Phần 117
– Bỗng nhiên Viên phu nhân hỏi như vậy, làm cho tại hạ không biết trả lời làm sao…
Tống Thanh Thư giật mình, nghi hoặc nhìn nàng.
Viên phu nhân hỏi tới:
– Mau nói cho ta biết.
– Cũng có chút ít…
Nhưng khi thấy vẻ mặt Viên phu nhân có xu thế chuyển qua âm u, Tống Thanh Thư vội vã đổi giọng:
– Yêu thích rất là yêu thích!
Viên phu nhân nghe vậy liền nói:
– Nếu ngươi yêu thích ta, có phải là ta nói cái gì thì ngươi cũng đều sẽ làm theo?
– Đó là đương nhiên, chỉ cần Viên phu nhân một câu nói, dù cho là lên núi đao hay xuống biển lửa, tại hạ cũng sẽ không một chút nhíu mày do dự.
Tống Thanh Thư mạnh miệng đến nói tới không chút nào kiêng kỵ, hắn nghĩ thầm lúc này nói lời ngon ngọt với nàng, thì cũng sẽ không mất đi cân thịt nào.
– Tốt lắm, vậy bây giờ ta muốn ngươi từ nơi này miệng vực thẳm này nhảy xuống bên dưới.
Viên phu nhân chỉ tay vực núi cách mấy bước chân, khóe miệng hiện ra nét giảo hoạt.
Tống Thanh Thư đi ra ngoài nhô đầu xem xét, mặt lộ vẻ vẻ do dự:
– Vách núi này bên dưới sâu không thấy đáy, nhảy xuống chắc chắn là xương cốt không còn.
– Sợ sao?
Viên phu nhân cười lạnh nói tiếp:
– Vừa nãy là ai nói sẽ vì ta bất kể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng? Đã như vậy, thì ngươi cứ thu lại hồi tâm tư đó trong lòng, chúng ta vẫn còn có thể làm bằng hữu.
– Tại hạ chỉ là muốn nói sẽ không ai thay tại hạ nhặt xác, trong lòng có chút bi thương mà thôi.
Tống Thanh Thư mỉm cười đau thương tiếp tục nói:
– Sau khi tại hạ chết đi, nếu có thể vào những lúc đêm vắng tình cờ còn nhớ tới tại hạ, thì dù có chết đi cũng yên lòng.
Vừa dứt lời, Tống Thanh Thư nhún người một cái, từ trên vách núi nhảy xuống.
Thấy hắn thật sự không lo lắng mà nhảy xuống, Viên phu nhân cảm bất ngờ, có điều trên mặt nàng lại không có một chút nào kinh hoàng, trái lại còn có thêm một phần tình ý khó hiểu, nàng ngơ ngác đứng ngây ra, trong lòng thở dài: “Chẳng lẽ đây là thiên ý? ”
Đi tới bên cạnh vách núi, nhìn mây mù lượn lờ bên dưới vực sâu, Viên phu nhân hàm răng khẽ cắn, cũng nhún người nhảy xuống.
Trong nháy mắt, Viên phu nhân đang rơi xuống giữa không trung thì chân chạm đến một bình đài nhô ra, nàng mờ mịt phát hiện ra Tống Thanh Thư, mỉm cười hỏi:
– Ngươi kiếm về được một cái mạng còn không cao hứng sao?
– Không ngờ sâu bên dưới mấy trượng lại có một bình đài nhô ra như thế.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu nhìn trên đỉnh vách núi cảm khái. Nhưng trong lòng hắn đang cười thầm, may là chính mình trước đã tới Kim Xà động này, nếu không thì bị Viên phu nhân doạ dẫm chết ngất a.
– Sao ngươi ngốc quá vậy? Bình thường thì ngươi đâu có nghe lời ta đâu, tại sao lần này vừa nói thì ngươi mắt cũng không chớp cái nào liền nhảy xuống?
Nhìn Tống Thanh Thư, Viên phu nhân trong mắt ánh lên một thần thái khó tả.
– Bởi vì là Viên phu nhân muốn ta nhảy xuống.
Tống Thanh Thư ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Đối diện với hắn trong chốc lát, Viên phu nhân cảm thấy tim mình đập nhanh, sắc mặt có chút không tự nhiên liền quay đầu đi, nàng hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh nói:
– Ngươi theo ta vào trong hang động này đi.
Quỳ gối trước mộ phần Kim Xà Lang Quân, nhìn trên mộ bia ghi tên:
“Phu thê Viên Thừa Chí cẩn lập.”
Viên phu nhân tựa như trở về năm xưa lúc cùng Viên Thừa Chí chỉnh đốn lại phần mộ phụ thân, đoạn thời gian đó hai người cỡ nào tiêu dao khoái hoạt, duy nhất nàng lo lắng chỉ là Cửu công chúa mà thôi, bây giờ nhớ tới đến lúc trước cứ lo được lo được mất thật là buồn cười biết bao, sau khi mất đi duy nhất, nàng mới biết cái gì gọi là chân chính thống khổ…
Nhìn Viên phu nhân bi thống, Tống Thanh Thư đoán là nàng lại nghĩ tới Viên Thừa Chí, hắn cười khổ, rồi quan sát chung quanh Kim Xà động đến.
Trở lại chốn cũ, Tống Thanh Thư lại nhớ tới Mộc Uyển Thanh, không biết nàng hiện tại như thế nào rồi…
Tâm tư vạn ngàn, trong phút chốc cả hai đều im lặng rơi vào hoài niệm.
Từ Kim Xà động trở ra, Viên phu nhân ngạc nhiên nhìn Tống Thanh Thư hỏi:
– Ngươi không thắc mắc là ta đang bái với ai sao?
Tống Thanh Thư nghĩ thầm đương nhiên là biết, nhưng ngoài miệng trả lời:
– Xem trên chữ viết trên mộ bia, có phải là năm xưa uy chấn giang hồ Kim Xà Lang Quân, chỉ là tại hạ không nghĩ tới lão tiền bối là phụ thân của Viên phu nhân.
Viên phu nhân quay đầu lại nhìn núi xa, thở dài một hơi:
– Trong giang hồ, mặc cho võ công là cao thâm đến đâu, danh tiếng đến chừng nào, cuối cùng cũng chỉ là một dốc đất vàng. Cha ta năm xưa khi các đại phái nghe tiếng đã sợ mất mật, chỉ vẻn vẹn không quá mười mấy năm, trên giang hồ bây giờ biết được tên tuổi Kim Xà Lang Quân e rằng cũng chẳng có bao nhiêu người. Còn bây giờ phong quang vô hạn Kim Xà vương Viên Thừa Chí cũng đã mất, mười mấy năm sau ai lại còn có nhớ tới huynh ấy…
– Chí ít thì còn có Viên phu nhân nhớ tới, đối với Viên Thừa Chí mà nói, là đã quá đủ rồi.
– Đúng đấy, chỉ cần ta nhớ tới hắn, những người còn lại có nhớ hay không cũng chẳng có quan hệ gì.
Viên phu nhân cay đắng mỉm cười, lẩm bẩm nói tiếp:
– Không đúng, Cửu công chúa chắc chắn là cũng sẽ nhớ tới hắn…