Phần 9: Mục đích
“Bí thư Trịnh, sao anh lại ra đón tiếp thế này.”
Đích thân bí thư đứng cửa chào đón, lão Hạ thấy có vẻ hơi quá.
“Không có gì, chủ tịch Hạ người đóng góp nhiều cho tỉnh, cho nhân dân, tôi làm lễ vậy là phải.”
“Anh cứ nói quá, em chỉ đóng góp nhỏ so với phần anh không đáng nhắc tới.”
“Hà hà… khen nhau chắc cả ngày, có gì vào trong nói chuyện.”
Thư ký Kim một bên phục vụ châm trà:
“Không làm mất thời gian của anh, em xin phép trình bày luôn.”
“Tỉnh mình sau đợt thiên tai chịu tổn thương nặng nề, tình hình bà con vẫn rất khó khăn em đến đấy xin được hỗ trợ.”
“Hình như công ty anh Hạ hỗ trợ bà con đợt một rồi thì phải.”
“Vâng phải, lần này đến đây em xin hỗ trợ đợt hai.”
“Ồ, chuyện doanh nghiệp năng nổ hỗ trợ bà con cũng có nhưng không phải nhiều, tôi thay mặt bà con cảm ơn trước.”
“Nhưng mà hỗ trợ từ thiện chuyện tốt tôi làm gì có quyền hạn ngăn cấm.” Bí thư Trịnh tỏ ra khó hiểu.
“À, không phải, anh cũng biết bọn em chủ yếu con buôn, làm sao có kinh nghiệm hiệu quả làm việc được như bọn anh.”
Bí thư Trinh ra vẻ hiểu kêu tay trợ lý.
“Thư ký Kim, anh điện đến mặt trận tổ quốc, hội chữ thập đỏ tỉnh nhờ có việc.”
“Vâng.” Thư ký Kim ra ngoài làm việc theo lệnh.
“Anh Hạ, anh trăm công nghìn việc, đến đây gặp tôi không phải chỉ có việc này thôi sao?”
“Anh đoán không sai.”
Gã đàn ông đi cùng, mở chiếc laptop ra trình chiếu một dự án.
“Anh Hạ, tập đoàn anh trúng thầu rất nhiều dự án công, tiến độ và chất lượng đều hoàn thành tốt, đóng góp rất nhiều cho sự phát triển của tỉnh.”
“Tôi rất tin tưởng các anh.”
“Ánh quá khen.” Lão Hạ khiêm tốn.
“Dự án này tiềm năng rất lớn.”
Bí thư Trịnh xem qua bản báo cáo, kế hoạch đầu tư nhận định.
“Tỉnh ta nằm ven biển, tiềm năng du lịch rất lớn nhưng vẫn chưa được đầu tư quá nhiều.”
“Ừ, triển vọng rất lớn, nếu thành công có thể là cú hích giúp bật lên cả tỉnh ta.”
“Tuy nhiên anh cũng biết tôi không thể nào quyết định tất cả, vẫn phải xem xét của tỉnh ủy, với lại anh cũng biết qua đợt thiên tai ngân sách của tỉnh không còn nhiều.”
“Em hiểu, do đó em mới xin ý kiến của anh trước.”
Nguyên tắc dân chủ, cơ chế lão còn lạ gì nên không lấy làm lạ.
Gã đàn ông đi cùng, bỗng nhiên lên tiếng:
“Chú và bí thư cho cháu xin phép có chút việc.”
Hắn ta được phép chấp thuận, đi nhẹ nhàng bên ngoài khép cửa, tưởng hắn có việc gì hóa ra ra ngoài đứng hóng xem bồn hoa.
Trong thư phòng chỉ còn lão Hạ và bí thư Trịnh bàn công chuyện.
Quốc lộ 1 con đường huyết mạch nối cả nước, hai chiếc xe Toyota land cruiser chạy hầm hố với vận tốc nhanh, bên trong khoảng năm sáu người với bộ đồ quân phục mang quân hàm úy, tá.
Thanh niên có khuôn mặt non trẻ nhất trong đó, lên tiếng:
“Đội trưởng nhiệm vụ lần nguy hiểm cao, thủ trưởng phải xin điều động lực lượng Thánh Điện.”
Ánh mắt hắn nhìn lão già mặc bộ võ phục cổ Việt Nam đang nhắm mắt dương thần hàng ghế phía trước.
“Mức độ nghiêm trọng rất lớn, theo thông tin nhận được, bên nước bạn Lào triệt phá một đường dây buôn bán hàng cấm xuyên quốc gia, bọn chúng lập thành các tuyến, các điểm địa vận chuyển, một trong số điểm đó có ở ta.” Người đàn bà bên cạnh mang quân hàm thiếu úy đưa thông tin.
“Ngoài ra chúng ta có thêm thông tin kẻ cầm đầu địa khu biệt danh ngài X.”Một người khác bổ sung.
“Thông tin của chúng ta chỉ nhận được vậy.”
“Chúng ta nhận được quá ít thông tin.” Người đàn ông già dặn nhất trong số đó mang quân hàm thượng tá nói.
“Nên nhớ thông tin của chúng ta quá ít, lần này chủ yếu thu thập thông tin, nếu có manh mối rõ ràng sẽ triệt phá.” Gã đội trưởng im lặng bây giờ mới lên tiếng.
“Rõ đội trưởng.”
“Ba muốn con đi du học.”
Chủ tịch Hạ ngồi đối diện đứa con duy nhất của ông ta. Bao nhiêu lâu lão đi công tác không quan tâm đến nó, nhìn thoáng quá nó lớn hơn trước, chỉ là tính cách vẫn lạnh nhạt.
“Vâng tùy ba.”
Nó tùy ý chấp thuận sắp xếp của lão nhưng lão không hài lòng, nó dường như để mặc số phận của mình tùy ý người khác điều khuyển. Lão không muốn thế, lão muốn một đứa con trai tự chủ, tự túc. Đứa con trai đứng gần lão nhưng tưởng như có một khách cách xa xăm, một rào cản vô hình nào đó.
“Con xin phép, bài tập con còn nhiều.”
Chỉ mới dăm ba câu nó đã muốn tránh né lão.
“Con không có gì để nói với ba nữa à?”
“Không, con xin phép.”
Nhìn bóng hình con trai quay lưng, lão không biết đứa con trai tại sao biến đổi tính cạnh lạnh nhạt, coi mình là người ngoài sử dụng giọng điệu khách sáo như vậy.
Có thể là từ lúc mẹ nó bỏ đi tạo thành cú sốc tâm lý, cũng có thể do lão chạy theo vật chất mà để quên nó. Nhưng tất cả đều là lỗi của ông ta, lão không biết phải làm sao để biến đổi nó.
“Haizz…”Ông ta thở dài mệt mỏi.
Thắng trong căn phòng tối đen, hắn ngồi một góc mở lại cuốn nhật ký.
“Ngày 22 tháng 5 năm 2019… Thất bại… Bố cục được ta sắp xếp lợi dụng kế hoạch của Hải tạo ra cái lồng chờ hắn chui vô…”
“Có ai ngờ rằng một màn cứu giúp người… lại bị biến đổi thành một vụ Dương xô xát cố tình gây thương tích cho bạn học…”
“Bốn kẻ trong đó, ba người bị là điều khiển… tên mập bị lợi ích của ta mua chuộc dựng lên kế hoạch cho Hải… Mi – bố cô ta giám đốc chi nhánh ngân hàng thuộc tập đoàn… có thể dùng sức ép lên bố cô ta dễ dàng đổi trắng thay đen… còn Hải một kẻ đang bị nghi can làm sao lại chịu nhận tội chắc chắn đổi lỗi cho Dương.”
“Nhân chứng hiện trường ba người hắn khống chế đều đứng về một phe chống lại Dương… tang chứng cũng được ta ghi rõ lại… Dương, hắn sẽ thanh minh sao để rửa tội chứ… chắc chắn không thể… Đến lúc đó ta lợi dụng người đàn bà kia sự dụng sức ép luật lệ tổ chức và truyền thông làm lớn toang sự vụ lên… Dương một kẻ tội đồ sẽ hàng triệu người biết… và hình phạt chờ hắn… bị trục xuất khỏi trường… chịu trách nhiệm hình sự… tương lai mờ mịt… vạn kiếp bất phục…”
“Lúc Dương đang yếu đuối lại dễ dàng ăn đạp hơn dưới trò chơi của ta…”
“Nhưng rất tiếc không thành… nguyên nhân dẫn đến thất bại do tên Hải quá mức vô dụng… một phần cũng do năng lực đánh giá của ta sai về Dương… và tên này rất cẩn thận khi gọi thêm người…”
“Ngày 25 tháng 5 năm 2019… Ta tiếp cận Hương, người luôn bên hắn nhằm khai thác thông tin… Thật thú vị, ánh mắt cô ta dành cho người anh của mình lại mang tình cảm trai gái, có điều tên Dương kia không nhận ra… ta có thể lợi dụng điểm này…”
“Bảy năm qua lần đầu tiên trực tiếp, tiếp xúc với hắn… Cảm xúc thật đan xen lẫn lộn, ta cố tình che giấu để hắn không phát giác… Ánh mắt hắn thật khác lạ với cử chỉ thân thiện… Ánh mắt đó giống ta… Luôn khinh thường kẻ khác… Ánh mắt kinh thường… chẳng lẽ hắn nhận ra điều gì từ ta… Không thể, ta làm rất cẩn thận không để lại dấu vết… vậy chỉ có hắn hơn ta… xét ở địa vị của ta hắn có gì hơn được… hắn có tiền vốn gì để hơn mặt hay chỉ là tính ngạo mạn của hắn quá cao… chắc chắn phải điều tra thấu đáo.”
Ánh nắng dịu nhẹ chiều tà qua khung cửa nhỏ, Dương đắm chìm cảm nhận bầu không khí, khung cảnh vắng vẻ để những chiếc lá vàng úa rơi xuống, cuốn theo cơn gió đang tinh nghịch nơi sân trường.
“Dương đến sớm thế.” Mi đến bên…
Gương mặt xinh đẹp của Mi hôm nay tươi tắn hơn hẳn, khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
“Buổi đầu tiên.”
Hôm nay có buổi họp công tác đoàn, hắn phải tham gia.
“Cảm ơn, ông ra tay giúp đỡ.”
“Không có gì, là ai cũng sẽ làm như tôi.”
Người đàn ông này nếu hôm đó không xuất hiện không biết số phận cô sẽ ra sao. Mi mang ơn hắn, cô muốn lưu giữ rõ gương mặt này, gương mặt góc cạnh đầy nam, sống mũi cao, bờ môi dày, đôi mắt có thần đầy cuốn hút, đặc biệt trên môi hắn luôn nở cười mỉm, nụ cười thể hiện sự tư tin hay kinh thường tất cả khiến Mi có hơi rung động.
Nhìn theo ánh mắt hắn, khung cảnh chiều tà đầy bình yên làm lòng cô nhẹ hơn sau biến cố.
“Mi có nhìn thấy những chiếc lá đang bay kia không.”
“Có.”
“Chúng ta thật may mắn là những người thấy một chu trình của sự sống.”
“Là sao mình không hiểu.”
Dương cười khẽ:
“Mi thử nhìn về phía cây kìa xem có điều gì khác biệt.”
Mi làm theo, cô chỉ thấy cây kia có những tán lá khác nhau, có là mầm, lá đơn, lá già héo úa.
“Có mình thấy sự khác biệt.”
“Lá mầm phát triển thành lá đơn, lá đơn sau một giai đoạn thành lá già, Mi nhìn chiếc lá úa rụng đó không? Nó cũng trải qua các giai đoạn đó, cuộc đời của chúng ta cũng trải qua các giai đoạn của chiếc lá đó sao?”
“Thật đáng ngưỡng mộ chiếc lá này, nó sống cả đời vì một mục đích. Mục đích nuôi sống cái cây kia và chính cái cây đó lại nuôi sống nó. Không chỉ mình nó, còn hàng nghìn chiếc lá đã rơi xuống với mục đích chung. Nếu so sánh với những chiếc lá kia, vậy chúng ta cũng sống vì mục đích gì?”
“Thật ra mỗi chúng ta đều có ước mơ, mong muốn, ham muốn… chúng chính là mục đích.”
Nghe những lời bốc phét của Dương khiến Mi chìm vào thế giới riêng của mình.
“Cái lá cũng sống có mục đích, vậy mục đích sống của mình là gì?”
Dương thản nhiên chém gió tiếp:
“Khi chúng ta xác định mục đích, địa điểm rõ ràng tự khác ta sẽ nghĩ đến cách làm, tự tạo con đường đi, để đạt được, đến được nơi đó.”
“Những chiếc lá kia cũng có thế, nó có con đường riêng và cách làm, nó biết trao đổi không khí, nó biết đóng mở điều khiển hơi ẩm, nó biết hấp thụ ánh sáng…”
“Cuộc đời của chúng trải qua những ngày giông bão, nắng mưa rồi lại bình yên, con đường của mỗi chúng ta đều có những chông gai, khó khăn nhưng chúng cũng chỉ là những điểm nhấn phải trải qua không đáng nhắc tới. Rồi cuối cùng chúng ta vẫn phải hướng đến mục đích, địa điểm cuối cùng.”
“Cảm ơn Dương.” Lời nói nhỏ nhẹ, đôi mắt Mi long lanh nhìn hắn, cô hiếu hắn đang động viên cô, cuộc sống, con đường vẫn phải đi tiếp hướng đến ước vọng, sự kiện ngày hôm trước chẳng qua chỉ là điểm nhấn cuộc đời, chẳng cần bận tâm đến nhiều.
Tư dựng Mi cảm thấy đầu óc mình thông suốt, cảm xúc tháo gỡ, cô không còn ý nghĩ tiêu cực quá nhiều vấn đề kia, hãy cứ để nó thuận theo tự nhiên.