Hiền lại giật mình tỉnh giấc rồi òa khóc. Một cơn gió lớn lùa vào trong nhà bật tung chốt cài của cửa sổ làm hai bà cháu rùng mình kinh hãi, da gà nổi lên như nhím.
Hân sợ quá hét toáng lên, bà nội thì vội bế lấy bé Hiền dỗ dành còn sai Hân ra đóng cửa lại.
Hân sợ sệt tay chân run lẩy bẩy ra đóng cửa, bên ngoài cổng vẫn là cái bóng đen đang đứng đó như nhìn nàng.
“Bà ơi… bà ra đây nhìn đi.” Hân kinh hãi, gọi bà nội ra để chứng kiến.
Tuy nhiên khi bà ra nhìn thì chẳng thấy gì, bèn hỏi: “Nhìn gì?”
Hân giật mình, nhìn lại thì vẫn thấy cái bóng đen đó, nàng run rẩy chỉ tay ra cổng: “Kìa bà… có cái bóng đen đang đứng ngoài cổng kìa.”
Bà nội nghe thế thì nhìn thật kỹ, dù bà lớn tuổi nhưng mắt vẫn còn tinh tường nhưng quả thực không thấy gì, bà liền bảo Hân đóng cửa cài chặt rồi lên giường ngủ.
Hân nằm trằn trọc mãi mà không ngủ được, bà nội cũng vậy quay sang nói nhỏ với cháu gái: “Cháu mới về, chắc là bác ấy đến thăm thôi.”
Hân dựng tóc gáy, hỏi: “Bà… tức là bà cũng bị…”
Bà nội đáp: “Bà không nhìn thấy, nhưng cả xóm ai cũng bị dọa ít nhất một lần. Cách đây vài tháng bà đi ngủ, sáng ra thấy sân toàn vết chân người đen xì như vừa dẫm phải bùn đi lên.”
Bà nội kể tiếp: “Bà không tin vào ma quỷ nhưng mà cũng không xem thường, thứ gì cần kiêng kị thì mình nên kiêng.”
Nói rồi bà lấy từ dưới gối hai một tép tỏi rồi nhét vào tay Hân, nàng hiểu ý nắm chặt nó.
Cứ thế hai bà cháu chìm vào giấc ngủ, sáng sớm hôm sau. Bà nội tỉnh dậy đi ra mở cửa thì giật mình kinh hãi, trong sân nhà của bà lúc này có hàng trăm vết chân đen xì giống như dẫm phải bùn, những vết chân chồng chéo lên nhau như kiểu có người chạy vòng vòng trong sân đêm qua vậy.
Hân bị tiếng của bà làm tỉnh giấc, khi nàng ra tới cửa thì cũng có cảm giác sợ hãi y như bà. Đêm qua có lẽ bác Bảy đã vào trong sân nhà, tìm cách vào trong nhà tuy nhiên bị thứ gì đó ngăn lại nên chỉ quanh quanh ở ngoài.
Hân nhìn bé Hiền đang ngủ say giấc trên giường, nàng cũng dần đoán ra thứ khiến bác Bảy không thể vào trong là thứ gì.
Hân vội trấn an bà nội: “Bà ơi đừng sợ, để con gọi điện cho thằng Hoàng.”
“Thằng Hoàng, con gọi cho em con làm gì?” Bà nội hỏi, việc này sao lại phải gọi cho thằng cháu trai của bà, nó biết gì đâu.
Hân nhấc máy gọi cho Hoàng…
Ở đầu dây bên kia, điện thoại của Hoàng rung lên trên bàn còn Hoàng thì đang cuộn tròn trong chăn ngáy như sấm.
Gọi đến 3 cuộc mà cậu vẫn không tỉnh, Hân bực mình gửi tin nhắn thoại sau đó thì thận trọng tiến ra cổng, trên cổng có vô vàn vết tay, chân bẩn dính bùn còn sót lại khắp các thanh sắt, không biết đêm qua có thứ gì đã trèo qua trèo lại.
Bị dọa cho khiếp vía hai bà cháu không dám mở cổng, chỉ dám ở hiên nhà mà ngóng xem có ai đi qua hay không.
Đến 10 giờ sáng, Hân mới ra mở cổng sau đó đi sang nhà Thái rồi rủ thái sang nhà bà để kể về điều kỳ lạ đêm qua.
Thái cũng mấy lần bị dọa kiểu này, tuy nhiên không biết có phải bố mình làm không nên cũng chỉ nghĩ là có ai đó đang giở trò để hùa dọa dân làng.
Nghe những lời Thái kể, Hân mới biết hắn ta cũng không hề nhìn thấy bóng đen nào mà chỉ có hiện tượng như gió mạnh thổi tung cửa, những vết bùn bám ở song cửa sổ.
Vì đây là một vùng quê, tuy khoa học kỹ thuật đã phát triển nhưng những hủ tục vẫn còn đó đối với một số người. Khi cả xóm bị dọa như vậy nhưng không ai báo cho cơ quan chức năng hay chí ít là cho trưởng thôn để có thể điều tra.
Họ sợ nếu đó là ma thật thì chẳng những không làm gì được nó mà còn liên lụy đến cả nhà nên không dám lên tiếng, vì chuyện tâm linh không đùa được đâu.
Khi Thái và Hân đang đứng ở sân nói chuyện, bé Hiền tập tễnh đi ra hiên nhà nói bi bô: “Kia… ao!”
Hân và Thái khó hiểu nhìn nhau, sau đó Hân bế bé Hiền lên. Bé Hiền chỉ tay về phía cổng rồi bi bô nói những từ: “Ao… lưới… nước!”
Những lời bi bô tưởng chừng như vô nghĩa của bé Hiền nhưng lại khiến Hân nổi da gà. Nàng nhìn xuống nền sân thì những vết chân đen đã biến mất, nàng nhìn ra cổng thì những vết chân lại hiện lên. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Hân đi theo vết chân đó, đến bờ ao cá thì biến mất.
Bé Hiền cứ chỉ tay về phía ao cá như muốn nói gì đó, gì đó mà cô bé muốn nhắc nhở Hân.
Kể cả là ban ngày nhưng cũng làm hân nổi da gà, nàng bế bé Hiền vào trong sân thì chỗ vườn rau sau nhà có tiếng hét của bà nội.
Hân và thái vội chạy ra xem sao, bà nội bị trượt chân té ngửa ở vườn, mà thứ khiến bà trượt chân là một con dao, một con dao kỳ lạ không giống với những con dao mà họ từng nhìn thấy.
Mọi chuyện càng lúc càng kỳ lạ và đáng sợ, Hân và Thái đưa bà vào trong nhà, bà chỉ bị trầy đầu gối chứ không sao.
Thái thì cầm con dao kỳ lạ kia rồi cứ thế đi về nhà mình.
Bé Hiền tập tễnh đi đến chỗ bà nội rồi đòi bế, còn Hân thì xuống bếp nấu cơm tuy nhiên vừa vào đến trong bếp thì nàng vội phải chạy ra ngoài vì trong bếp từ lúc nào có rất nhiều cá chết thối nằm rải rác khắp nơi, cá chết thối như là để giữa trời nắng nóng trong mấy ngày.
Quá sợ, Hân bật khóc nức nở chạy vào nhà ôm chầm lấy bà nội.
Bỗng điện thoại rung lên, là Hoàng gọi.
“Alo! Thật thế à?” Hoàng hỏi sau khi nghe hết tin nhắn thoại của Hân.
“Huhu… mày về quê cứu chị nhanh, chị sợ quá.” Hân khóc nức nở nói.
“Ok! Em đi ngay.” Hoàng nói xong cúp máy, mặc áo rồi tu nốt chai sữa sau đó hôn tạm biệt Hương rồi chạy ra ngoài lấy xe.
Hương vẫy tay chào con: “Nhớ cẩn thận nhé, xong việc nhớ gọi cho mẹ.”
Hoàng gật đầu, sau đó bắt xe về quê ngay. Vì quãng đường xa nên phải mất tầm 3 tiếng.
Bỗng trời trở xấu, đang nắng ráo thì mưa rào, thời cũng u ám hơn.
Hân ngồi trong nhà, ôm bé Hiền mà run cầm cập. Những gì xảy ra quá sức chịu đựng của nàng, đôi mắt nàng đỏ hoe vì khóc nhiều.
Bà nội cũng chỉ biết an ủi cô cháu gái chứ không biết làm gì hơn.
Trời mưa mỗi lúc một to, cơm thì không nấu được nên bà nội chỉ bèn lấy mấy gói cháo ăn liền trong tủ ra rồi pha nước sôi để ba bà cháu cùng ăn.
Trời mưa to cộng sấm sét, buổi trưa mà cứ nghĩ là trời sắp tối đến nơi.
Trong ngôi nhà ở đầu ngõ, là nhà của bác Bảy và cũng là nhà của Thái con trai bác. Hắn ta lúc này đang ngồi trong phòng cầm con dao kỳ lạ kia ngắm nghía một cách chăm chú.
Con dao này có cán bằng gỗ mục, phần lưỡi mài ra từ một khúc xương lớn. Cán và chuôi kết nối với nhau bằng những sợi dây thừng màu đỏ, con dao như được moi từ dưới bùn lên vì nó vô cùng bẩn và bốc mùi hôi tanh.
Khi Thái đang ngắm nghía con dao thì bỗng một tia sét rạch ngang bầu trời, tiếng sét lớn đến mức cửa kính trong nhà rung lên như sắp vỡ.
Thế nhưng Thái không hề nghe thấy, bên cửa sổ sau lưng Thái bỗng xuất hiện một bóng người đội mưa.
Người đó thò tay vào trong phòng, đặt tay lên vai Thái khiến hắn giật mình quay người lại. Tuy nhiên chẳng hề có ai cả, nhưng rõ ràng có ai đó vừa vỗ vai hắn.
Hơn nữa bả vai còn ướt nhẹp nước mưa, Thái nghi vấn sau đó bỗng bị thứ gì đó đập vào gáy rồi ngất lịm. Con dao kỳ lạ kia rơi khỏi tay hắn rồi văng ra giữa phòng.
Bóng người ướt nhẹp kia xuất hiện trước cửa phòng, là mẹ của Thái – bác Liên.
Trời vẫn mưa như trút nước, ao cá gần nhà cũng đã ngập và tràn lên con đường nhỏ của làng.
Lúc này có một người đang đi bộ trên đường, không mặc áo mưa và ướt sũng. Hơn thế nữa còn chẳng hề có ý muốn đi nhanh để tìm nơi trú mưa.
Người này đi thẳng về phía cuối làng nơi có căn nhà của bà cụ già và hai đứa cháu gái.
Trước cổng nhà bà nội lúc này, mẹ của Thái là bác Liên đang đội nón quần áo ướt nhẹp đứng im. Thấy hàng xóm, Bà nội liền ra hiên nhà hỏi to vì trời mưa lớn nên rất khó nghe: “Liên đấy hả cháu? Sao lại đứng ngoài mưa thế tìm cô có gì không?”
Bác Liên không trả lời, chỉ đứng im với nét mặt có phần kỳ lạ. Sau lưng giấu gì đó.
Bà nội thấy thế thì liền đội nón đi ra để mở cổng, chắc là Liên có gì muốn nói với bà.
Hân cũng mon men ra hiên đứng, rồi thì kinh hãi khi nhìn thấy mẹ của Thái, bác Liên đang đứng trước cổng, đằng sau lưng bác ấy có một bóng đen cao tới hơn 2 mét, kể cả là ban ngày nhưng cũng không thể rõ bóng đen đó là ai hay thứ gì.
Cái bóng đen sau lưng bác Liên như đang điều khiển bác ấy vậy.
Hân vội lên tiếng: “BÀ ƠI ĐỪNG MỞ CỔNG!”
Bà nội ngoảnh lại hỏi: “Sao thế cháu?”
Đúng lúc bà nội quay đi, bác Liên rút con dao kỳ lạ giấu sau lưng ra rồi vung lên. Vì bà đã tiến đến sát cổng nên chỉ cần một cái với tay cũng có thể chạm được vào bà.
Hân thấy thế vội vã lao ra sân nhưng bị té sấp mặt, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn cảnh tượng hãi hùng sắc xảy ra.
Mặt bác Liên trở lên tàn ác, hai mắt trợn lên trắng dã, cánh tay cầm dao vung lên như thể muốn chém bà nội ra làm đôi, dùng hết sức bình sinh đâm xuống.
Tuy nhiên một tiếng bước chân trong mưa làm bác Liên giật mình dừng lại rồi nhanh chóng giấu con dao đi, bà nội không hề biết mình xém bị đâm mà chạy vào trong sân đỡ Hân đứng dậy. Còn Hân thì nhìn chằm chằm về phía bác Liên với nét mặt kinh hãi vì bóng đen phía sau lưng bác đang nở một nụ cười với nàng, nụ cười từ cái miệng đầy răng sắc nhọn.
Ngay sau đó nụ cười đã tắt, chỉ có Hân nhìn thấy bóng đen đó mà thôi. Bóng đen kia quay ra nhìn về phía con đường mưa trắng xóa, nơi đó có tiếng bước chân tuy nhỏ mà khiến cái bóng lạnh cả sống lưng.
Bác Liên thì sững người lại khi nghe tiếng bước chân rõ mồn một trong cơn mưa rào nặng hạt, tiếng bước chân đó phát ra từ phía con đường.
Một thiếu niên mặc quần dài thể thao, áo phông đen ướt sũng đang xỏ tay túi quần bước dần về phía này.
Hân thấy bác Liên cùng cái bóng đó khựng lại rồi nhìn về phía con đường với nét mặt có phần hoang mang thì mừng lắm.
Nàng nói với bà nội bằng giọng vui mừng: “Bà ơi, Hoàng đến rồi bà ơi!”
Thiếu niên đó không ai khác ngoài Hoàng, do trời mưa to nên đến đầu làng xe không chịu vào vì khó quay đầu nên cậu phải đi bộ vào đây.