Phần 7
Huyền và gia đình Duy đi dạo trên phố đi bộ, không khí ở đây thật thoáng mát và vui vẻ. Tuy nhiên, khi họ vừa đến gần một khu vực đông đúc, bố Duy bất ngờ nhận ra mình bị mất ví. Ông tá hỏa, lục tìm trong túi áo và quần nhưng không thấy đâu.
Ngay lúc đó, tên côn đồ hôm qua, ăn mặc có phần luộm thuộm, xuất hiện và đến gần. Anh ta bảo rằng đã thấy một thanh niên lén lút rút ví từ túi áo của bố Duy và chạy mất. Anh ta chỉ về hướng kẻ trộm đã chạy trốn, nhưng có vẻ rất khó để trông thấy hắn vì đông người.
Tuy nhiên, anh côn đồ này tỏ ra thành thật khi tiếp tục nói rằng mình không còn dính vào các hoạt động tội phạm nữa, và hôm nay anh muốn làm điều tốt. Anh ta nhìn bố mà nói:
“Chú kiểm tra lại xem có mất gì không?” Vừa nói anh vừa chìa cái ví từ tay mình ra đưa cho bố.
Bố cầm lấy rồi mở ra kiểm tra thì vẫn còn đầy đủ tiền và giấy tờ bên trong, bố lấy ra vài tờ tiền đưa về phía tên kia…
“Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm, ở đây có chút gửi cậu xem như thay lời cảm ơn, cậu cứ lấy đi đừng ngại”
Vẫn cái vẻ mặt lạnh lùng không biến sắc hắn nói:
“Không cần đâu chú coi như xin lỗi chuyện hôm qua”
Nói xong hắn quay mặt đi nhanh chóng hòa vào dòng người rồi mất hút, 4 người đứng đó nhìn theo mà không kịp phản ứng gì.
Bố vẫn nhìn theo bóng dáng anh ta sau đó nhìn sang Duy và Huyền mà nhẹ nhàng nói:
“2 Con thấy đó, ở đâu cũng sẽ có người tốt, người xấu nhưng mà điều quan trọng nhất mấy đứa đừng vội đánh giá một người qua vẻ bề ngoài”
Duy cũng cười mà trêu bố: “Đúng rồi, nhìn bố như vậy ai lại nghỉ bố sợ mẹ đâu ha”
Mẹ liếc sang Duy mà nói “Con đừng có cười bố, không chừng sau này con còn hơn thế nữa, đúng không Huyền” mẹ nhìn sang Huyền mà hỏi trêu đùa.
Huyền hiểu ý cũng góp vào “Anh coi chừng cười bố hôm trước, hôm sau bố cười lại đó”
Bố cũng tiếp lời: “Mình sợ vợ mình có sao đâu con, khi nào mà sợ vợ người khác mới có chuyện nha”
“Với lại mẹ con thì cả xóm mình sợ chứ có phải mình bố sợ đâu”
Lại một ánh mắt sắt lạnh từ mẹ khiến 2 bố con bất giác nổi cả da gà, Huyền bèn giải vây cho 2 người “Đằng trước có 1 quán ăn khá ngon đó bố mẹ, chắc mọi người cũng đói rồi mình tới đó ăn thử nha mẹ”
Cả nhà lại tiếp tục chuyến đi. Sau khi ăn uống vui chơi mệt mỏi thì cũng đã 12 giờ khuya, cả nhà rải bước ra đường lớn để bắt xe về lại khách sạn, họ đi ngang qua một con hẻm tối, Huyền nhìn vào bất chợt nhận ra một dáng người với bộ quần áo khá quen. Cô kéo tay Duy đi lại gần hơn, lúc này Huyền mới nhận ra là tên lúc nãy, hắn đang nằm co người trên nền đất, nhìn kỹ hơn thì thấy trên người hắn khá nhiều vết thương, có cả những vết máu đang thấm dần ra ngoài lớp áo.
Huyền gọi bố mẹ, bố chạy đến lay người hắn ta thì thấy hắn mở mắt ra, đôi mắt lờ đờ vì kiệt sức, bố gọi Duy cùng dìu hắn ra xe chở đến trạm y tế gần nhất.
May mắn là hắn ta chỉ bị ngoài da, băng bó xong thì có thể về nghỉ ngơi, bố hỏi hắn nhà ở đâu để đưa về thì chỉ nhận được cái lắc đầu. Bình tĩnh được một lát sau hắn mới nói là không có nhà, không thấy hắn nói thêm gì nên bố quyết định đưa hắn về khách sạn ngủ tạm đêm nay.
Về tới khách sạn, sắp xếp cho hắn ngủ đỡ ở phòng khách, sau đó mọi người ngồi lại quanh hắn mà hỏi han.
Bố nhìn hắn mà cất giọng: “Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Sống ở đâu mà lại không có nhà?”
Lúc này hắn cũng đã đỡ hơn ngồi dựa vào sofa mà nói giọng thì thầm: “Cháu tên Hùng, 25 tuổi, quê cháu ở Hà Nam, cháu vừa lên Hà Nội được hơn 1 năm nay, không nhà cửa cũng không còn gia đình nữa” nói tới đây ánh mắt Hùng có chút buồn.
Bố hỏi tiếp “Sao mà cháu lại bị đánh ra nông nỗi này vậy?”
Hùng khẽ nói: “Lúc nãy cháu giành lại cái ví cho chú thì bị bọn nó cảnh cáo tại lúc đó cũng đông người nên bọn chúng không làm gì đến khuya thì bọn nó đi theo rồi…” nói tới đây thì mọi người cũng đã hiểu.
Mẹ lúc này cũng hỏi thêm: “Thế bố mẹ cháu đâu? Rồi không còn người thân gì sao mà lại 1 mình ở đây thế này”
Hùng giọng lắp bắp nói: “Họ đều rời bỏ cháu mà đi cả rồi…”
Mẹ như thông cảm: “Có thể kể cho cô nghe thêm không, đừng ngại dù sao mọi người cũng có duyên gặp nhau thì cứ chia sẻ hết đi cháu”
Hùng giọng run run, ánh mắt đượm buồn “Từ khi mẹ rời đi, cháu luôn tự hỏi mình đã làm sai điều gì… Tại sao mẹ lại bỏ cháu? Mỗi tối, cháu đứng trước cửa chờ mẹ về, dù chỉ là một bóng dáng nhỏ nhoi. Nhưng năm này qua năm khác, mẹ chẳng bao giờ quay lại.”
Bố nghiêng người đưa tay lên vai vỗ về an ủi anh, mắt nhìn đầy cảm thông: “Cháu… cháu đã một mình lớn lên thế nào?”
Hùng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nghẹn lại: “Cháu sống với bà ngoại. Bà là tất cả những gì cháu có. Nhưng khi cháu lớn lên, bà ngày một già đi, yếu dần. Cháu đã cố gắng làm mọi việc có thể, làm thuê, bốc vác, nhặt ve chai… Nhưng không đủ. Cháu đã bất lực khi bà nằm đó, không thể cử động được nữa, mà cháu… cháu không thể làm gì để cứu bà.”
Mẹ mắt đỏ hoe, cầm tay anh thanh niên: “Cháu… đã làm hết sức rồi, phải không?”
Hùng giọng vỡ òa, nước mắt tràn rav “Cháu cố hết sức, nhưng rồi bà cũng đi. Ngày bà mất, cháu cảm thấy như cả thế giới đổ sụp. Cháu đứng một mình trong căn nhà trống vắng, chẳng còn ai nữa. Cháu chỉ còn mỗi bà… mà bây giờ, bà cũng không còn.”
Huyền khẽ thở dài, nước mắt lăn dài trên má “Anh đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi…”
Hùng giọng nghẹn ngào “Có những đêm cháu không ngủ nổi. Cháu nằm co ro trên vỉa hè, trời thì lạnh, nhưng nỗi cô đơn mới là thứ làm cháu lạnh thấu đến tận xương tủy. Cháu chỉ có một mình. Mỗi lần tỉnh dậy, cháu tự hỏi: Mẹ ở đâu? Mẹ có biết cháu vẫn còn sống không? Mẹ có nhớ rằng mẹ đã bỏ lại một đứa con trai vẫn ngày đêm mong gặp mẹ không?”
Bố cũng không kìm được cảm xúc, mắt rưng rưng: “Cháu… thật sự là 1 chàng trai rất kiên cường. Không phải ai cũng có thể sống sót qua những nỗi đau như vậy mà vẫn giữ được lòng hy vọng.”
Hùng mắt đẫm nước: “Cháu không biết mình có mạnh mẽ hay không, nhưng cháu chỉ có một mong ước duy nhất: Tìm lại mẹ. Cháu không cần mẹ phải chăm sóc hay yêu thương nữa, cháu chỉ muốn biết mẹ có còn sống không, có bao giờ nghĩ về đứa con mà mẹ đã bỏ lại không. Cháu… chỉ cần một lần gặp lại bà, dù chỉ là một lần thôi.”
Mẹ ôm lấy anh, nước mắt trào ra: “Cháu không cô đơn đâu. Từ nay chúng ta sẽ là người đồng hành với cháu. Cháu sẽ không phải một mình nữa. Nếu cháu muốn vào Sài Gòn để tìm mẹ, cô chú sẽ giúp cháu.”
Hùng mắt mở to, nghẹn ngào không nói nên lời “Cô… chú… thật sự sẽ giúp cháu sao? Cháu đã mơ về ngày này quá lâu… nhưng không bao giờ dám tin rằng nó có thể trở thành sự thật.”
Bố gật đầu, giọng đầy xúc động “Đúng vậy, cô chú sẽ giúp cháu vào Sài Gòn, giúp cháu tìm lại người mẹ mà cháu hằng mong nhớ. Cháu đã chịu đủ rồi, giờ là lúc cuộc đời phải trao cho cháu một cơ hội để đoàn tụ.”
Hùng khóc nức nở, quỳ xuống “Cháu không biết phải nói gì… Cháu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó giúp đỡ cháu như vậy. Cháu đã sống trong sự cô đơn và tuyệt vọng quá lâu… Và bây giờ, cháu thật sự có thể hy vọng được gặp lại mẹ sao?”
Mẹ đỡ anh thanh niên dậy, dịu dàng lau nước mắt cho anh “Cháu đứng lên đi. Không ai sinh ra trên đời này để cô đơn mãi mãi. Cuộc đời đôi khi đầy rẫy đau khổ, nhưng cũng có những điều tốt đẹp như hôm nay. Cháu xứng đáng có một cơ hội tìm lại hạnh phúc.”
Hùng rưng rưng, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt “Cháu không biết làm sao để cảm ơn cho đủ… Nhưng cháu hứa, cháu sẽ không bao giờ quên sự tử tế của mọi người. Dù mẹ có nhớ cháu hay không, cháu sẽ mãi biết ơn vì hôm nay cháu đã được cho một cơ hội để tìm lại bà ấy.”
Bố nói tiếp “Được rồi mai cả nhà mình với Hùng sẽ cùng vào lại Sài Gòn, vào đó bố sẽ sắp xếp”
Trong khoảnh khắc đó, tất cả dường như bị cuốn vào câu chuyện đầy xúc động của anh chàng này. Nước mắt chảy dài trên gương mặt mọi người, không chỉ vì sự đau đớn mà anh đã trải qua, mà còn vì lòng kiên cường, niềm hy vọng không bao giờ lụi tàn trong anh. Họ biết rằng, ngày hôm nay không chỉ là sự giúp đỡ, mà còn là tia sáng nhỏ nhoi trong cuộc đời tối tăm của anh, dẫn anh về phía tương lai tươi sáng với tình yêu thương của mọi người trong gia đình mà anh hằng mong ước bấy lâu nay.
…
Còn tiếp…