Phần 118
Hai người một đường đi tới trên đỉnh núi Triêu Dương, khi thấy sư phụ Mục Nhân Thanh râu tóc bạc trắng, Viên phu nhân trong lòng chua xót, quỳ gối ở trước mặt lão, nức nở kêu lên:
– Sư phụ…
Mục Nhân Thanh liền vội vàng đỡ Viên phu nhân đứng lên, cũng rướm lệ:
– Chuyện của Thứa Chí, sư phụ cũng nghe nói qua, đúng là hài tử số khổ.
– Lần này đệ tử đến đây, là muốn mời sư phụ vì Thừa Chí mà đứng ra làm chủ.
Lau khô nước mắt, Viên phu nhân cắn răng nói.
Mục Nhân Thanh trầm ngâm, thở dài một hơi:
– Được rồi lão phu cũng gần đất xa trời, sẽ lên kinh thành thử xem Đông Phương Bất Bại võ công đến cùng là cao cường đến đâu.
Viên phu nhân biến sắc:
– Thanh Thanh sao dám để sư phụ đặt mình vào nguy hiểm, Viên đại ca có linh thiêng, cũng sẽ không đồng ý chuyện này.
Mục Nhân Thanh giơ tay ngăn lại không cho nàng tiếp tục nói, bình thản:
– Có thể con còn chưa biết, phu phụ Quy Tân Thụ sư huynh của Viên Thừa Chí sau khi nghe được hắn bị ngộ hại, bây giờ sắp xếp công việc riêng đã ổn thỏa, hiện nay có lẽ là đang đi đến Yến kinh để báo thù cho Thừa Chí. Ta làm sư phụ, làm sao khoanh tay đứng nhìn đồ đệ đang dấn thân vào nguy hiểm?
Viên phu nhân lo lắng khuyên nhủ:
– Sư phụ, xin thứ cho đệ tử mạo phạm, võ công sư phụ cùng Viên đại ca không chênh lệch với nhau bao nhiêu, giờ mà đi đến kinh thành, không khác nào lấy là lấy trứng chọi đá.
Mục Nhân Thanh cười nói:
– Thừa Chí học được tất cả võ công của sư phụ, hắn lại dung hợp được võ công của Kim Xà Lang Quân, từ lâu đã giỏi hơn sư phụ.
– Nếu thế thì hà tất sư phụ phải mạo hiểm, Thanh Thanh lần này đến đây cũng không phải là…
Viên phu nhân nghĩ thầm nếu như sư phụ có xảy ra sơ xuất gì nguy hiểm, Viên Thừa Chí chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.
Mục Nhân Thanh nghiêm túc, ánh mắt thăm thẳm nhìn về phía xa.
– Có một số việc, đã biết rõ là khó thành, nhưng cũng phải làm mà thôi.
– Sự phụ… ý tứ của đệ tử là muốn sư phụ đứng ra mời lão tiền bối Phong Thanh Dương của Hoa Sơn kiếm tông hạ sơn ra mặt.
Viên phu nhân quýnh lên, cuối cùng cũng đem một câu nói được đầy đủ.
– Phong sư thúc?
Mục Nhân Thanh ngẩn người ra, cúi đầu nhìn Hạ Thanh Thanh, :
– Thanh Thanh, ngươi từ chỗ nào biết được tung tích sư thúc?
Viên phu nhân có chút lúng túng, xoay tay chỉ về phía Tống Thanh Thư:
– Là vị bằng hữu này của đệ tử nói.
Mục Nhân Thanh lúc này mới chú ý tới Tống Thanh Thư, thấy hắn khí vũ hiên ngang, hô hấp đều đều, hiển nhiên là cao thủ nội gia, liền vội vàng hỏi:
– Không biết công tử xưng hô như thế nào? Tại sao lại biết được tung tích về sư thúc?
– Tại hạ là Tống Thanh Thư, biết được tung tích Phong lão tiền cũng là do ngẫu nhiên.
Tống Thanh Thư chắp tay nói:
– Năm kia tại hạ đã từng ở Hoa Sơn cùng Phong lão tiền bối giao thủ, học hỏi cũng được rất nhiều.
Hắn cũng không dám nói Phong Thanh Dương tức giận đến suýt chút nữa giết hắn.
– Sư thúc đang ở núi Hoa Sơn?
Mục Nhân Thanh ngạc nhiên, lúc trước phái hai tông kiếm và khí của Hoa Sơn đại chiến, lúc mấu chốt Phong Thanh Dương chẳng biết đi đâu biệt tích, sau lần đó đến giờ vẫn không có tin tức, mọi người đều cho rằng Phong Thanh Dương đã đi về cõi tiên, không ngờ tới đến giờ vẫn còn ở trên nhân gian.
Đột nhiên phản ứng, Mục Nhân Thanh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Thư, trên mặt lộ ra không tin:
– Tống công tử mới vừa nói cùng đã từng cùng Phong sư thúc giao thủ?
Cũng khó trách Mục Nhân Thanh hoài nghi, năm xưa Phong Thanh Dương sử dụng kiếm là kỳ tài bất thế, hai mươi tuổi xuấy hiện, đã trở thành đệ nhất cao thủ phái Hoa sơn, phải biết năm đó phái Hoa sơn không giống như bây giờ nhân tài hai tông kiếm khí héo tàn, khi đó phái Hoa sơn mạnh mẽ, cao thủ xuất hiện lớp lớp, địa vị ở trong chốn võ lâm cùng Thiếu Lâm sánh vai.
Vơi lại chiến tích Phong Thanh Dương cực kỳ huy hoàng, chỉ dựa vào một thanh kiếm, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, một người địch lại Nhật Nguyệt Thần Giáo với Nhâm giáo chủ Nhậm Ngã Hành, còn giết chết Thập trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo lúc tấn công trên Hoa Sơn, đúc ra một đoạn thần thoại trong chốn võ lâm.
Nếu như Phong Thanh Dương còn sống sót, mấy chục năm qua nội lực tích lũy tất nhiên đã tới cảnh giới thượng thừa, có thể đạt đến cảnh giới bán thần.
Đối với võ công của sư thúc như vậy, Tống Thanh Thư tuổi còn quá trẻ, lại dám nói đã từng giao thủ với Phong Thanh Dương, đương nhiên Mục Nhân Thanh không tin.
– Không sai.
Tống Thanh Thư đáp.
– Vậy để lão phu mở mang kiến thức về tuyệt thế thần công của công tử thử xem.
Cười lạnh một tiếng, Mục Nhân Thanh nghiêng người phóng đến.
Theo động tác của Mục Nhân Thanh, Tống Thanh Thư cũng nghiêng người, biến hóa góc độ mũi chân, Mục Nhân Thanh vừa nhìn thấy, lập tức thu chiêu lùi về sau.
Mục Nhân Thanh biết vừa rồi một chiêu của mình đã bị đối phương đóng kín, đối phương mơ hồ đã có tâm ý phản kích, trực giác nói cho Mục Nhân Thanh nếu tiếp tục xuất chiêu về phía trước, nhất định sẽ bị trúng chiêu của hắn.
– Tống công tử, đắc tội rồi.
Trong lòng cảm thấy quái lạ, Mục Nhân Thanh nhẹ nhàng xoay người một cái, thanh kiếm đã xuất hiện ở trong tay, một chiêu kiếm đâm ra, bao hàm tâm huyết kết tinh mấy chục năm qua, vững chắc như núi, nhẹ nhàng như gió, biến hoá thất thường, mau lẹ vô cùng hướng về Tống Thanh Thư đâm tới.
Tống Thanh Thư lần này quả nhiên có chút thay đổi sắc mặt, lùi về sau một bước, ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào bên dưới sườn trái Mục Nhân Thanh tầm ba tấc.
Mục Nhân Thanh có một loại ảo giác, nơi sườn trái mơ hồ có chút nóng rực lên, trong lòng biết đối phương đã nhìn thấu sơ hở của chiêu này, nếu lại thu chiêu thì tự chuốc nhục nhã, trong lúc nhất thời cảm thấy khí huyết cuồn cuộn dâng trào.
Viên phu nhân chỉ thấy Tống Thanh Thư còn chưa có ra tay, đã làm cho sư phụ hai lần xuất chiêu uy lực lại tay trắng trở về, trong lòng hoảng hốt:
“Võ công của hắn đã cao đến loại cảnh giới này sao? Lần trước tại Dương Châu Lệ Xuân viện, hắn rõ ràng còn hơi kém so với Viên đại ca… ”
Mục Nhân Thanh cuối cùng thì lặng lẽ thở dài:
– Tống công tử tuổi còn trẻ, đối với nhận thức kiếm pháp đã cao minh đến cảnh giới như vậy, chẳng khác gì Phong sư thúc “Đoán trước ý đồ kẻ địch, tấn công địch tất cứu” có hiệu quả tuyệt diệu như nhau, vừa rồi lão phu lại hoài nghi công tử nói cùng Phong sư thúc giao thủ, thực sự lão phu đúng là ếch ngồi đáy giếng.
– Mục chưởng môn quá khiêm tốn, tại hạ thật ra là đối với Ngũ Nhạc Kiếm Pháp khá quen thuộc, nên không xem là bản lãnh thật sự.
Tống Thanh Thư cúi chào.
– Tuổi còn trẻ, không kiêu không vội, hiếm thấy… hiếm thấy.
Mục Nhân Thanh mỉm cười, hỏi:
– Tống công tử có biết Phong sư thúc hiện đang ở nơi nào không vậy?