Phần 10: Ánh mắt đó
“Anh Dương, anh lại đạo lý rồi.”
Dương mặt mo trừng mắt con Hương, đang tán phét với gái lại không nể mặt.
“Ồ, chị nào thế anh Dương?”
Cô bé Hương trong tà áo dài, gương mặt xinh xắn hai núm đồng tiền.
Mi nhanh nhạy trước, thân thiện làm quen:
“Chào em, chị Mi bạn anh em.”
“Chào chị, em Hương rất vui được biết chị.”
Mi hoa khôi nổi tiếng của trường, sao thằng anh mình có phúc quen được? Ngoại hình cũng không đẹp trai cho lắm, tích cách thì bủn xỉn, quan trọng hơn hắn làm gì có thời gian mà đi quen biết kết bạn, ở nhà thì ông Phú hay giao việc, đi học thì kè kè bên cô như một tên bảo vệ.
Theo thời gian cũng có lác đác người đến, số lượng trong phòng cũng nhiều hơn, những cá nhân coi như nổi trội của trường đều có mặt, bọn họ đều là những người có tính cách, tài năng nhưng đều bị thu hút ánh mắt bởi hai cô gái ngồi bên cạnh Dương.
Dương trong lòng sướng lắm, chẳng mấy được như vậy nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng không màng đến gái gú mà nhìn ra cửa sổ chill.
Bỗng hai mắt tia gái hắn sáng lên, bóng dáng người đàn bà ba năm, ba sáu tuổi, gương mặt xinh trái xoan, mi cong, mắt bồ cầu, đôi môi đỏ mọng ướt át. Thân hình ma quỷ, chỗ nào cần lồi thì lồi, chỗ nào cần lõm thì lõm, chiếc áo sơ mi, quần zip ôm trọn khoe ra những đường cong tuyệt đẹp.
Cô ta bước vào phòng khiến thu hút tất cả ánh nhìn, giọng nói êm dịu nhẹ nhàng:
“Chào các em, cô Phương Lan được nhà trường phân công, công tác đoàn.”
Sau một màn giới thiệu qua loa đến giai đoạn công việc: Công việc chủ yếu hoạt động đoàn năm học mới, những hoạt động cần tổ chức…
Cả buổi họp nhàm chán tai này qua tai kia, Dương hắn chỉ chú tâm quan sát từng cử chỉ, hành động của cô phó hiệu trưởng đến lỗi Mi và Hương mấy lần trao đổi mà bỏ qua.
“Người đàn bà này khí chất bên ngoài rất bình thường nhưng sao ta lại cảm thấy có điều rất khác lạ, dương lực trong đan điền lại bị thu hút bởi cô ta.”
Dương khí vẫn tiếp tục sục sôi ngay cả khi hắn cố nén lại.
“Có điều gì đó khác lạ, ta nên tiếp cận thăm dò.”
Linh cảm người phụ nữ nhạy bén, Phương Lan khó chịu, ánh mắt kẻ kìa vậy mà nhìn chằm chằm vào cô. Cô biết mình có sức gợi cảm lớn nên luôn thu hút ánh nhìn, có kẻ bẽn lén theo dõi, có kẻ giả danh thanh tao không màng nhưng đôi khi lại liếc vào cái, có kẻ hâm mộ ham muốn nhưng không có một ai lại tục tĩu như hắn. Ánh mắt đó như muốn chiếm đoạt, ăn tươi nuốt sống khiến cô sởn da gà. Cô tinh tế đánh ánh mắt qua nhắc nhở nhưng tên đáng ghét đó làm như không quan tâm.
“Anh Dương, đồ dê xồm, sao lại nhìn chằm chằm cô thế?”Hương lên tiếng.
Mi ngồi bên cạnh cũng chú ý, cô cũng có mấy lần nhắc nhở nhưng Dương làm như không biết. Cô hơi khó hiểu, mình cũng không phải bình thường, tại sao hắn đối với cô khách sáo, vậy mà lại có phần thất thố trước người đàn bà kia. Phải chẳng mị lực cô kém hẳn Phương Lan, so sánh giữa hai người khiến tự nhiên lòng cô có chút khó chịu.
“Gì hả? Hương em nói gì?”.
“Xì.” Hương tức tối véo dương phát cho hả giận.
“Anh xem biểu hiện của anh để mọi người chú ý.”
Dương gãi đầu ngu ngơ, quả thật có một vài kẻ trong phòng có cái nhìn kinh thường về hắn.
“Dương cũng mê gái quá nhỉ?”
Mi đá xéo.
“À… Ờ… Tại cô nói hay quá.”
Hóa ra Dương ngoài biểu hiện anh hùng còn có mặt hám gái như vậy. Lại còn biện minh cho lời lẽ biện minh nữa chứ, Mi thêm phần hiểu biết.
Phương Lan chứng kiến sự việc, cô đinh linh được nhắc nhớ chắc cậu ta sẽ biết chừng mực giới hạn của mình. Nhưng khiến cô sôi máu kẻ đó sau một hồi, đôi mắt trư ca lại hướng đến cô. Cả buổi họp cô cũng có thêm mấy lần đánh mắt nhắc nhở nhưng kết quả vẫn thế.
Kết thúc buổi họp tên đó vẫn như vậy.
“Không được… cô muốn… cô thưởng thức những ánh nhìn hâm mộ, ham muốn về mình nhưng cô không thích những kẻ phàm phu, quá mực như vậy. Cái gì cũng có giới hạn, vượt qua giới hạn thú tính mất kiểm soát sẽ có khả năng tác động đến cô.”
Phương Lan có kế hoạch của mình, cô đến bên bàn tên đó:
“Dương phải không?”
“Dạ… Dạ… vâng… vâng…”
Hắn giả bộ giật mình đứng lên gấp gáp như tên tội phạm bị chủ nhà bắt gặp, ánh mắt tránh né, không dám nhìn đối diện.
Phương Lan thầm cười mỉa mai, tên này tưởng ra sao cũng chỉ hèn nhát liếc trộm, cô vốn định lấy ẩn dụ bài “con cóc và thiên nga” để nhắc nhở hắn nhưng có vẻ bây giờ không cần.
“Công tác đoàn nhiều việc, cô mong em giúp đỡ các bạn và cô.”
Phương Lan mỉm cười hoài hòa cầu mong nhưng trong lòng khinh thường.
“Vâng.”
“Em mong cô cũng giúp đỡ.”
Dương chìa tay ra hợp tác, biểu hiện hơi quá nhưng Phương Lan cũng biết mình không thể đánh mất hình tượng nên đành chấp thuận.
Hai bàn tay chạm nhau, bàn tay mềm mại mát lạnh tiếp xúc với với bàn tay thô ráp ấm áp, Phương Lan cả người run lên, cảm nhận như có luồng khí nóng truyền qua tay mình.
Mặt đối mặt với hắn, khuôn mặt hèn nhát của tên kia cũng biến đổi, đầu óc cô có hàng nghìn câu hỏi.
“Sao lại thế?”
“Ánh mắt lảng tránh vừa nãy đâu? Sao lại thay bằng ánh mắt thất thố lúc trước.”
“Không đúng, ánh mắt của hắn không có một chút dâm tà háo sắc… đôi mắt đó to tròn đó… đặc biệt con người sâu thẳm mang sắc thái đang rà xét, kiểm tra.”
Phương Lan như chìm vào thế giới riêng, ở đó cô thấy mình là kẻ dưới trước anh mắt đó, cả người cô như lột trần trước nó, mọi cử chỉ, suy nghĩ đều hiện lộ.
Cô sợ hãi, vô thức rụt tay lại, tâm trạng hỗn loạn:
“Xin lỗi, cô có việc đi trước.”
Linh tính mách bảo cô nên tránh né hắn.
“Hừ, tưởng tên dê xồm thế nào, bị dọa sợ.” Hương đá đểu Dương.
“Hi Hi…” Mi cũng hùa theo.
Dương chẳng bận tâm, mục đích của hắn đã đạt được: “Người đàn bà này quả thật có vấn đề, âm khí quá nặng, liệu có liên quan đến sự việc kìa?”
Tiếng thở gấp dồn dập, Phương Lan đầu óc ong ong nâng nâng tận trời mây, khuôn mặt ửng hồng, đôi môi thơm ngát nồng nhiệt bao phủ bờ môi người tình. Những tiếng rên tiêu hồn vang khắp căn phòng cùng những âm thanh “bạch… bạch…” va chạm da thịt kết hợp tiếng thở dốc tạo lên bản nhạc giao hưởng nhục dục.
Chủ tịch Hạ hai tay ghì chặt lấy bả vai Phương Lan, cả gương mặt úp vào, hung hăng bú liếm cặp vú to tròn căng mọng, hông của lão liên tục hẩy mạnh dồn dập theo những lần mu lồn hưởng ứng.
“À… à… anh sắp ra mất rồi.”
“Nhanh nữa lên anh…”
Phương Lan trong cơn mê vô thức cổ vũ, cô muốn bay bổng thêm.
Theo báo hiệu nơi đầu cặc, động tác Lão Cương dập càng nhanh, bờ môi thô rát chuyển đến đôi môi mềm mại tham lam hút lấy ái dịch, hai tay lão đan xen với người tình tạo sự gắn kết thể xác giữa 2 người. Cả hai hòa làm một, lồn Phương Lan co thắt trước thế tiến công, hai chân trắng ngần cặp lấy lưng lão hạ hưởng ứng thêm nữa những cú lắc sâu. Con cặc lão khoan sâu trong lỗ lồn cô.
“Sâu thêm…”
“Sâu thêm…”
Phương Lan muốn sâu thêm nữa, muốn bay bổng, muốn sung sướng, muốn đạt dục vọng thoát tục…
“A… a a a a a a a…” Phương Lan rên lớn cao vút.
Âm tinh trong tử cung xả khí bao trùm đầu khấu lão Cương, Phương Lan lên đỉnh vu sơn.
“Hừm… hừm…”
Cơn sung sướng truyền đến não bộ, lão Hạ không kìm nữa bắn tinh trung xối xả lên tử cung cô.
Thân thể hai người run lên trong cơn sướng.
Lão hạ sau trận chiến, mệt mỏi ngáy ngủ, Phương Lan trở mình, lỗ lồn cô không ngừng chảy ra hỗn hợp nhục dục khiến cô khó chịu, bước vào phòng tắm vệ sinh.
Hơi men vang Pháp thượng hạng, người đàn bà phó hiệu trưởng trong áo ngủ mỏng manh đầy quyến rũ ngồi thưởng thức ly rượu, khung cảnh thành phố về đêm thật đẹp, yên tĩnh.
Phương Lan suy tư điểm qua những việc trải qua trong ngày, khiến cô chú ý nhất tên:
“Ngô Thiên Dương.”
Cô ta khẽ mỉm cười, khác với tâm trạng trốn tránh lúc chiều.
“Không ngờ tâm trạng mình lại biển đổi nhiều khi tiếp xúc với tên này.”
“Hắn thật đặc biệt…”Cô khẽ ngân dài…
“Chẳng chắc một kẻ như Thắng lại chú ý đến.”
Theo cô, Thắng một kẻ tự kỷ chính hiệu nhưng lại thông minh, âm hiểm và đầy quyền lực. Hắn giao dịch với cô về chuyện cậu ta chấp thuận và cô sẽ giúp hắn những điều trong khả năng, tất nhiên giới hạn số lần.
Phương Lan tinh tế lắc ly rượu rồi hớp.
Cô cười giễu trước việc làm của mình. Thực chất, cô ta cũng chẳng mong muốn kết hôn, chẳng qua chỉ làm trò để tăng kết nối tình cảm với người tình từ đó đạt lợi ích cao hơn.
“Ngô Thiên Dương.” Bí ẩn luôn câu dẫn đối với Phụ nữ. Tính tò mò hiếu kỳ khiến cô ta chắc chắn sẽ chú ý đến Dương và điều này cũng chính là điều Dương mong muốn.
Cùng lúc đó, tại một căn nhà cách ngoại thành 30km, xung quanh dân cư trống trải, ít trục đường.
“Đội trưởng Minh, cảm ơn anh cung cấp thông tin cho chúng tôi.”
Lê Văn Minh, đội trưởng đội điều tra phòng chống ma túy của tỉnh, đang đêm được thông báo di chuyển bí mật hỗ trợ công tác.
“Đây chính là nhiệm vụ của tôi, đội trưởng Cường.”
Đội trưởng Phạm Uy Cường đội trưởng đội phòng chống ma túy được điều động trên bộ xuống, hoạt động bí mật.
“Theo thông tin của anh có hai nhóm đang được các anh cho vào diện điều tra liên quan đến chất cấm.”
“Đúng thế hai nhóm, nhóm phía Tây chúng tôi triệt phá được một số tụ địa điểm nhỏ vẫn chưa triệt phá được cả tổ chức vì thiếu chứng cứ.”
“Nhóm phía Đông Nam, bọn chúng hoạt động khá tinh vi, chúng tôi vẫn chưa tìm ra dấu răng của bọn chúng, vẫn đang được chúng tôi theo dõi.”
Đội trưởng Cường xem hồ sơ Minh giao có, đã điều động thành viên đi trinh sát.
“Trước đó chúng tôi cũng được thông tin.”
“Bên nước bạn Lào mới triệt phá đường dây buôn ma túy xuyên biên giới, theo họ cung cấp có một tụ điểm đường dây thuộc chúng ta, thuộc tỉnh này.”
Lê Văn Minh không ngờ có sự việc lớn như vậy, thông tin này vẫn chưa được public do đó có thể được coi là thông tin mật.
Hóa ra là thế, thảo nào trên bộ xuống lại cử đội xuống, hắn thực tế vẫn chỉ nhìn được phần nổi trên tảng băng, cứ tưởng số lượng nghiện không lớn thì đường dây không phát triển. Nhưng có vẻ hắn đã sai.
“Chúng tôi không có thông tin về nhóm lớn này.” Minh nhận thấy năng lực tổ đội hắn vẫn yếu kém.
“Tôi biết.” Đội trưởng Cương châm điếu thuốc mời Minh.
Minh nhận lấy rít một hơi dài.
“Anh có thông tin về biệt danh ngài X không?”
“Ngài X” lần đầu hắn nghe thấy từ miệng đội trưởng cường.
“Chưa nghe qua.”
Đội trưởng Cường cũng không lấy làm lạ. Một kẻ cầm trùm sao có thể dễ dàng có được thông tin.
“Anh cũng biết nguyên tắc của chúng ta là hoạt động bí mật, do đó hoạt động bí mật của anh chúng tôi đã sắp xếp.”
Minh hắn hiểu, hắn người trong nghề điều tra bí mật, do đó sẽ được sắp xếp công việc ở cơ quan và gia đình một cách tự nhiên nhất tránh bị rò rỉ thông tin.