Phần 104
Quần hùng trên đỉnh Ngọc Hoàng trợn trừng bất động, ai cũng không thể tin được điều xảy ra trước mắt mình, ai cũng không nói ra được một câu, giữa trường đấu bất chợt im phăng phắc một cách đáng sợ.
– Kim Xà vương làm sao có thể lại chết được…
Nhìn theo Đông Phương Bất Bại chuẩn bị xoay người hướng về bên dưới ngọn núi rời đi, mọi người vừa kinh sợ, vừa có thể thấy hắn võ công quỷ thần khó lường, không một người nào dám ngăn cản lại.
Cuối cùng vẫn là Phương Chính hỏi theo:
– Thí chủ đến tột cùng là người phương nào?
Đông Phương Bất Bại thân hình ngừng lại một chút, không nói gì, huyết ảnh lại lóe lên, thân hình tựa như làn khói dần dần biến mất ở xa xa, nương theo là một trận cười dài truyền đến:
– Thiên hạ phong vân xuất ngã bối,
Nhập giang hồ tuế nguyệt thôi,
Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung,
Bất thắng nhân sinh nhất tràng túy.
Nhìn thấy phái Thái Sơn tất cả mọi người ủ rủ, Tống Thanh Thư tiến lên nói:
– Dựa theo ước định, ba trận chiến hai thắng, lần này các ngươi thua, căn cứ ước định, phái Thái Sơn sẽ tiếp thu triều đình sắc phong.
Chưởng môn Thiên Môn đạo nhân của phái Thái Sơn vẻ mặt mờ mịt, lẩm bẩm:
– Ngay cả Kim Xà vương cũng chết rồi, chẳng lẽ phái Thái Sơn thật sự là đã hủy ở trong tay của ta.
Tống Thanh Thư biết hiện giờ trên núi quần hung đang xúc động, cũng không dám tiếp tục kích thích quá đáng, vạn nhất bị đối phương tức nước vỡ bờ hiệp lực tấn công, thì Tống Thanh Thư cũng chỉ có cách là bỏ chạy tẩu thoát.
– Ngày mai sẽ triều đình sẽ phái sứ giả lên núi đến tuyên đọc sắc lệnh, hôm nay chúng ta liền xin cáo từ trước.
Tống Thanh Thư nói xong cùng Cưu Ma Trí và Đa Long vội vàng đi xuống núi.
…
– Cái gì? Viên Thừa Chí chết rồi?
Nghe được tình hình trận chiến trên núi, Vi Tiểu Bảo vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đứng lên, đi qua đi lại suy nghĩ:
“Bây giờ Viên Thừa Chí vừa chết, quân Kim Xà doanh đang đóng ở gần đây tất nhiên như rắn mất đầu, mình lúc này dẫn đại quân đánh tới, đối phương khẳng định sẽ bị đánh cho tan nát. Ta Vi Tiểu Bảo lập được cái thế kỳ công, Tiểu Huyền Tử sẽ thưởng ta đến tận cái gì đây? Haha… “
Quyết định đã có, Vi Tiểu Bảo lập tức ra lệnh:
– Thông báo cho toàn bộ kỵ binh, lập tức chuẩn bị xuất phát, mục tiêu là phản tặc Kim Xà doanh đang đóng quân ở bên ngoài ba mươi dặm.
Đa Long chợt sắc mặt quái lạ, đột nhiên đứng lên nói:
– Hoàng thượng có khẩu dụ, Vi Tiểu Bảo tiếp chỉ.
– Con bà nó… Tiểu Huyền Tử đang chơi cái trò gì vậy?
Vi Tiểu Bảo cả kinh, vội vã quỳ xuống tiếp nhận chỉ.
– Tiểu Quế Tử ngươi nghe, một khi Đông Phương giáo chủ xuất hiện, ngươi lập tức mang theo binh mã kỵ binh lập tức rút ngay trở về cho ta, không tham gia bất cứ hành động nào khác, nếu như tham công bất tuân, thì coi chừng cái đầu của ngươi.
Nhớ tới trước khi đi, Khang Hy âm thầm giao cho mình khẩu dụ, da mặt Đa Long giật giật.
Vi Tiểu Bảo tuy không dám phản đối, nhưng cảm thấy cái cơ hội này trời cho, không thừa thắng xông lên thật là quá đáng tiếc, mở miệng nói:
– Ưm… hình như có câu nói, cái gì tướng… ở bên ngoài, quân mệnh không… nghe, chúng ta tiếp…
Tống Thanh Thư liền chận lại nói:
– Vi huynh đệ, theo khẩu dụ của hoàng thượng như thế này, tựa hồ hoàng thượng đã sớm dự định đến tình huống của ngày hôm nay, với lại bên trong khẩu dụ rất là nghiêm khắc, Vi huynh đệ không nên tự đặt mình vào thế nguy hiểm.
Vi Tiểu Bảo lúc này mới giật mình cả kinh, nghĩ thầm Tiểu Huyền Tử từ trước đến giờ đúng là cao thâm khó dò, chính mình chân thực mỡ heo làm cho tâm trí mê muội, may là… may là…
– Đa tạ Tống đại ca nhắc nhở.
Vi Tiểu Bảo vừa rồi cũng chỉ là nhất thời thấy cái lợi làm cho tối mắt, rất nhanh tỉnh táo lại nói tiếp.
– Thông báo huynh đệ kỵ binh, chúng ta lập tức khởi hành về kinh.