Phần 34
Ngày tập trung cũng không có gì đặc biệt, chủ yếu là nhận lớp, làm quen các bạn, biết mặt thầy cô giáo chủ nhiệm và nghe lịch tập trung tiếp theo, phổ biến abc… Lớp nó có 43 đứa, 20 nam và 23 nữ. Giáo viên chủ nhiệm lớp nó là một bà giáo trông có vẻ khắc khổ, dù tuổi chỉ tầm 40 mà thôi. Cô tên Hương, luôn đeo 1 cái kính gọng đen vừa to vừa già. Đầu tóc cô cũng không để kiểu cách mà chỉ búi gọn lại. Nó cũng không có ấn tượng gì với gương mặt cô, thân hình cô thì càng không. Vì cô mặc kiểu gì đó, nó cũng không nhớ rõ cô mặc gì lúc ấy nữa. Trong đầu nó chỉ muốn tăm tia xem cô giáo Huyền Thanh dạy lớp nào.
Nó ngồi bàn cuối cùng, có lẽ vì chiều cao của nó. Lớp là số lẻ, nên nó ngồi một mình một bàn. Không biết nên vui hay buồn. Tính nó vốn ít nói, vì từ xưa ông nó không muốn cho nó đi chơi với chúng bạn nhiều. Đến cấp 2 đỡ hơn, nhưng nó cũng chỉ quanh quẩn với mấy đứa gần nhà hoặc cùng lớp.
Tan buổi tập trung, bố đã đợi sẵn chờ nó. Bố đèo nó trên chiếc honda dream 2. Giờ có xe dream là oách lắm, chứ chưa có xe ga như bây giờ. Xe của bố nó cũng chỉ là mua lại xe cũ, chứ mua mới xe Thái thì đắt lắm, giá tính bằng cây vàng chứ không phải tiền đồng nữa.
Xe bố đỗ ở một con ngõ nhỏ. Đó là nhà của bác Hợp bạn bố. Căn nhà trông trong ngõ thế thôi mà rộng phết. Nhà được xây 3 tầng có vẻ mới, phía trước là một sân rộng. Bác trông hơi khác so với ấn tượng của nó, có lẽ vì mấy vết sẹo. Bác bảo đó là tai nạn lúc đúc gang. Nó làm bác trông dữ tợn hơn. Nhưng khi sống cùng nó mới biết, bác cũng hiền lắm, chỉ đôi khi cục tính. Vợ bác tên Nga. Lúc nó và bố đến thì cô chưa về. Cô đi làm ca ở một cửa hàng bán đồ gỗ. Bác Hợp tiếp đón bố rất nồng nhiệt. Nó thấy bố vui lắm, có lẽ giữa bao lo toan bộn bề của cuộc sống, được gặp lại bạn cũ hàn huyên chuyện xưa nên bố mới vậy. Bác cứ níu 2 bố con ở lại ăn, bác bảo cô sắp về, để cô mua ít thịt chó rồi nhậu. Bố nó từ chối, vì công việc ở xưởng thực sự bận. Bố nó hẹn hôm nào nó đến ở nhà bác, thì sẽ tới bến với bác.
Cả quãng đường về, bố nó thi thoảng cứ kể lại những kỷ niệm xưa trong bộ đội cùng bác. Hóa ra bác quý bố, vì có lần rút lui, bác bị ngã trật chân. Đằng sau lưng quân địch vẫn đang đuổi theo. Bố nó thấy bác như vậy liền bỏ hết hành lý rồi cõng bác trên lưng. Bác cầm 2 khẩu súng trên tay, cả hai cứ vậy chạy liền 10km đường rừng. Bố kể đến lúc thả bác xuống, cũng là lúc bố ngã ngất luôn vì mệt. Bác quý bố nó lắm, còn quý hơn cả anh em ruột. Vì không có bố, khả năng bác bị chết hoặc bị bắt rất cao.
Về đến nhà, bố nó chạy vào nháo nhào ăn vội bát cơm rồi đi luôn. Bố bảo việc nhiều, mẹ làm một mình không xuể. Nó ăn cơm xong thì lên luôn gác. Hôm nay mọi người đi làm hết, nó lên gác xem xét chuẩn bị quần áo, để đến nhà bác Hợp.
Nhưng cái tiết trời tháng 8, vẫn nóng kinh. Chả hiểu nhà người khác thế nào, chứ phòng nó ở nóng như chảo lửa. Đó là nhược điểm của mái tôn, nhất là những mái tôn thế hệ đầu như của nhà nó. Nó mang theo quyển sách xuống nhà đọc cho mát. Còn chưa xuống đến nơi, nó nghe thấy tiếng bà Hinh à ơi em nó ngủ. Nó dừng bước, đi nhẹ chứ không chạy sầm sầm xuống nữa. Cái cầu thang gỗ nhà nó cũ lắm rồi, chả biết sập lúc nào. Nhưng nó lại muốn nó sập, ý nghĩ này có từ hồi bé. Vì nó thích cái cầu thang mới, làm bằng granite như nhà mấy đứa bạn. Nhưng chính vì thế nó lại làm ma xó thêm một lần nữa. Và lần này nó cũng làm ông nó thua cuộc, khi ông đoán sai về hành động của nó.
Khi nó chớm bước xuống tầng 1, nó chợt dừng hẳn lại. Tiếng bà Hinh ru em cứ đứt quãng:
– À a ời… cái cò mày đi… ăn… ư… ư… đêm. Đậu… ư… ư… phải cành… mềm… lộn… cổ… ư… ư… xuống… ôi… ôi…
Cái tiếng rên rỉ quen thuộc của giống cái đánh thức cái tai thính của nó. Nó rón rén bước xuống từng bậc một, cái đầu ngó xuống nhòm xem tình hình. Bà Hinh đang ru em nó ngủ, nhưng phía dưới quần của bà đã bị tụt xuống đến chân. Ông nó đang đứng đằng sau, bàn tay đang móc vào lồn bà Hinh từ đằng sau. Nó thấy bà Hinh mặt nhăn nhó khổ sở, cái mông cứ ưỡn ra đằng sau. Đằng trước thì vẫn rung rinh em nó ngủ.
– Ư… anh Lưu… hay đợi tí nữa… ư… vào phòng… anh… em chiều… ư… ư… nhà còn thằng Tuấn… ư… ư…
– Thôi, vào phòng anh làm, em ra nhiều nước ướt ga vợ anh nghi thì sao. Thằng Tuấn nó mà chạy xuống thì cứ rầm rầm, nghe từ tầng 2 là đã biết.
– Đợi… em cho… cháu… ngủ đã… anh cứ vậy… em không đứng nổi…
Ông nó không nghe. Ông rút tay ra khỏi lồn bà, vỗ mạnh vào cái mông to của bà. Chát… cái mông đỏ ửng sau cái vỗ, in rõ dấu bàn tay trên mông.
– Dạng chân ra.
– Đừng anh… cháu nó thức mất.
– Mau lên, nói nhiều nhỉ.
Bà Hinh nhăn mặt, nhưng cũng rút chân ra khỏi quần rồi dang rộng hai chân ra. Bà vừa bế em nó, vừa cúi gập người hết cỡ, để cái lồn rộng mở cho ông nó. Ông nội nó cầm con chim ve vẩy nơi mông bà. Con chim cứ ấn vào cửa lồn rồi lại rút ra. Mỗi lần bà Hinh thấy con cặc hơi đâm vào cửa lồn thì tự động cong người hơn nữa, thì con cặc ông nó lại rút ra. Cứ vậy vài lần, đến khi bà Hinh không ngờ tới thì con cặc ông nó đâm mạnh vào lồn bà. Bà á lên một tiếng, khuỵu đầu gối xuống, tí ngã cả bà lẫn em nó. Ông nó bám tay vào hông bà giữ lại. Bà còn chập chờn chưa đứng vững, thì con cặc ông nó đã nện phầm phập vào lồn bà. Nó thấy mặt bà đỏ gay, miệng bà thở hắt ra liên tục. Ông nó như tay nài ngựa giỏi, thi thoảng lại vỗ một cái vào mông bà. Không mạnh như lúc nãy, nhưng cũng làm bà khẽ rên lên.
– Ơ… hơ… hờ… hờ… hờ… anh Lưu ơi… hờ… hờ… em mỏi quá… xin anh… hờ… hờ… để em cho cháu… hờ… hờ… vào giường…
Ông nó mặc kệ, tay bấu chặt hông bà rồi phi nước đại. Con chim dập liên hồi vào lồn bà. Khoang sau 3 – 40 nhịp liên tục ông nó rút póc 1 cái con cặc rút ra khỏi lồn bà. Nó thấy bà Hinh lảo đảo, tí nữa quỵ xuống. Nhưng rồi bà lại đứng vững, 2 chân run rẩy bế em nó lên cầu thang. Nó vội chạy lên tầng 3 phòng nó. Cửa phòng mở, bà Hinh bước vào. Ông nó bước vào sau, với con chim ngỏng thẳng lên trời đầy kiêu hãnh.
Nó đợi ông vào rồi rón rén đi xuống tầng 1. Nó cũng hơi kích thích khi nhìn ông địt bà Hinh. Nhưng chỉ thế mà thôi, vì từ sau cái lần bà Hinh gạ gẫm ông nó, nó không thích bà ý nữa. Nó chả biết bà Hinh nói thật hay đùa, nhưng vị trí của bà nội nó trong nhà là bất khả xâm phạm. Nó có thể thản nhiên nhìn ông địt bà Hinh, vỗ mông bà bạo lực như vậy. Nhưng nếu đó là mẹ nó, thì nó không để yên đâu.
Trời chiều dần lụi, chim bay về tổ. Nó thấy chú Lợi đón cô về. Có vẻ như sau khi bà nội nó nghe cô kể, thì cũng có thỏa thuận gì đó với chú Lợi. Cô có vẻ vui hơn khi được chồng quan tâm chăm sóc. Nó thì cũng thích được ngủ cùng cô, được làm tình với cô. Nhưng nó sắp đi học xa nhà rồi, và nó cũng chả phải chồng cô, không thể mặc kệ cô nó như vậy.
Bố và mẹ nó về, mặt cả hai phờ phạc. Ông nó đi lấy ngay cốc nước đưa con dâu uống, bỏ con trai chả ngó ngàng gì. Bố nó cười tự đi lấy nước uống, bố có vẻ chả so đo gì chuyện đó. Mẹ nó biết ý, cảm ơn bố chồng rồi đi về bếp cùng cô nó. Bà nội nó về muộn nhất, hôm nay có buổi họp nên bà về muộn. Cả nhà lại nhộn nhịp lên không khí gia đình. Bà Hinh được ông xử lý buổi chiều, nên giờ yên tĩnh ngồi cho em nó ăn. Nó thấy cái bà đôi khi đi đứng hơi khó khăn, có lẽ do ông nó làm quá bạo lực. Nhưng người đàn bà ấy thích như thế. Nó thấy trong ánh mắt bà Hinh nhìn ông, đầy khao khát của con cái khi được con đực chinh phục.
Cả nhà sáng đi, tối mới về quây quần bên mâm cơm. Mọi người nói chuyện rôm rả. Chả câu chuyện nào ra đầu ra đũa, nhưng đầy không khí gia đình. Thằng em nó chợt làm rơi cái thìa gần dép nó. Nó cúi xuống để nhặt lên. Chợt nó thấy trong gầm bàn, những đôi chân không ngơi nghỉ. Chú Lợi đang khều khều bàn chân gãi vào chân bà nội nó. Bà nội cũng đưa chân ra xoa cọ cọ vào chân chú. Nó thấy ông nó cũng đang đưa bàn chân ra cọ vào chân mẹ nó. Mẹ để yên nhưng cũng không rụt chân lại. Nó ngẩng lên, nó thấy bố vẫn vừa xem tivi vừa ăn. Bố nó mới hơn 30 mà đầu đã có điểm bạc. Nhìn mặt bố bơ phờ, có lẽ thời gian để nghỉ ngơi còn chả có, nói gì chăm sóc vợ. Nó điên tiết ném cái thìa đang cầm vào gầm bàn. Nó thấy mọi người như nghiêm chỉnh hẳn lên thì phải. Mẹ khẽ liếc nó, rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp.
Đêm đã khuya, sau vài lần dội nước thì sân cũng mát. Nó trải chiếu ra nằm. Ngủ ngoài trời vẫn là tốt nhất. Có chút sương đêm nhưng còn hơn ở trong phòng nóng như lò hơi. Nó nằm nhìn trời đêm, mông lung nghĩ về cuộc đời. Mẹ chợt tới bên cạnh nó từ lúc nào. Mẹ ngồi cạnh bên đầu nó, vuốt ve mái tóc nó. Nó rướn đầu để nằm lên đùi mẹ. Nó thích được mẹ vuốt ve mái tóc như vậy.
– Con sắp đi học xa. Mẹ ở nhà bảo bố đừng làm nhiều mẹ nhé. Con thấy bố cứ cố kiếm tiền để làm gì. Con cũng chả cần tiền đó. Con sẽ tự học tự kiếm học bổng.
– Còn nhiều khoản phải lo mà con. Bố mẹ cũng không có lương hưu, rồi tiền đề phòng đau yếu.
– Con sẽ lo hết cho bố mẹ. Con hứa. Con chỉ muốn bố có nhiều thời gian dành cho mẹ hơn.
Tay mẹ khẽ dừng lại trên tóc nó khi nghe câu nói của nó. Mẹ ngập ngừng rồi lại vuốt tóc nó như cũ.
– Mẹ xin lỗi.
– Không, con hiểu mà mẹ. Nhưng con sẽ chả bực tức gì nếu bố con yêu mẹ. Nhưng ông nội con chả tốt đẹp gì đâu. Ông và bà Hinh có thậm thụt sau lưng bà nội. Con chả muốn mẹ cũng dây vào.
– Bà Hinh… Ra là vậy. Mẹ hiểu rồi, cảm ơn con.
– Con chả muốn mẹ cảm ơn kiểu ấy. Nếu có tình yêu thứ 2 người đàn bà dành cho đàn ông, con muốn đó là con.
Nó xoay đầu lại, nhìn vào mắt mẹ. Mẹ nhìn nó hồi lâu. Rồi mẹ chợt cười, bẹo 2 má nó ra.
– Cái đồ cụ non này. Yêu đương cái gì.
Nó bực mình, kéo tay mẹ ra khỏi nó. Mẹ cố chống cự, làm nó thêm bực. Nó lấy tay cù léc mẹ, làm mẹ buồn. Mẹ cũng cù lại nó, 2 mẹ con lăn lộn trêu nhau. Chợt mẹ đè hẳn nó xuống, mẹ nằm lên người nó, mắt nhìn thẳng vào nó:
– Nếu có điều như con nói, con sẽ là sự lựa chọn duy nhất của mẹ.
Nó bàng hoàng như không tin điều mình nghe thấy. Nó cảm giác con tim như muốn bung ra khỏi lồng ngực. Sự xúc động mạnh làm nó bối rối. Cảm xúc của nó như lộn tùng phèo lên. Mẹ chợt cúi đầu, khẽ hôn lên môi nó. Bờ môi mẹ mơn man trên môi nó. Cánh môi mút nhẹ đôi môi nó, áp miệng chặt vào môi nó. Nó ôm chặt lấy mẹ, ngấu nghiến đôi môi mẹ. Mẹ và nó xoắn lấy nhau, quện chặt vào nhau. Những cảm xúc đầy mãnh liệt, khi con tim và bộ não đều bị kích thích mạnh. Những nụ hôn sao mà dễ làm người ta say như thế, lơ mơ như thế.
Mẹ buông nó ra, sau một nụ hôn tưởng chừng dài vô tận. Mẹ thở hổn hển, nó có thể cảm nhận được bộ ngực mẹ phập phồng trên ngực nó. Mẹ cắn nhẹ môi, xấu hổ cười với nó:
– Tí nữa là hết hơi, con nhỉ. Con hôn càng ngày càng giỏi.
– Nếu ngày nào con cũng được hôn như vậy, sẽ càng giỏi hơn.
– Còn khuya. Cứ mơ đi.
Mẹ bĩu môi trước trò láu cá của nó. Rồi mẹ chợt nằm xuống, áp vào ngực nó.
– Con nhớ học chăm chỉ, đừng có chơi bời nhé. Bố mẹ chỉ có mỗi con, giờ nhiều tệ nạn lắm. Con đừng đua đòi, cũng đừng… nghĩ ngợi gì mấy chuyện về đàn bà. Ý mẹ nói… cave… đó. Lây bệnh tật đó. Nếu… nếu… nếu con không kiềm chế được… về đây… mẹ sẽ giúp con.
Mẹ nói xong thì mặt nóng bừng. Nó có thể cảm giác mặt mẹ nóng lên trên ngực nó. Mẹ chợt bổ sung thêm:
– Ý mẹ… là bằng tay thôi.
Nó không nói gì, chỉ khẽ ôm chặt mẹ. Gió thu mơn man thổi, xua tan không khí oi ả ban ngày. Mẹ khẽ hôn nhẹ lên môi nó rồi xuống nhà. Vậy là, thu đã đến rồi nhỉ.