Phần 46
Trong bữa ăn, cô gắp hết cho thằng Hiền lại gắp cho nó, ép cả hai đứa ăn. Nó cũng chẳng chê bai gì, ăn tất. Cô lấy nó ra làm mẫu bắt thằng Hiền phải ăn cả những diềm mỡ. Hai mẹ con đánh vật nhau trong mâm cơm. Đến mục phim, tivi đang chiếu phim Mỹ, cô chợt liếc nó cười:
– Cháu cao bao nhiêu nhỉ.
– Lần trước cháu đo ở trường là 1 mét 77…
– Chà, cao phết nhỉ. Thế thì chắc khi lớn hẳn chắc phải cao 1 mét 8 như mấy diễn viên trong phim. Lúc ý khối đứa theo.
– Theo gì đâu cô. Bố mẹ cháu dặn phải tập trung học.
– Thì học cứ học. Nhưng bên này nó khác bên kia, con gái dạn dĩ lắm. Nó còn tới tận nhà rủ đi học. Chả biết thằng Hiền nhà cô sau này có cao được 1m7 không. Bố nó cao có 1m62.
– Do gen một phần thôi. Bà cháu bảo ăn uống tốt cũng cao hơn.
– Ừ, hy vọng vậy. Anh trai cô cao 1m69, nó theo gen nhà ngoại được thì tốt.
Dăm ba câu chuyện xong bữa cơm trưa. Nó dọn dẹp rồi rửa bát. Cũng vài cái bát, rửa vèo cái là xong. Nó đang lau tay thì cô đi đâu về mang theo mấy bịch đường. Cô mở chạn ra với cái hộp, nhưng chạn hơi cao với cô. Nó tiến tới với tay lấy cái hộp cho cô. Cái hộp được lấy xuống, nó chợt nóng bừng cả người. Nó đang đứng sau cô, từ chỗ này nó có thể nhìn thấy khe ngực với một phần bầu ngực trắng lấp ló sau cổ áo. Tim nó đập bình bịch, con chim giương nòng bất chợt như muốn đâm thủng cái quần phăng. Nó ngượng nghịu lui ra rồi đưa cho cô.
– Cảm ơn cháu. Đấy, nhà có người cao là tiện thế. Mọi lần không với được cô phải bắc ghế. Hộp này đựng đường, sau này có gì lấy đường ở đây cháu nhé.
– Vâng ạ.
– Làm gì tự dưng cháu đỏ mặt…
Cô thấy vẻ ngượng nghịu đỏ mặt của nó thì cười. Chợt mắt cô nheo lại, cô nhìn xuống cái cọc nho nhỏ đâm ra ngoài quần của nó. Mắt cô nhìn chằm chằm vào đó rồi nhìn. Cô chỉ chỉ cái của nó cười hỏi:
– Sao tự nhiên nó lại thế.
– Cháu… cháu xin lỗi… cháu không cố ý.
– Là sao.
– Cháu lấy hộp đường, tự nhiên nhìn… thấy ngực cô… cháu không kiềm chế được.
– Chà… không sao… trai trẻ mà. Nhưng mà thế là nhạy quá đó. Cô già thế này rồi mà…
– Không, cháu thấy cô trẻ mà. Ngực cô trắng đẹp lắm.
Nó nói xong mới thấy hớ, vội im bặt miệng. Cô bật cười, tiến tới nhéo má nó:
– Mấy tuổi rồi mà biết khen đẹp. Thế còn kêu chưa có bạn gái, cái gì cũng biết nhỉ.
– Không, cháu nói thật, cháu chưa có bạn gái. Cháu nhìn của cô trắng tròn và đẹp lắm. Cả khe ngực cô nữa. Cháu thấy vậy thì nói vậy.
– Lại còn thế nữa. Trông hiền thế mà tẩm ngẩm tầm ngầm phết. Cháu đang tuổi dậy thì, mấy cái này cũng bình thường. Cô cũng nói luôn là trước ở nhà cô ăn mặc cũng thoải mái, có cháu thì cô có giữ ý một chút nhưng chút thôi. Cô quen mặc vậy rồi mặc nhiều đồ vào nó khó chịu lắm. Có gì cháu thông cảm.
– Cháu thấy cô mặc bình thường không có gì không ổn cả.
– Ừ đấy, có gì bác Hợp nói cháu cãi cho cô nhé. Bác kêu cô ăn mặc phải kín đáo. Trời nóng mặc thế sao chịu được, có phải thời phong kiến đâu cơ chứ.
Cô luyên thuyên với nó một chặp. Nó vâng vâng dạ dạ rồi lên gác. Cô mặc thoải mái nó chả mừng quá, có điều ai lại nói ra. Nó lên gác đánh một giấc, cảm giác xa gia đình tạm vơi bớt. Nó chìm vào giấc ngủ say khi nhớ về mẹ, nhớ về tiếng hát ru của mẹ văng vẳng trong tai nó.
Chiều tối bác Hợp về. Nó vừa trên gác tưới tắm xới xáo cho đống cây hoa sứ. Cô Nga đang nấu ăn trong bếp, cô vẫn mặc áo hở nách. Nó không thấy bác nói gì. Bác hỏi han nó có nhớ nhà không, động viên nó mấy câu. Ăn tối rồi rửa bát, rồi lên phòng… cái chu trình quen thuộc diễn ra như vậy. Nó nằm ngoài sân tầng 3 nhớ về mẹ về bố về bà và về… cô. Không hiểu mọi người đang làm gì, bố mẹ nó ngủ chưa, bà nó đi làm ca hay ở nhà, cô Loan thế nào…
Những ngày tiếp theo là những ngày tập quân sự. Lớp nó có nó là cao nhất, nó được chỉ huy chỉ định hô khẩu lệnh cho các bạn tập. Lớp nó nam nhiều hơn nữ, có lẽ vì cái khối tự nhiên khô khan hơn. Nó chú ý tới cô bạn tên Trang. Trang không quá xinh, nhưng duyên. Ở Trang có nét gì đó dễ gần gũi, tự nhiên nên ai cũng quý. Nó thích Trang cười, nụ cười và ánh mắt hồn nhiên vô tư, khiến những thằng gian tà như nó cũng thấy tâm hồn mình như được lọc đi ít bụi bẩn.
Nhưng thành tựu nó thấy tốt nhất của nó là đã thấy cô giáo Huyền Thanh. Cô mới được nhận vào trường năm ngoái. Cô là thủ khoa đại học của trường nên được đặc cách về dạy. Nó nghe phong thanh cô có người yêu rồi. Nó chỉ buồn chút thôi, vì nó cũng chỉ là ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô, chứ cũng không đến nỗi si mê gì cả.
Quanh đi quẩn lại thì hai tuần tập quân sự cũng xong, nó bắt đầu vào học. Bạn bè cũng quen dần. Bản tính nó ít tiếp xúc nên cũng chỉ gọi là quen biết. Những đứa khác thì dễ quen thân hơn. Với lại nó biết điều kiện bản thân, những đứa khác được gia đình ưu ái, từ cách ăn mặc đến tiền tiêu vặt. Nó thì đi xe đạp đến trường, trong khi thời điểm này có đứa đã đi xe máy tới trường. Tiền tiêu vặt nó cũng có, nhưng là bà nội cho để phòng thân nhỡ lúc cần đến, không phải là đem tiêu ăn uống hàng ngày. Nó tập trung vào việc học, đây vẫn là nhiệm vụ chính của nó.
Hết giờ thì nó lại về nhà, có gì giúp đỡ cô Nga việc nhà. Thi thoảng bác Hợp cũng nhờ nó bôi dầu bản lề, đóng cái nọ cái kia. Còn đâu thời gian là dạy thằng Hiền học. Đây là điểm đau đầu duy nhất của nó. Thằng này học chả chịu học cứ gạ nó chơi game. Nó cũng thèm lắm, nhưng làm vậy mất uy tín chết. Nó hẹn với thằng Hiền 1 tuần chơi 2 buổi, thống nhất là sau khi học bài xong. Chả hiểu có phải nhờ nó thúc ép không mà kết quả bài kiểm tra đầu năm của nó cũng không tệ, bác và cô rất hài lòng. Nhất là cô Nga, cô thoát được cái việc kèm thằng Hiền học. Việc rau cỏ rửa bát cũng tới tay nó, nhưng đôi lúc nó thấy cô vẫn thở vắn thở dài.
Điểm nhấn cho những ngày đầu bỡ ngỡ của nó những lúc nó tăm tia cô Nga. Những lúc bác Hợp đi làm cô ăn mặc mát mẻ hơn. Những chiếc áo mỏng, đôi lúc là những chân váy ngắn trên đầu gối. Đặc biệt cô không mặc áo ngực. Con chim nó đội lên một cục khi nó nhìn thấy vú cô khi cô cúi xuống ở trong bếp.
Một ngày thứ 6 nó đi học về. Mai thứ 7 được nghỉ không phải học sáng. Nó dự định ăn cơm trưa xong sẽ về sớm thăm bố mẹ. Về đến nhà thì thấy thằng Hiền cũng vừa đi học về đang ngồi xem tivi. Nhà cửa có vẻ trống vắng. Nó để cặp xuống cốc đầu thằng Hiền:
– Mẹ đâu mà mày ngồi đây xem hoạt hình.
– Mẹ em ở trên gác. Mẹ bị đau lưng, giờ còn chưa có cơm ăn nữa.
– Sáng tao thấy cô bình thường mà.
– Em đâu có biết. Anh có biết nấu cơm không, em đói quá.
Nó tần ngần, rồi đi lên phòng cô. Trước giờ nó chưa vào phòng cô bao giờ. Nó đứng trước cửa phòng, rón rén gõ cửa. Tiếng cô trả lời, nó mở cửa vào. Cô đang nằm sấp trên giường, tay xoa xoa đằng sau thắt lưng.
– Cô bị sao thế, em nó bảo cô bị đau lưng ạ.
– Ừ… đau quá. Sáng cái ông chở hàng bị đau bụng đi ỉa. Mà chả có ai ở đó, cô cố khuân cái tủ đầu giường lên xe tự nhiên bị đau hết thắt lưng. Nằm còn đỡ, chứ đứng lên, nhất là hơi khom lưng là đau lắm.
– Cô xoa dầu chưa, hay là cô bị vặn cái dây chằng hay cơ nào đấy.
– Cô không biết. Tay cô sao với được mà xoa.
– Thế cô đợi chút, cháu xuống nấu cho em ăn đã. Nhà còn gì không cô nhỉ.
– Còn giá đỗ sáng cô vừa mua. Cháu luộc giá với luộc thịt cho nó ăn tạm. Không thì có thịt bò trong tủ, cháu xem xào cho nó ăn cũng được. Có con cá sáng mua mà chưa kịp rán, giờ đau lưng quá.
– Thế cô đợi chút, cháu làm nhanh rồi cho em ăn đã.
Nó xuông cắm cơm thật nhanh. Luộc giá rồi xào thịt bò với hành tỏi cho thằng Hiền. Nó dặn thằng Hiền cơm chín tự ăn rồi lên phòng cô. Cô vẫn nằm đó chờ đợi nó.
– Cháu xong rồi, cháu dặn em cơm chín tự xới. Nó đang xem nốt phim.
– Ừ, cháu thử xoa bóp cho cô xem thế nào. Không thì tí có khi đi vào viện xem thế nào.
– Dầu ở đâu hả cô.
– Tủ đầu giường đó cháu.
Nó kéo cái tủ đầu giường ra. Đập vào mắt nó là lọ dầu con hổ và… mấy cái bao cao su. Nó hơi đỏ mặt, nó biết cái này là cái gì. Hồi ở nhà thằng Khánh bạn nó, thằng đó đã khoe cho nó biết thế nào là bao cao su, rồi bố mẹ nó giấu ở đâu nó đều biết. Nó vội lấy chai dầu rồi đóng ngăn kéo lại. Cô đã vén áo lên chờ nó. Nó thoa dầu ra đều tay, xoa nhẹ bàn tay nó bắt đầu đặt lên lưng cô. Da cô thật mịn, cũng như da của cô Loan và mẹ nó. Bàn tay nó bắt đầu khẽ miết trên da cô, thật nhẹ nhàng và từ từ. Rồi theo nhịp điệu tăng tiến, bàn tay khẽ ấn mạnh hơn vào thắt lưng và hông nơi cô kêu đau. Cô rên nhẹ lên làm nó giật mình:
– Đau hả cô.
– Đau một chút, nhưng sướng lắm. Làm tiếp đi cháu.
Nó tiếp tục xoa bóp, bàn tay đôi lúc đi cao hơn lên giữa lưng cô, cảm nhận làn da mịn màng trắng bóc của cô. Cô cứ rên rỉ khi nó xoa bóp tới chỗ làm cô thích. Nó biết cô chắc không đau, nên cứ tiếp tục. Bàn tay đang mải miết nơi thắt lưng chợt cô đưa tay giữ nó lại.
– Sao thế cô.
– Chỗ ý có vẻ đỡ rồi, nhưng còn chỗ này nữa.
– Chỗ nào nhỉ, cháu xoa khắp nửa lưng dưới rồi.
– Chỗ… gần mông cô. Cháu… kéo bớt quần cô xuống.
Nó ngại quá. Nhìn mông cô thì cũng thích, nhưng giờ bảo nó kéo xuống thì… Cô như biết nó ngại, cô định nhướng mông lên tự kéo thì lại rên lên. Có vẻ như cô vẫn đau. Nó không chần chừ nữa, tay nó kéo quần cô xuống. Cái quần bị nó kéo mạnh làm lộ ra gần hết mông cô. Thật ra là còn cái quần lót đen nữa, nhưng nó có thể nhìn thấy mấy sợi lông lồn đâm ra rìa quần. Con chim nó tưng tức lạ. Ngón tay khẽ chạm vào mông cô, mịn quá. Nó khẽ kêu thầm rồi kéo dần cái quần xuống. Như sợ cô để ý nó chỉ dám kéo nửa mông. Tay nó bắt đầu xoa bóp dưới thắt lưng gần mông cô. Nó chưa dám xoa bóp hẳn nơi mông cô, vì chỗ đó chỉ có thịt với mỡ, làm gì có gì đâu mà đau.
– Cháu không xoa bóp mông cô à.
– Cháu tưởng cô đau chỗ gần mông thôi.
– Cháu xuống sâu thêm một tí, ừ, đúng rồi.
Vậy là nó xoa bóp sâu hơn một tí. Bàn tay vừa xoa vừa bóp nửa mông trước của cô. Đôi khi nó bạo dạn, 2 tay bóp bóp như muốn banh mông cô ra, để cái quần tụt thêm một tí. Chỉ dám thế thôi.