Phần 110
– Không được gọi ta bằng cái tên đó.
Viên phu nhân đứng lên, mặt lạnh nói.
– Ta chỉ trả lại ân tình ngươi đã cứu ta một mạng mà thôi.
Tống Thanh Thư chầm chậm ngồi dậy, nhìn nàng rồi mỉm cười:
– Trước đây không phải là Viên phu nhân muốn giết tại hạ sao?
– Ta Hạ Thanh Thanh ân oán rõ ràng, không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chờ ngươi sau khi thương thế lành rồi, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.
Viên phu nhân gằn giọng nói.
– Cùng với Viên đại hiệp luận võ giao đấu lại không phải là tại hạ, Viên phu nhân sao lại muốn giết tại hạ?
Tống Thanh Thư cảm thấy oan uổng cực kỳ.
– Ta mặc kệ, ngươi là đồng lõa của bọn chúng.
Nghĩ đến Viên Thừa Chí, Hạ Thanh Thanh lại đau xót.
– Um… vậy cũng được, có điều bằng vào giao tình của chúng ta, Viên phu nhân có thể đành lòng giết tại hạ sao?
Tống Thanh Thư cợt nhả nhìn nàng.
– Ta cùng ngươi có cái giao tình gì…
Hạ Thanh Thanh tức giận nói, có điều sau khi suy nghĩ một hồi, nàng do dự nói tiếp:
– Nếu như ngươi có thể trợ giúp ta báo thù, thì có thể ta sẽ cân nhắc không giết ngươi.
– Không phải là Viên phu nhân nói cùng tại hạ không có giao tình sao? Thế thì tại hạ dựa vào cái gì mà phải giúp phu nhân đây?
Tống Thanh Thư đôi mắt chuyển động, cười híp mắt nói tiếp:
– Trừ phi Viên phu nhân… lấy thân báo đáp a.
– Ngươi…
Hạ Thanh Thanh giật mình kinh sợ, đang muốn rút ra Kim Xà kiếm, đột nhiên ngẩn người ra, sắc mặt như băng tuyết chợt nhu mì dị thường nói:
– Được… ta chấp thuận điều đó.
– Viên phu nhân nói thật chứ?
Lần này đến phiên Tống Thanh Thư giật mình.
– Đương nhiên là thật, ngươi nếu có thể giúp ta báo thù, ta tự nhiên… tự nhiên sẽ dâng thân xác này cho ngươi.
Hạ Thanh Thanh dáng dấp khó có thể mở miệng, nhưng trong lòng nàng đã quyết định, một khi báo thù xong, thì chính mình liền tự sát đi theo Viên đại ca…
Tống Thanh Thư trừng trừng nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên thản nhiên nở nụ cười:
– Viên phu nhân vi phu báo thù, lại nguyện ý hy sinh lớn như thế, Tống mỗ khâm phục vạn phần, tuy rằng không biết đến cuối cùng Viên phu nhân có ý định gì, nhưng nể tình tương giao của chúng ta, phu nhân muốn báo thù, tại hạ thật ra có thể giúp Viên phu nhân một tay.
– Ngươi nói thật chứ?
Hạ Thanh Thanh vui mừng nhìn hắn, đến gần giật cánh tay áo hắn hỏi.
– Đương nhiên là thật, có điều trước tiên hãy thả tại hạ ra cái đã.
Nghe được Tống Thanh Thư nói, Viên phu nhân lúng túng phun buông cánh tay hắn ra.
– Muốn báo thù, thì Viên phu nhân phải biết thực lực của kẻ thù ra sao? Viên phu nhân có rõ ràng kẻ thù của phu nhân là ai chưa?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Hừ… là cẩu hoàng đế Khang Hy cùng Đông Phương Bất Bại!
Hạ Thanh Thanh nghiến răng nghiến lợi nói…
– Tại hạ không phải là kẻ thù của Viên phu nhân sao?
Tống Thanh Thư tựa như mỉm cười chăm chăm nhìn nàng.
– Cứ tạm xem như là… không phải.
Viên phu nhân nãy giờ hiếm thấy mặt ửng đỏ lên trả lời.
– Được rồi, vậy Viên phu nhân cảm thấy võ công của tại hạ như thế nào?
Tống Thanh Thư lại nói.
Nàng trầm ngâm một hồi, trong đầu hiện ra cảnh tượng mấy lần hắn hiển lộ võ công, cuối cùng nói:
– Rất cao, không dưới Viên đại ca.
– Vậy Viên phu nhân có biết tại hạ bị trọng thương đến nỗi như thế này, có biết là người phương nào đã ra tay không?
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
– Ta làm sao biết? Ngươi không phải đi thu hút sự chú ý của thị vệ đại nội…
Viên phu nhân đột nhiên ngưng lại, sắc mặt tái xanh hỏi.
– Chẳng lẽ là do Đông Phương Bất Bại?
– Không sai…
Tống Thanh Thư thở dài một hơi.
– Đêm nay vận khí của tại hạ không tốt, vừa vặn chạm mặt với hắn, nếu tại hạ không cơ linh, chỉ sợ là Viên phu nhân sẽ không còn được gặp lại tại hạ đâu.
– Ưm… là vì muốn cứu ta, ngươi bị gặp nguy hiểm đến như vậy.
Viên phu nhân trong lòng mềm nhũn, ánh mắt của nàng liền nhu hòa hạ xuống.
– Sớm hay muộn gì tại hạ cũng phải cùng hắn có một trận chiến, chẳng qua đêm nay là hồng phúc của Viên phu nhân do hắn muốn nhìn xem khuôn mặt thật của phu nhân, chứ nếu hắn ra tay toàn lực, thì tại hạ khó mà may mắn thoát chết từ trong tay hắn, suy cho cùng thì đây cũng không phải là một việc xấu.
Nhớ tới tình cảnh hai người cùng giao thủ, Tống Thanh Thư đăm chiêu.
– Xem ra ngươi so với Viên đại ca thì võ công còn cao hơn…
Viên phu nhân vẻ mặt đau khổ nói tiếp:
– Viên đại ca khinh công và võ công cáo thâm như vậy, cũng không cách nào thoát được tính mạng từ tay của Đông Phương Bất Bại.
Tống Thanh Thư lắc đầu, nói:
– Chuyện võ công không giống nhau, Viên đại hiệp là chưa từng giao thủ với Đông Phương Bất Bại nên không lường được võ công của hắn cao thâm đến cỡ nào, tại hạ đã từng chứng kiến qua võ công của Đông Phương Bất Bại, sớm làm tốt việc phòng bị, mới miễn cưỡng kiếm về một cái mạng.
– Đông Phương cẩu tặc võ công cao như thế, có phải là đời này sự báo thù của ta vô vọng rồi.
Viên phu nhân đôi mắt thất thần.
– Cũng chưa chắc…
Tống Thanh Thư mỉm cười như đã định liệu trước.
Viên phu nhân đang muốn truy hỏi, vào lúc này từ bên ngoài xa xa truyền tới một giọng nói:
– Hôm nay hoàng cung vô cùng náo nhiệt, Đông Phương đêm không thể chợp mắt, muốn cùng Tống công tử nâng cốc trò chuyện vui vẻ, không biết Tống công tử có nể nang mặt mũi hay không?
Trong phòng hai người vẻ mặt đại biến, Hạ Thanh Thanh chau mày nghiến răng, rút ra Kim Xà kiếm đã nghĩ đến việc lao ra liều mạng cùng Đông Phương Bất Bại, nhưng bị Tống Thanh Thư kéo giật lại:
– Cứ như vậy đi ra ngoài chỉ chịu chết, hãy tin tưởng tại hạ sẽ có biện pháp báo thù cho Viên phu nhân.
Nàng ngẩn người ra, trong lòng do dự một lát, cuối cùng đem kiếm thu vào trong vỏ, cắn răng nói:
– Được, ta tin ngươi một lần!
Đột nhiên lại sắc mặt nàng nghi ngờ liếc mắt nhìn hắn:
– Muộn như vậy mà hắn tìm đến ngươi… các ngươi giao tình rất tốt sao?
Tống Thanh Thư vẻ mặt trầm trọng nói:
– Chỉ sợ là vừa rồi lúc giao thủ tại hạ để lộ ra một ít võ công, nên Đông Phương Bất Bại hoài nghi đến trên đầu tại hạ, nếu để hắn nhìn thấy tại hạ đang trọng thương thì chết chắc rồi.
– Tống công tử, để ta tránh mặt, nếu hắn nhìn thấy trong phòng ngươi có thêm một người, sẽ liên tưởng đến đêm nay trong hoàng cung có thích khách, thì Tống công tử càng dễ dàng bại lộ.
Hạ Thanh Thanh cũng lo lắng nói.
– Có thêm một người?
Tống Thanh Thư trong đầu linh quang lóe lên, tựa hồ nắm bắt được một kế hay.
– Không cần thiết, Viên phu nhân bây giờ ẩn thân cũng vô dụng, lấy võ công của Đông Phương Bất Bại, ở trong phòng này dù cho ẩn núp tốt đến đâu, cũng không cách nào giấu diếm được tai mắt của hắn.
Tống Thanh Thư đột nhiên xoay đầu lại, trong ánh mắt lóe lên, nhìn Viên phu nhân hỏi:
– Viên phu nhân hãy tin thêm tại hạ một lần nữa, cỡi ngay cái áo lót trắng thiếp thân còn lại trên người để trên bàn, ngay lập tức lên giường phủ chăn lại, thời gian gấp rút không còn kịp…
Nghe qua nàng choáng váng, lúng túng ngượng ngùng:
– Ta… ta…
…
Trong hồi tưởng của Đông Phương Bất Bại, từ khi thần công sơ thành, đã có mười mấy năm qua chưa từng bị tổn thương, không nghĩ tới đêm nay lại bị một tiểu tử thúi đánh lừa, còn bị đối phương… đánh trúng ngực…
Nghĩ tới đây, Đông Phương Bất Bại trên mặt liền hiện lên một tầng sương lạnh, nhìn về hương phòng của Tống Thanh Thư, trực tiếp đi tới.
Đông Phương Bất Bại đã nhìn ra thích khách dùng chiêu cuối cùng đánh trọng thương y là một chưởng trong Hàng Long Thập Bát Chưởng, tuyệt chiêu “Kháng Long Hữu Hối”, hiện nay trong chốn giang hồ, xuất được chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng như thế, chỉ có Liêu quốc Tiêu Phong, cùng với Tương Dương Quách Tĩnh.
Đông Phương Bất Bại mặc dù nhiều năm không hạ sơn rời khỏi Hắc Mộc nhai, nhưng đối với võ công của hai người kia cũng nghe biết, một người thì hào khí can vân, một người thì chính trực thẳng thắn, nếu bọn họ đã được xưng tụng như thế, thì không thể đi làm thích khách với hành vi hèn mọn như vậy, nghĩ đến lúc đối phương ở trước ngực để hai cái quả táo giả mạo nữ nhân, khuôn mặt Đông Phương Bất Bại không nhịn được lại co giật một hồi.
Ngày trước ở ngự thư phòng cùng Tống Thanh Thư luận võ, cùng với khi trên đỉnh Ngọc Hoàng mắt thấy hắn cùng Tả Lãnh Thiền giao thủ, Đông Phương Bất Bại nhìn ra là Tống Thanh Thư sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng phi phàm, lập tức liền hoài nghi đến trên người của hắn.
Nghĩ đến đối phương rất là quỷ kế đa đoan, Đông Phương Bất Bại sau khi vận công chữa trị lành khỏi thương thế, mới đằng đằng sát khí hướng về nơi ở Tống Thanh Thư tìm tòi hư thực.
– Hừ… Tống Thanh Thư, nếu như đúng là ngươi, ta sẽ cho ngươi biết dám trêu đùa với ta thì hậu quả sẽ đến cực cộ khủng khiếp như thế nào…
Đông Phương Bất Bại lúc này cũng không đợi trong phòng có người trả lời, liền đẩy cửa phòng xông vào.
Khi vào trong phòng Đông Phương Bất Bại suy diễn mấy tình huống, có thể là Tống Thanh Thư sẽ mai phục trong góc tối, chờ mình vừa vào cửa xuất chiêu chết sống với mình, hoặc là Tống Thanh Thư sẽ làm bộ trấn định, cùng mình chậm rãi đọ sức… v… v…
Mặc kệ là tình cảnh loại nào, Đông Phương Bất Bại đều tự tin đối phương không có cách nào giấu diếm qua mặt được y nữa, có điều khi vừa đẩy cửa ra, thấy rõ tình cảnh trong phòng, không khỏi ngỡ ngàng.
Nguyên lai trên cái bàn thì có cái áo lụa mỏng màu trắng thiếp thân của nữ nhân, trong giường thì tựa như là có đôi uyên ương đang sắp sửa giao hòa, lúc nghe thấy tiếng mở cửa, Tống Thanh Thư hai tay đang giữ lấy má ngọc của một nữ nhân, bờ môi của hắn đang hướng về đôi môi anh đào ướt át của một mỹ thiếu phụ kiều diễm hôn tới!