Phần 108
– Đừng dùng loại ánh mắt như thế nhìn tại hạ, ngày đó ở Dương Châu tại Lệ Xuân viện, cái gì không nên xem thì tại hạ cũng đã nhìn, chỗ nào không nên rờ thì tại hạ cũng đã sờ soạng, Viên phu nhân cần gì mà phải phản ứng mạnh như vậy.
– Không được nhắc tới chuyện đó…
Nghĩ đến vào đêm đó hai người triền miên, Viên phu nhân liền cảm thấy khổ tâm cực kỳ.
– Không cho nhắc thì không nhắc…
Tống Thanh Thư thở dài, khi Viên phu nhân thấy Tống Thanh Thư ôm mình đi về phía giường, nàng sợ đến hoa dung thất sắc:
– Không ngờ tới ngươi là dạng người như thế…
– Không phải Là Viên phu nhân cho rằng tại hạ giết phu quân của Viên phu nhân sau, đã là như vậy, thì tại hạ sẽ…
Ánh mắt quỷ dị của Tống Thanh Thư chăm chú quét qua trên người nàng từ trên xuống dưới.
– Um… sẽ dứt khoát thu nhận Viên phu nhân, giết phu cướp thê, há không phải là một chuyện nhạc sự?
Làn da ngọc như sương tuyết da thịt hiện ra lộng lẫy, eo thon dương liễu, bụng dưới bằng phẳng, mông ngọc tròn trịa, hai chân thon dài rắn chắc, khắp nơi thân thể của nàng đều mang một cảm giác mê hoặc khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả, cái tiểu nội khố bé nhỏ hơi bao trùm cái đào nguyên bí mật mê người, nơi trung gian hãm vào cái khe làm cho Tống Thanh Thư nước bọt như muốn chảy dài, ẩn hiện cạnh hai bên đường viền cái tiểu nội khố um tùm cỏ thơm đen nhánh bóng loáng, đầu độc mị người, Viên phu nhân chính là nữ nhân phong tình đang vào thời kỳ tối thịnh nằm ở đỉnh cao trạng thái, phong vận cả người nàng toả ra một sự quyến rũ cực kỳ.
Tống Thanh Thư tưởng rằng đối phương sẽ bị hắn dọa đến ngất đi, nào có ngờ khi nghe hắn nói, Viên phu nhân trái lại nở nụ cười xinh đẹp:
– Ta biết ngươi sẽ không làm như thế.
– Um…
Thấy Viên phu nhân ra vẻ biết hắn sẽ không làm chuyện xấu, Tống Thanh Thư đang như ác thú bỗng im bặt.
Có điều hắn không biết Viên phu nhân lúc này cười nói nhưng bên trong đang che giấu trái tim đang vô cùng lạnh lẽo, trong đầu nàng đang suy nghĩ: “ Không thể làm gì khác hơn là phải mềm giọng dẫn dụ đối phương, chờ khi gải khai được huyệt đạo, nhất định phải… “
– Hừ… thấy rỏ là tại hạ không có lừa gạt Viên phu nhân chứ? Chỉ là mượn bộ y phục củ Viên phu nhân tạm dùng mà thôi.
Tống Thanh Thư để cho nàng nằm ngay ngắn lên giường, rồi xoay người lấy bộ y phục dạ hành của nàng mặc vào trên người mình.
Viên phu nhân nghi hoặc nhìn hắn, trong lòng cảm thấy kỳ quái không biết hắn muốn làm gì?
– Bộ y phục này mặc vào hơi chật…
Tống Thanh Thư vươn tay chân, cau mày nói.
– Vẫn còn còn thiếu đồ.
Chỉ thấy hắn xoay người lấy thò tay vào dĩa trái cây có sẵn trên bàn, lấy ra hai quả táo, nhét vào trước ngực, hai tay nâng lên chỉnh sửa một chút, hài lòng nói:
– Hừm, giờ thích hợp mới giống như là một nữ nhân đây.
Dần dần Viên phu nhân mới hiểu dự định của hắn, nhìn thấy dáng vẻ đối phương như vậy, Viên phu nhân không tránh khỏi buồn cười, tâm tình buồn phiền tích tụ nhiều ngày qua cũng có giảm bớt chút ít.
– Viên phu nhân cho mượn thêm thanh Kim Xà kiếm dùng một lát.
Bịt kín khăn che mặt xong, Tống Thanh Thư đeo thanh Kim Xà kiếm phía sau lưng nói.
– Trước tiên cần phải để thị vệ đại nội tin rằng thích khách đã rời khỏi hoàng cung, nếu không vậy thì bọn họ sẽ lụt tung sớm muộn gì cũng tìm được nơi này.
Nói xong hắn nhảy ra ngoài cửa sổ, hướng về nơi thị vệ đại nội đang truy tìm thích khách chạy đến.
Một toán thị vệ đại nội đang khua chuông gõ mõ lục soát nữ thích khách kia, đột nhiên thấy một bóng đen chợt lóe lên, nhìn thấy đối phương lồi lõm đường cong, trên lưng mang Kim Xà kiếm, rõ ràng đặc thù như thế, Đa Long quát to một tiếng, vội vã dẫn đám thị vệ đuổi theo.
Lấy khinh công của Tống Thanh Thư, thì những thị vệ này vốn là không đuổi kịp hắn, có điều hắn vì muốn để cho thị vệ đại nội tận mắt nhìn thấy thích khách chạy ra khỏi hoàng cung, nên chậm lại tốc độ.
Tống Thanh Thư nhún mũi chân, thân hình liền xẹt qua mấy trượng, khoan thai như trêu đùa đám thị vệ đại nội, đột nhiên hắn hoàn toàn biến sắc, ngừng lại, cảnh giác nhìn về phía trước mặt mình một người y phục màu đỏ, mồ hôi lạnh liền tươm ra.
– Hừ… đêm nay trong hoàng cung náo nhiệt như thế, bản tọa tò mò muốn nhìn xem đến cùng là cao nhân phương nào, không nghĩ tới trùng hợp lại gặp ở nơi đây.
Đông Phương Bất Bại mỉm cười nhìn nữ thích khách.
Tống Thanh Thư suýt chút nữa kéo xuống khăn che mặt xuống, nhưng nghĩ tới nếu để cho Khang Hy biết mình chứa chấp thích khách, thì tất cả nỗ lực cùng tính toán cả năm nay đều uổng phí, không thể làm gì khác hơn là cô gắng thay đổi trong cổ họng “ hừ “ lạnh một tiếng.
– Một giọng nữ nhân mà khó nghe như thế, chắc chắn cũng chả xinh đẹp gì, để bản tọa thành toàn cho ngươi.
Đông Phương Bất Bại nhíu đôi lông mày, tiếng nói vừa dứt, thì thân hình cũng đã biến mất.
Đã từng nhìn thấy Đông Phương Bất Bại mấy lần ra tay xuất chiêu, Tống Thanh vừa thấy y biến mất, liền vận lên khinh công Đạp Sa Vô Ngân lập tức phóng ra ngoài vài chục trượng, Kim Xà kiếm đã cầm trên tay phòng bị.
– Hưm…
Đông Phương Bất Bại chụp hụt, liền hứng thú nhìn nữ nhân này.
– Trong tay ngươi nắm Kim Xà kiếm, chẳng lẽ ngươi chính Viên phu nhân?
Tống Thanh Thư không trả lời, ngay lập tức vận lên Đạp Sa Vô Ngân hướng về phía ngoài hoàng cung tẩu thoát.
Đông Phương Bất Bại cười dài:
– Thú vị… thú vị, bản tọa đang cần một cơ thiếp, trước giờ chưa từng có thử qua tư vị vong nhân, lần này không có ai cứu được được ngươi, ha ha ha…
Nói xong huyết ảnh lóe lên, cấp tốc đuổi theo sau Tống Thanh Thư, nghe y nói như vậy, Tống Thanh Thư bị dọa sợ đến vỡ mật, càng nhanh trốn chạy.
Vừa chạy, Tống Thanh Thư vừa lẩm bẩm: “Báo ứng, đều là báo ứng a, mới vừa trêu ghẹo với Viên phu nhân, bây giờ chính mình… trinh tiết cũng khó mà giữ được… ”
Đông Phương Bất Bại đang phóng theo đuôi, trong lòng cũng thầm giật mình, nữ nhân này khinh công không thua gì lão thái giám mà kỳ trước y đã gặp phải, dù là nếu dùng để né tránh khi giao đấu thì có thể thua xa Quỳ Hoa lão tổ cùng mình, nhưng nếu nỗ lực một đường tháo chạy, nếu không cố sức, chính ngay cả mình cũng không đuổi kịp.
Khi nhận thấy mình dù đem hết toàn lực cũng không cắt đuôi được Đông Phương Bất Bại, Tống Thanh Thư quyết định dừng lại tử chiến đến cùng, bởi vì hắn biết nội lực đối phương so với mình thâm hậu hơn, nếu cứ tiếp tục dùng khinh công chạy, đến lúc kiệt sức thì sức chống đỡ không còn, thà rằng đối đầu mà còn hi vọng sống sót.
Thấy Tống Thanh Thư ngừng lại, Đông Phương Bất Bại thản nhiên dừng lại mỉm cười nhìn hắn.
Tống Thanh Thư giơ kiếm lên trước ngực, tập trung tinh lực tiến vào cảnh giới tỉnh lặng như mặt nước giếng không dao động.
– Phu quân của ngươi cũng không phải là đối thủ của bản tọa, Viên phu nhân cần gì mà phải liều mạng như thế chứ?
Đông Phương Bất Bại khẽ nói liền phóng tới.