Phần 40
Đến 12h đêm, Thái lại bất tỉnh trên giường của mẹ, bác Liên cũng mệt và ngủ thiếp đi.
Cái bóng đen kia dần đi ra cửa rồi ra khỏi căn nhà. Lúc này thì Hoàng đã đi theo, cậu đeo chiếc kính kia vào nên lần theo nhờ vết chân nó để lại. Cái bóng đen đó không hề phát hiện ra có kẻ theo đuôi mà cứ thế lẳng lặng tiến đến bờ bao nhưng không thể xuống ao được.
Hoàng thấy vết chân mỗi lúc một nhiều ở bờ bao thì nghi hoặc: “Nó đang chạy quanh quanh? Không thể xuống ao sao?”
Hoàng nhìn kỹ lại thì mép bờ ao từ lúc nào đã có một sợi dây chỉ đen đeo hai chiếc chuông nhỏ ở hai đầu, rồi Vân Anh cùng với Hân nhảy ra từ chỗ nấp sau đó chĩa cây kiếm gỗ vào mặt cái bóng đen rồi bắt đầu lẩm nhẩm gì đó như tụng kinh.
Sau đó Vân Anh lao đến chém cái bóng nhưng Hoàng thấy cô chỉ chém vào không khí.
Hoàng không thể nhìn thấy cái bóng đã bị chém làm đôi, Hân nhìn rõ nhất. Nàng thấy Vân Anh chém đứt đôi cái bóng, một nửa cái bóng tiêu tan còn một nửa thì hóa thành màu trắng và dần hiện ra hình dạng con người.
“Em thấy gì?” Vân Anh sau khi chém cái bóng thì hỏi. Ban nãy nàng không hề thấy cái bóng, là Hân chỉ cho nàng nên vung kiếm ở chỗ nào.
Hân nhìn thấy hình dạng người đó không phải bác Bảy, mà là… Thái!
Hân khụy xuống đất, sau đó nhìn về phía linh hồn của Thái mà đau lòng hỏi: “Anh Thái? Sao lại là anh?”
Linh hồn của Thái nghe thấy Hân nói chuyện với mình thì ngạc nhiên và cũng có phần đau đớn mà gào lên thảm thiết: “Hân ơi cứu anh, nó sẽ không cho anh đầu thai, anh bị nó hành hạ khổ quá Hân ơi.”
“Anh nói sao? Anh chết bao giờ? Sao… sao… cái gì hại anh?” Hân vội vã hỏi, nàng không ngăn được dòng nước mắt chảy ra.
Hoàng và Vân Anh khi thấy Hân khóc nức nở nói chuyện một mình, lại còn không phát ra âm thanh thì nhìn nhau:???
Những lời linh hồn Thái nói chỉ Hân nghe được, Thái đau khổ kể: “Anh chết hôm qua, mà không anh chưa chết, xác anh bị ai đó nhập vào. Khổ lắm em ơi, bọn nó kéo anh xuống ao rồi tra tấn anh, hành hạ anh khổ quá em ơi, cứu anh với.”
Vừa nghe Hân vừa nhìn về phía ao, lúc này có một cái bóng đen khổng lồ cao tới 3 – 4 mét đứng trên mặt ao, mắt đỏ ngầu nhìn về phía Hân rồi há cái miệng lớn đầy răng sắc nhọn ra.
Gió bắt đầu nổi lên, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống.
Hân kinh hãi ngã ngửa ra phía sau, cái bóng đen kia chạy trên mặt ao không một gợn sóng rồi nhảy bổ về phía Hân.
Hoàng thấy vô số bước chân to đùng trên mặt ao, lại không để lại gợn sóng thì chắc rằng đó là ma, lại thấy bước chân hướng về phía Hân thì vội lao tới bảo vệ chị gái.
Thấy Hoàng làm vậy, Vân Anh biết có chuyện vội lấy ra ba lá bùa tung lên không trung rồi chắp tay niệm thần chú gì đó, mặc dù trời mưa mỗi lúc một to, gió mỗi lúc một mạnh nhưng 3 lá bùa kia vô cùng khô ráo lại còn lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh sáng màu vàng như ánh mắt trời ban trưa.
Hân được Hoàng bảo vệ, nhìn thấy cái bóng đó đập mặt vào tấm lá bùa rồi ngã bổ nhào ra đằng sau. Nhưng nó không ngán mà tiếp tục lao đến sau đó tóm lấy linh hồn của Thái rồi bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm.
Hân có thể nghe tiếng thét hãi hùng của Thái. Nàng bật khóc, Hoàng thì biết thứ mình sắp phải đối mặt không hề đơn giản liền dùng ý chí của mình tác động lên vòng tay.
Vòng tay rung lên sau đó trên tay Hoàng là một thanh kiếm dài sắc bén với biểu tượng cánh chim và cánh dơi ở hai bên.
Sau khi nuốt linh hồn Thái, bóng đen kia cười lên ghê rợn rồi chỉ tay về phía Hân mà quát: “Con nhóc kia, hôm nay tao phải trừ khử mày tránh đêm dài lắm mộng.”
Vì chỉ có Hân nghe được nên nàng vô cùng sợ hãi nói liền cho Hoàng và Vân Anh nghe.
Vân Anh liền nói với Hoàng nhảy xuống ao phá hủy cái động của nó không cho nó có nơi lẩn trốn.
“Chị đảm bảo chị Hân sẽ an toàn chứ?”
“Làm đi!”
Hoàng không trần trừ ngậm kiếm vào miệng rồi nhảy tùm xuống ao.
Hân thì thấy cái bóng cười lớn lao về phía mình nhưng bị cản lại bởi những lá bùa của Vân Anh.
Nó nghiến răng: “Con khốn, tao sẽ ăn thịt bà và em gái mày.”
Nói rồi cái bóng lao nhanh về phía nhà bà khiến Hân hốt hoảng chạy ra khỏi vòng bảo vệ của những lá bùa.
Vân Anh vội cảnh báo: “Đừng để nó lừa! Nó dụ em ra khỏi bảo vệ của chị đấy.”
Khi Hân nhận ra thì cái bóng quay ngoắt sang vồ lấy nàng, vì ở ngoài bảo vệ của những lá bùa nên Hân bị bàn tay ghê tởm toàn bùn của nó bắt được rồi nhấc lên cao.
Vân Anh thấy Hân lơ lửng trên không, quần áo đầy bùn thì kinh hãi, vội rút kiếm gỗ ra lao đến chém về phía đó.
Cái bóng dễ dàng né đòn rồi đá một cái khiến Vân Anh lùi lại.
Mặc dù là thầy, tuy nhiên do không thể nhìn thấy cái bóng nên Vân Anh không thể chiến đấu với nó một cách hiệu quả nhất.
Nàng cố vung kiếm chém vì phía trước của Hân với hy vọng sẽ cắt phăng cái thứ đã nhấc bổng Hân lên không trung.
Hân lúc này đang trong cơn hoảng loạn và sợ hãi đến suýt ngất, cái bóng kia nhe hàm răng lớn sắc nhọn về phía nàng rồi cười kinh dị nói: “Haha, mày bị lừa rồi, tao sẽ cho mày được chết.”
“Á… thả ra!” Hân sợ hãi hét lên.
“Ngu sao mà thả, khó khăn lắm tao mới bắt được mày, người có đôi mắt âm dương.”
Nói xong, cái bóng to lớn há miệng định cắn Hân thì nó hét lên đầy đau đớn, Vân Anh đã chém rách cả chân của nó bằng thanh kiếm gỗ trên tay.
Từ vết thương đó Hân có thể nhìn thấy vô số linh hồn người bị mắc kẹt bên trong.
“Ngươi… ăn hết linh hồn trong những cái tiểu?” Hân mặc dù rất sợ, nhưng chỉ nàng mới có khả năng giao tiếp với cái bóng nên cố moi thông tin, chí ít nàng cũng phải làm được gì đó có ích.
Sau khi hét lên đầy đau đớn, cái bóng tung cước đá về phía Vân Anh rồi lao về phía ao định kéo theo Hân nhảy xuống.
Tuy nhiên lúc này mặt ao bỗng nổi lên những bọt khí, cái bóng sợ hãi hét lên: “KHÔNG!”
Từ dưới đáy ao, Hoàng vung kiếm chém sập hang nơi trú ẩn của cái bóng khiến nó tái mặt.
Nó định bỏ Hân vào miệng để ăn thì hàng loạt những sợi chỉ đỏ từ khắc nơi bay tới bao vây lấy nó rồi trói chặt.
Bị bắt, cái bóng gầm lên đầy sợ hãi và tức giận. Nó biết đêm nay sẽ khó thoát bèn thả Hân xuống ao vì nó biết được Hân không biết bơi, nếu làm vậy thì sẽ phân tán sự tập trung của Vân Anh để nó có thể phá dây trói.
Hân rơi tõm xuống ao, vùng vẫy rồi sặc nước. Chợt có một ánh sáng tỏa ra từ dưới đáy ao, rồi Hân được bao bọc lại trong một quả cầu ánh sáng trong suốt rồi lơ lửng bay lên bờ.
Hoàng ngoi lên từ dưới ao, sau lưng xuất hiện một đôi cánh…
Giống cánh chim với lông màu trắng. Toàn thân tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, khí chất có phần thay đổi.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hân và Vân Anh tròn xoe mắt kinh ngạc không thốt lên lời.
Trong nhà, bà nội cũng thấy ánh sáng chiếu qua khe cửa dù là nửa đêm, bà liền mở cửa ra xem thì sững người. Lơ lửng trên không là một vị Thiên Thần đang tỏa ra hào quang, bà nội run run không thể diễn tả cảm xúc.
Hoàng chĩa kiếm về phía cái bóng, tuy không nhìn thấy nó nhưng cậu có thể nhìn thấy những sợi chỉ đỏ phát sáng đang trói nó.
Cái bóng thì sợ đến xanh cả mặt, cố thoát ra và gào thét trong tuyệt vọng. Nó nhìn về phía Hân rồi khuôn mặt biến đổi thành mặt bác Bảy hiền từ nhìn Hân rồi nói: “Hân à cứu bác với! Bác không muốn chết!”
Hân sững người, định dơ tay lên bảo Hoàng đừng ra tay thì đã muộn mất rồi. Hoàng như ngôi sao băng lướt qua cái bóng, thanh kiếm trên tay chém nó thành hai nửa, rồi lại lướt thêm lần nữa chém nó thành bốn phần.
Cái bóng đau đớn gào lên dưới cơn mưa tầm tã rồi vặn vẹo tan biến.
Trời ngay lập tức tạnh mưa, từ dưới đáy ao những cái tiểu nặng chịch tự động nổi hết lên.
Trước mắt Hân là một cảnh tượng những linh hồn màu trắng đang từ thân xác tan tành của cái bóng kia bay ra lượn lờ quanh ao rồi bay lên trời nơi có một cánh cổng đang mở ra.
Trong những linh hồn đó có cả bác Bảy và Thái, hai người họ mỉm cười thay cho lời cảm ơn đối với Hân rồi nắm tay nhau bay vào cánh cổng.
Hoàng mất đi trạng thái biến hình rơi bẹp xuống đất, Vân Anh thì thu hồi lại đồ đạc trong khi Hân vẫn còn ngây ra chứng kiến cảnh tượng những linh hồn chết oan được giải thoát.
Nhưng rồi Hân như nhận ra điều gì đó, nàng quay ngoắt về phía nhà Thái nhìn chằm chằm.
Hoàng thấy Hân chú ý đến ngôi nhà đó thì liền hỏi: “Sao? Linh hồn bác Bảy nói gì cho chị à?”
Hân không nói gì, vội vã chạy tới nhà Thái. Hoàng và Vân Anh cũng theo sau.
Mọi người trèo vào trong sân qua hàng rào, sau đó nghe có tiếng cót két phát ra trong nhà, tiếng này vẫn phát ra khi mọi người đang tập chung đánh với cái bóng kia tuy nhiên do cơn mưa nên mọi người không nghe thấy. Giờ thì mưa đã tạnh và có thể nghe thấy rõ ràng.
Hân có đôi mắt âm dương, nhìn là có thể thấy một màu u ám dày đặc tỏa ra từ căn phòng ngủ của bác Liên.
Nàng ngỏ ý muốn xin chút máu của Vân Anh để bôi lên mắt, Vân Anh liền chích vào tay rồi bôi máu lên mắt Hân nhờ đó mà nàng có thể nhìn xuyên tường và chứng kiến cảnh tượng hãi hùng bên trong.
Bên trong căn phòng u ám, Thái trần truồng tay cầm con dao kỳ lạ nhuốm đầy máu. Bác Liên thì nằm bất động dưới đất, tiếng cót két kia phát ra là do Thái dùng con dao làm từ xương đang cứa cổ bác Liên tạo ra khi xương sống của bác ma sát với lưỡi dao.
Hân không chịu được mà kêu lên hãi hùng, tuy nhỏ nhưng đủ để đánh động Thái. Hắn ta quay ra phía cửa với gương mặt cực kỳ là kinh dị, trên mặt toàn là vết cào đến rách cả thịt, hơn nữa còn có vô vàn chiếm kim khâu được hắn tự ghim lên.
Thái nhe cái miệng lởm chởm toàn răng sắc nhọn ra rồi rít lên như thú vật sau đó lao ra khỏi phòng phi ra khỏi nhà nhảy xuống sân vì biết có người nấp ngoài cửa sổ nhìn lén.
Khi ra đến nơi thì chỉ thấy Hân đứng đó, sợ hãi và run rẩy.
Thái cười lên một nụ cười nam rợ, tay lăm le con dao rồi rít lên: “Mày đã nhìn thấy rồi sao! Mày phải chết.”
Rồi Thái lao về phía Hân với ý định giết nàng, thì Hoàng từ trên nóc nhà nhảy xuống đè Thái dí mặt dưới sân, bẻ hai tay hắn ra phía sau khống chế.
Thái hốt hoảng, cố vùng vẫy nhưng không thể thoát nổi sức tay của Hoàng.
“Thả tao ra… thả tao ra!”
Thái rít lên đầy bất lực rồi bị Hoàng thụi một phát bất tỉnh. Sau đó Hoàng trói Thái lại lôi vào phòng khách để hắn ngồi lên ghế.
Khi Thái tỉnh lại Hân, Hoàng và Vân Anh đã đứng quanh hắn và tra hỏi. Ban đầu Thái chống đối và liên tục chửi rủa, nhưng khi bị Hoàng kề kiếm vào dái thì sợ hãi vội khai mọi thứ.
Thái thật đã chết rồi, trong cơ thể của hắn lúc này là linh hồn của kẻ khác. Kẻ này là người yêu cũ của bác Liên, năm xưa do ăn chơi nên bị bác Liên bỏ. Quá cay cú, tên này đến bờ ao chửi đổng rồi nguyền rủa cái ao.
Vì lúc đó là trời tối nên tên đó bị cái bóng đen dưới ao tóm xuống và dìm chết. Kể cả khi chết rồi thì tên này vẫn lảng vảng quanh ao rồi nịnh hót với cái bóng rằng nếu cho hắn thỉnh thoảng được lên bờ thì hắn sẽ giúp cái bóng bắt thêm nhiều người.
Cái bóng đen cũng là một linh hồn, nhưng là linh hồn của một binh lính Tàu Khựa, đang cần tới 109 linh hồn người chết oan để tu luyện nên đã chấp nhận lời đề nghị của tên kia.
Kết quả là linh hồn tên kia thỉnh thoảng lại lên bờ, nhập vào xác của bác Bảy để địt bác Liên vì vẫn cay cú chuyện năm xưa Liên bỏ hắn.
Rồi khi bác Bảy chết, tên người yêu cũ này chuyển đối tượng sang Thái con trai Liên.
Và mới hai ngày nay sau khi Thái nhặt được con dao kỳ lạ kia, tên người yêu cũ của Liên đã nhìn thấy cơ hội cho mình có thể đoạt xác mà sống thêm lần nữa.
Hắn nhập vào xác của Thái, địt nhau với Liên xong thì xuống bếp tự cát chảy máu tay rồi nhỏ vào bát, sau đó cho thêm mắm, muối, hạt nêm từ thịt cờ no…
Nguyên liệu cuối cùng không thể thiếu chính là dâm thủy của Liên vì mục đích ban đầu của hắn là địt nhau với Liên.
Sau khi có đủ, hắn uống một mạch hết bát máu rồi thành công chiếm xác của Thái. Còn Thái, thanh niên nhọ nhất năm thì đã bị thế chỗ cho tên người yêu cũ của mẹ, bị cái bóng đen lôi xuống đáy ao hành hạ không thương tiếc. Cái bóng đen đó tuy là lính nhưng lại thích chơi ba đê với Thái. Thế là thái chết rồi cũng không được yên mà phải chịu nằm chổng đít lên mà chịu đựng cảm giác bị thông.
Rồi lúc nãy do hắn và Liên cãi nhau, có chút mâu thuẫn nên đã ra tay sát hại Liên, hắn thì đang muốn phi tang cái xác bằng cách chặt nhỏ ra để để phi tang.
Dù sao thì hắn bây giờ cũng là một con người, nằm ngoài khả năng của Vân Anh, Hoàng thì không dám giết người nên cả ba đành nhờ đến pháp luật giải quyết.
Sáng ngày hôm sau, công an đã bao vây lấy nhà Thái. Tên người yêu cũ của Liên trong thân xác thái bị còng tay giải đi vì tội lên cơn ngáo giết mẹ. Xác của bác Liên nhanh chóng được hàng xóm lo ma chay cho.
Còn con dao kỳ lạ kia cũng chính là vũ khí của bóng ma Tàu Khựa, trong nó có một lượng ma lực nhất định có thể làm bị thương một linh hồng, Hoàng đã đút nó vào túi rồi biểu cảm như không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng thì sự yên bình lại trở về với ngôi làng nhỏ, Hân vẫn chưa hết ám ảnh nên thường ngồi ôm gối một mình. Quãng thời gian về quê chơi lâu hơn dự kiến, Vân Anh thì cũng đã rời đi và để lại một lời nhắc dành cho Hân, còn Hoàng thì lúc này đang cùng bé Hiền đi dạo trong xóm.
Chợt có một người đàn ông lạ mặt đeo kính đen, cùng một con chó đen to lớn đi ngang qua.
Bé Hiền chợt bật khóc, Hoàng dỗ em và nhận ra sát khí từ người đàn ông kia tỏa ra vô cùng mạnh. Ngay cả con chó đen của ông ta cũng vậy, tỏa ra thứ khí lạnh lẽo và hung hiểm vô cùng.