Phần 12
– A… a…
Một tiếng kêu dài, Chu Chỉ Nhược lần thứ ba đạt được cực khoái điên rồ như thế, không biết giao cấu bao nhiêu thời gian, Tống Thanh Thư cảm giác được hoa tâm bên trong nàng đang mút thỏa thích quy đầu mình, hắn cũng đã đến bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, bị âm tinh của Chu Chỉ Nhược phún ra một kích, không nhịn được nữa Tống Thanh Thư dùng sức, một luồng lửa nóng dương tinh tuôn trào ra, bắn nhanh thật sâu vào trong hoa tâm, lại làm cho Chu Chỉ Nhược thêm một trận kịch liệt co giật.
Chu Chỉ Nhược nằm ở phía dưới sắc mặt ửng đỏ, mỗi một lần nàng hơi tụ tập chân khi lại nổi lên nội lực, thì đều bị cây nhục côn của đối phương mạnh mẽ va chạm, cái sướng làm cho tâm linh thần diêu không tập trung được, lại không thể làm gì khác hơn là thêm một lần nữa đã tới với cơn cao trào.
Suốt một đêm này Tống Thanh Thư mệt chết đi sống lại, cuối cùng dương tinh phóng thích đến sáu lần vào trong âm đạo của Chu Chỉ Nhược, nàng không có cách nào tụ lại được nội lực, không thể làm gì khác hơn là cả người xụi lơ nằm ở yên một chỗ, chấp nhận số mệnh của mình mà nhắm hai mắt lại.
Tống Thanh Thư mặc quần áo xong, vừa mới xuống giường, cảm thấy bước chân muốn khụy xuống, nghĩ thầm thật là mệt muốn chết, hồng nhan họa thủy quả nhiên đúng là danh bất hư truyền.
Quay đầu lại nhìn Chu Chỉ Nhược vẫn còn vô lực nằm ở nơi đó, Tống Thanh Thư ngồi xuống, ngón tay cuốt ve hai má của nàng:
– Phu nhân, ta yêu ngươi như thế, làm sao mà cam lòng giết ngươi, yên tâm đi, khi hừng đông đến thì nội lực của phu nhân gần như là đã có thể khôi phục lại.
Bị cây nhục côn hỏa khí to lớn dằn vặt đến sáu lần, Chu Chỉ Nhược thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
– Nếu không giết ta, sau này ngươi sẽ hối hận.
– Nếu như cuối cùng chết ở trong tay ngươi, ta cũng tuyệt không hối hận.
Tống Thanh Thư hôn lên đôi môi thơm của nàng một hồi, rồi cầm tay nãi đi ra ngoài, đến lúc ra cửa tựa hồ nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói:
– Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hiện tại chuyện đêm qua, ngoại trừ ngươi và ta, không một người nào khác biết được đêm nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ không ngu ngốc nói thật ra cùng với Trương Vô Kỵ chứ?
Nói xong hắn cười ha ha, rời đi xa.
Thời gian chậm rãi qua đi, phía chân trời bắt đầu ửng nắng, Chu Chỉ Nhược lập tức từ trên giường ngồi dậy đến, phía dưới hạ thể truyền đến đau đớn làm làm cho nàng suýt chút té xuống, nhìn xuống cái âm hộ thì thấy thảm lông đen tan tát rối bời, hai bên mép ngoài cùng mép trong sưng ửng đỏ, Chu Chỉ Nhược vung tay một cái, đánh một chưởng làn cho cái giường nát tan, nàng cắn răng nghiến lợi nói:
– Tống Thanh Thư, ta nhất định sẽ làm cho ngươi chết không ra chết, sống không ra sống…
– Ách xì…
Cách xa ở bên ngoài mấy chục dặm, Tống Thanh Thư bị hắt hơi một cái, hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, cười khổ lẩm bẩm:
– Nữ nhân kia e rằng đã phục hồi công lực rồi, hành vi của ta vừa rồi có phải là lòng lang dạ sói hơi quá?
Tống Thanh Thư sau khi biết được nàng vẫn còn là tấm thân xử nữ, sở dĩ vẫn tiếp tục làm cho nàng nhục nhã, thật ra là vì hắn muốn để Chu Chỉ Nhược vì quá căm thù mình mà buộc phải sống, chứ hắn sợ nàng vì thương tâm trong tuyệt vọng tự sát mà thôi.
Tuy rằng biết rõ Chu Chỉ Nhược nếu bắt lại được mình, thì chắc chắn mình chỉ có một con đường chết, nhưng bởi vì nếu như trước đó nàng thật sự đã thất thân cùng Trương Vô Kỵ, thì Tống Thanh Thư có thể đúng là sẽ tàn nhẫn quyết tâm diệt trừ nàng để chấm dứt hậu hoạn về sau, hiện tại lại biết mình là người nam nhân đầu tiên của nàng, thì làm sao mà còn xuống tay cho được.
Lại nói, cho dù là hắn là một kẻ có lòng dạ độc ác, nhưng hắn không phải là một kẻ ngu xuẩn, hắn cũng cân nhắc đến việc giết chết Chu Chỉ Nhược chỉ làm cho sự việc tồi tệ hơn nên mới buông tha cho nàng.
Nếu tha nàng, thì trong thiên hạ chỉ có một Chu Chỉ Nhược lặng lẽ truy sát hắn, vì nàng không dám lộ ra cho ai biết, ngược lại, nếu như hắn giết chết Chu Chỉ Nhược, sau đó mất tích không dấu vết, như vậy sẽ trở thành kẻ hiềm nghi lớn nhất, quần hùng trong cả thiên hạ đều sẽ cho rằng kẻ giết thê tử chính là hắn, đừng nói là Trương Vô Kỵ cùng phái Nga Mi vô tận truy sát, người trong cả thiên hạ đều sẽ phỉ nhổ hắn, thì thanh danh của hắn cả đời sau xem như vứt đi…
Đừng có coi thường thanh danh này hai chữ, ở thời cổ xưa, trên lưng danh tiếng xấu, chỉ sợ cả đời tử đều không có cách ngóc đầu lên nỗi, cũng như Bình tây vương Ngô Tam Quế cho dù là mặc kệ đã làm nên những chuyện vẻ vang gì, nhưng đều luôn có một đám người nhảy ra kéo chân sau của lão ta, đây chính là hậu quả của việc làm mất hết thanh danh, Tống Thanh Thư vẫn còn muốn ở trong thời loạn lạc này lập nên một đại thành tựu, thì làm sao không khôn ngoan để mang tiếng ác danh là kẻ giết thê tử mình?
Tống Thanh Thư tính toán Chu Chỉ Nhược sẽ truy đuổi trên đường đi của mình, vì lúc trước đã đề cập qua bốn đại thần y trong giang hồ, nên Chu Chỉ Nhược cũng có thể đoán được mình sẽ đi tìm bọn họ để trị liệu kinh mạch.
Hồ Thanh Ngưu đã chết, còn lại ba đại thần y, Bình Nhất Chỉ thì cách nơi này gần nhất, thành Tung Châu thì Tiết thần y kém hơn, chỉ có Độc Thủ Dược Vương là hành tung quỷ bí nhất, người thường thì không biết đi đâu mà tìm ông ta, nhưng điều này không thể làm khó được Tống Thanh Thư, thân là một người hiện đại, quen thuộc với nội dung tiểu thuyết Kim Dung, nên giờ hắn rõ ràng biết được là Độc Thủ Dược Vương đang ở Động Đình hồ, khu vực chùa Bạch mã, vùng Vũ Xương – Nhạc Dương, vị trí cụ thể thì đến nơi sẽ tìm kiếm.
Chu Chỉ Nhược nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc chắn nàng trước tiên sẽ đi đến Tung Châu, cuối cùng thì mới sẽ mịt mờ tìm Độc Thủ Dược Vương, mình trong thời gian ngắn này vẫn còn an toàn, Tống Thanh Thư hoàn toàn yên tâm, nhanh chân hướng về phương hướng Động Đình hồ đi.
Trải qua nửa tháng, Tống Thanh Thư cuối cùng cũng đi tới đi tới khu vực phụ cận Động Đình hồ, ở nhiều nơi hỏi thăm vị trí chùa Bạch mã, hỏi thăm rất nhiều người nhưng chưa ai từng nghe thấy tới nơi này.
Một đường đi vừa đói bụng lại khát, Tống Thanh Thư đến trấn tìm một tửu lâu, gọi rượu và thức ăn vừa ăn uống vừa suy tư đến tương lai của mình.
Cũng khó trách hắn ủ rũ, chưa biết là Độc Thủ Dược Vương có thể chữa khỏi kinh mạch cho hắn hay không, hiện tại ngay cả chùa Bạch mã cũng không tìm được, chỉ có trời mới biết nội dung câu chuyện này phát triển đến một mức nào, nếu như Vô Sân đại sư Độc Thủ Dược Vương cũng bị chết rồi, thì hắn đúng thật là khóc không ra nước mắt.
Cũng không có giống như những kẻ khác được xuyên qua thế giới khác thì cuồng hỉ, làm đủ thứ chuyện, Tống Thanh Thư xuyên qua đến thế giới võ hiệp đại loạn này, hắn chỉ vui mừng là kiếm về được cái mạng sống của mình, hắn đối với cái thế giới này không có một chút tình cảm gì, trời đất bao la, hắn tựa như là một vị khách qua đường không quen một ai, nói đến người thân cận duy nhất trên danh nghĩa là thê tử Chu Chỉ Nhược, có điều nàng hiện bây giờ chính đang đi khắp nơi để truy sát mình đây.
Cười khổ một tiếng, Tống Thanh Thư trong nhất thời cảm thấy cuộc sống này tràn ngập u ám…
– Tránh ra cho bổn đại gia ngồi.
“ Rầm… ” một tiếng, một thanh đao để lên trên bàn, cùng với cái chân để lên cái ghế đẩu bên cạnhTống Thanh Thư thị uy.
Trong thế giới võ hiệp, tửu lâu là một nơi xảy nhiều chuyện thị phi, Tống Thanh Thư phiền muộn nghĩ đến, chỉ là không ngờ tới chuyện như vậy, chưa gì đã ụp lên đầu mình, nhìn quanh thấy mấy cái bàn trống khác, Tống Thanh Thư thấy kỳ quái nhìn chằm chằm ba, bốn hán tử đang vây quanh cái bàn của mình nói:
– Bên cạnh không phải còn có những bàn trống khác sao?
– Lão tử chỉ là muốn ngồi cái bàn này, nơi này nhìn xem được phong cảnh, thức thời thì tránh nhanh ra một chút cho lão tử…
Mấy hán tử khác cười trêu nhạo nói:
– Lão đại của chúng ta ghét nhất là các loại công tử loè loẹt như thế này, ngày hôm nay coi như là hắn xui xẻo.
…
Tống Thanh Thư trong lòng nở nụ cười thê thảm, chính mình đang chán nản như vậy, bị Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược là nhân vật thiên hạ đệ nhất cấp bắt nạt thì không nói tới, hiện tại ngay cả một lủ tiểu tặc lưu manh cũng muốn đi tiểu trên đầu của mình.
Lấy kinh nghiệm của kiếp trước, tình huống hiện tại như thế thì hắn có ít nhất bốn, năm loại biện pháp có thể tránh sự xung đột, với lại chuyện này cũng không đến nỗi quá mức uất ức, có điều từ khi xuyên qua tới nay, trong lòng hắn vẫn có một luồng khí tích tụ, thêm vào phát hiện đây là thế giới do tiểu thuyết của Kim Dung tạo thành, hắn có một loại mông lung cảm giác chuyện hắn đang hiện hữu không thật, dưới cái nhìn của hắn, người của thế giới này, vẫn là hạng người cấp thấp mà thôi.
Khi thức tỉnh thì hắn phát hiện kinh mạch mình bị đứt đoạn, sau đó trên danh nghĩa thê tử cùng nam nhân khác tình chàng ý thiếp, rồi sau đó hắn cưỡng bức chiếm đoạt thân thể của nàng, bây giờ thì nàng đều muốn khắp thiên hạ truy sát hắn, hiện tại nếu như lại là cùng loại tiểu tặc quá sức bình thường này lại cúi đầu, vậy thật là một sự sỉ nhục cho người “xuyên việt”.
Tống Thanh Thư nhẹ nở nụ cười như mây gió, không để ý bên người đàm tiểu tặc, bưng chén rượu lên ung dung thong thả uống “ ực “ một cái.
– Ui chao!
Tên thủ lĩnh tiểu tặc mím môi, liền vung tay tát vào mắt hắn, cái tát mạnh làm choc hen rượu chén rượu văng ra vỡ vụn trên đất, Tống Thanh Thư cũng không tức giận, tiếp tục ung dung cầm lấy đôi đũa gắp lên một con tôm, chậm rãi đưa đến trong miệng.
Tên thủ lỉnh thấy hắn cũng không để ý tới mình, da mặt nóng lên, cầm lấy cái ghế gỗ bên cạnh giáng mạnh xuống lưng Tống Thanh Thư.
“Bịch…”
Tống Thanh Thư bị đánh lảo đảo, ngụm rượu mới vừa rồi uống vào cũng ọc ra ngoài, hòa lẫn một ít máu tươi, khi hắn quyết định trêu ngươi bọn tiểu tặc này thì đã chuẩn bị sẵn tâm thế là mình sẽ bị đánh, vài người ngồi ở gần đó nhìn thấy thì có thể rất buồn cười, nhưng đối với hắn thì đang tự nhủ trong lòng nhất định phải kiên trì chịu đựng.
Đương nhiên hắn cũng không phải tên ngốc, nếu như còn ở phía bắc Trường Giang, hắn cũng không dám liều lĩnh như thế. Nhưng bây giờ thân đang ở Đại Tống, bên trong cảnh nội phồn hoa, không giống như là phương bắc chiến loạn nổi lên bốn phía, nơi này quan phủ vẫn còn tồn tại, mấy tên tiểu tặc này nhiều lắm là đem hắn tàn nhẫn đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, nhưng không có đủ can đảm sờ sờ ở trước mặt mọi người mà giết chết hắn…