Phần 112
Thấy Tống Thanh Thư chuyên tâm chữa thương, Viên phu nhân tinh thần căng thẳng một đêm, đột nhiên thanh tĩnh lại, chợt cảm thấy cơn buồn ngủ dâng lên, nàng nằm lãi đến trên giường, kéo cái chăn, cảnh giác nhìn Tống Thanh Thư ngồi ở mép giường nói:
– Ta nói trước, đêm nay sự tình khẩn cấp, mới nằm cùng ngươi ở trên một cái giường thân cận, nếu như lát nữa ngươi lại có ý đồ gây rối, ta thấy tay chém tay, thấy chân chém chân đấy.
– Yên tâm, tại hạ trên bụng đang bị thương, hiện tại nếu như có ý gây rối, cũng không có năng lực cử động mạnh được.
Tống Thanh Thư nói mà không có mở mắt ra, tự mình vận chuyển chân khí, trị liệu thương thế của chính mình.
Viên phu nhân chợt giật mình, quỷ thần xui khiến lại hỏi một câu:
– Ngươi… ngươi… không cử động mạnh được sao?
Tống Thanh Thư mở hai mắt ra, ánh mắt cân nhắc nhìn nàng.
– Vậy Viên phu nhân hi vọng tại hạ vẫn cứ động mạnh được, hay là cử động không tốt?
– Ta quản ngươi đi chết đi…
Khuôn mặt đỏ lên thật phong tình, Viên phu nhân kéo chăn che kín mặt, quay lưng về phía Tống Thanh Thư, lúc này nàng mới cảm thấy bên dưới hạ thể mình mát lạnh, một tay lén lút đưa xuống bên dưới thăm dò, đúng như cảm nhận của nàng, dịch nhờn bên dưới tiết ra dính lên trên cái âm hộ rối tinh rối mù…
Thấy Viên phu nhân luôn luôn lộ ra tư thái phong tình quyến rũ, Tống Thanh Thư mỉm cười, rồi tiếp tục trở lại trạng thái nhập định.
Không biết trải quá bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng của Trương Khang Niên:
– Tống đại nhân, hoàng thượng bảo đại nhân đến ngự thư phòng.
Mở hai mắt ra, Tống Thanh Thư thấy trời đã sáng choang, quay đầu nhìn lại, Viên phu nhân đang nằm say ngủ quên cả trời đất, mái tóc đen dài rãi ra tứ tán trên gối, khóe miệng mang theo một nụ cười, nhưng chính giữa hai hàng lông mày lại chất chứa mấy phần ưu sầu, trong lòng hắn thở dài, Tống Thanh Thư cũng biết khoảng thời gian này nàng vừa sợ vừa mệt ngất ngư, không đành lòng đánh thức nàng, liền đi ra ngoài phòng.
– Trương đại ca, đã lâu không gặp.
Nhìn Trương Khang Niên, Tống Thanh Thư cảm thấy đặc biệt thân thiết.
– Này… đừng lại xưng hô như…
Trương Khang Niên ngượng ngùng cười.
– Tống đại nhân bây giờ chức quan đã so với hạ quan cao hơn nhiều rồi.
– Trương đại ca đừng có khách sáo, ai cũng biết cái chức vụ nhất đẳng thị vệ của ta chỉ là cái chức vụ treo lên cho có mà thôi, sau này ở kinh thành đi đến sòng bạc, hoặc là thanh lâu còn cần Trương đại ca chỉ điểm nhiều mới đúng.
Tống Thanh Thư chêm chọc cười.
Trương Khang Niên cũng cười hắc hắc nói:
– Đó là đương nhiên rồi, đúng ra về phương diện này thì Vi đại nhân mới là cao thủ…
Hai người nói chuyện phiếm, Tống Thanh Thư hỏi thăm nói:
– Không biết hoàng thượng đột nhiên tìm ta là có chuyện gì vậy?
Trương Khang Niên lộ vẻ khó khăn.
– Chuyện này hạ quan cũng không biết, hoàng thượng sáng nay trước khi lâm triều đã dặn dò hạ quan thông báo cho Tống đại nhân, đợi lát nữa hoàng thượng khi tan triều sẽ đến ngự thư phòng gặp đại nhân.
“ Chẳng lẽ là chuyện thích khách tối hôm qua? Hay là Đông Phương Bất Bại đã mật báo, chắc không phải nếu hắn đã mật báo thì thiên quân vạn mã đã đến chứ không phải là Trương Khang Niên… ”
Dọc trên đường đi Tống Thanh Thư liên tục suy đoán, mãi cho tới khi đến trước cửa ngự thư phòng.
– Tống đại nhân, chính mình vào đi, hạ quan chỉ đưa đến đây.
Sau khi từ biệt Trương Khang Niên, Tống Thanh Thư đẩy cửa vào, vừa thấy bên trong Đông Phương Bất Bại đang ngồi, liền giật mình cả kinh.
– Đông Phương giáo chủ sớm a.
Tống Thanh Thư da mặt giật giật, lúng túng nói.
– Tống huynh đệ đêm qua có thể phong lưu khoái hoạt vô cùng…
Đông Phương Bất Bại liếc mắt nhìn hắn, trên mặt nhìn không nhận ra bất kỳ ý muốn gì.
– Phải đa tạ giáo chủ đã thả cho Tống mỗ một mạng.
Tống Thanh Thư trong đầu nghĩ thầm: “ Cổ nhân nói không sai, hồng nhan họa thủy, chính mình bỗng dưng đi tìm con đường chết, Đông Phương Bất Bại đang cùng là chiến hữu, bỗng nhiên giờ đã biến thành đối thủ với mình… ”
– Hừ… chuyện xấu xa của ngươi, bản tọa cũng chẳng cần quản đến…
Đông Phương Bất Bại nói tiếp.
– Đúng rồi, có chuyện bản tọa muốn hỏi ngươi một chút…
Tống Thanh Thư trong tim bắt đầu đánh trống, nhưng vẻ mặt không chút biến sắc trả lời:
– Chỉ cần là Tống mỗ biết đến, nhất định có gì nói nấy.
Đông Phương Bất Bại rất hài lòng thái độ của hắn, mở miệng hỏi:
– Hàng Long Thập Bát Chưởng ngươi tu luyện từ đâu vậy?
“Quả nhiên là chuyện đến rồi!”
Tống Thanh Thư, rõ ràng mười mươi trả lời:
– Là chiếm được từ bên trong của Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao. ”
– Ồ?
Đông Phương Bất Bại mở to ra đôi mắt, cảm thán,
– Không ngờ tới lơi đồn đại trên chốn giang hồ về bí mật của Ỷ Thiên Kiếm và Đồ Long Đao lại là có thật, chỉ có điều một bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng, mà nói là hiệu lệnh thiên hạ, ha ha… cũng không sợ bị rụt đầu lưỡi.
Giống như là gà mổ thóc, Tống Thanh Thư phụ họa gật đầu:
– So với giáo chủ có Quỳ Hoa Bảo Điển, Hàng Long Thập Bát Chưởng xác thực không tính là gì…
Trong đầu hắn lại không khỏi suy nghĩ: “ Quỳ Hoa Bảo Điển có câu ( muốn luyện thần công, múa đao tự cung ) cũng không phải là giả, nhưng có điều chưa từng nghe nói đến tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển sẽ làm cho nam nhân biến thành nữ nhân a, tại sao tối hôm qua trước ngực kia lại có cảm giác mềm mại như hai bầu vú của một cô nương a… ”…
Chú ý tới Tống Thanh Thư biến ảo sắc mặt, Đông Phương Bất Bại lạnh nhạt nói:
– Xem ra Tống huynh đệ vẻ mặt tựa hồ không chịu phục.
– Phục! Đương nhiên là phục rồi, Đông Phương giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu vạn năm, nhất thống giang hồ.
Tống Thanh Thư sợ hết hồn, thậm chí ngay cả câu xưng hô của thuộc ha Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng đều đụng tới.
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, hỏi:
– Vậy ngươi có biết hiện tại ngày nay sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng, có cao thủ trẻ tuổi nào?
– Nói tới Hàng Long Thập Bát Chưởng, đương nhiên là chỉ có Liêu quốc Nam Viện đại vương Tiêu Phong cùng với bắc hiệp Quách Tĩnh…
Tống Thanh Thư vừa nói vừa quan sát vẻ mặt đối phương.
– Nói tiếp đi…
Đông Phương Bất Bại trong lòng đã loại hai người kia ra không phải là thích khách rồi.
– Giang Nam bang chủ Cái bang Sử Hỏa Long, lời đồn đại hắn về công phu sử dụng Hàng Long Thập Bát Chưởng chỉ đứng sau hai người Tiêu, Quách.
Thanh Thư hiện tại không thể suy nghĩ được nhiều, gán gánh trách nhiệm cho ai thì gán.
– Tiếp tục…
Đông Phương Bất Bại âm thầm lắc lắc đầu, so với niên kỷ của thích khách thì không giống.
– Còn có một là Cửu đại trưởng lão Cái Bang, cũng biết qua về chiêu thức Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Tống Thanh Thư phía sau lưng đã đổ mồ hôi.
– Có còn ai tuổi trẻ so với cùng ngươi mà biết Hàng Long Thập Bát Chưởng không vậy?
Đông Phương Bất Bại nghi ngờ quan sát lại hắn, nhìn thế nào thì cũng thấy Tống Thanh Thư giống như thích khách tối hôm qua kia.
– Ạch!
Tống Thanh Thư suýt chút nữa bị hù chết, liền vội vàng nói:
– Nghe nói đệ nhất cao thủ trẻ tuổi Gia Luật Tề của hoàng thất Liêu quốc, cũng tinh thông Hàng Long Thập Bát Chưởng.
– Gia Luật Tề?
Đông Phương Bất Bại đăm chiêu, đột nhiên ngẩng đầu cười nói:
– Tống huynh đệ đối với chuyện trong võ lâm dường như là rất hiểu rõ a.
– Bình thường nhân xưng giang hồ Bách Hiểu Sanh, chính là tại hạ.
Tống Thanh Thư lúc này cũng không biết là mình nói khoác, chỉ muốn mau mau dời đi sự chú ý của Đông Phương Bất Bại, chứ đối phương càng hỏi, chính mình hiềm nghi lại càng lớn.
– Ha ha ha… Tống khanh nếu tự xưng giang hồ Bách Hiểu Sanh, như vậy nhiệm vụ lần này, ngoại trừ ngươi ra thì không còn có thể là ai khác.
Khang Hy vừa vặn đi vào, nghe được lời hắn, liền cười to nói.
– Bẩm… Không biết là nhiệm vụ gì?
Tống Thanh Thư sững sờ, hành lễ xong rồi hỏi.
Một bên Đông Phương Bất Bại thấy Khang Hy cao cao tại thượng, Tống Thanh Thư vẻ mặt khiêm tốn nhún nhường, nhớ tới đêm qua Mật phi là nữ nhân Khang Hy thương yêu nhất, lại cam tâm tình nguyện nằm ở dưới thân của Tống Thanh Thư, vẻ mặt của y trở nên có mấy phần quái lạ…