Phần 121
Hạ Thanh Thanh thấy sau lưng bị Tống Thanh Thư bấm nhẹ một cái, liền vội vã bi thương đem chuyện của Viên Thứa Chí hướng về Phong Thanh Dương kể lại một lần.
Thấy Phong Thanh Dương trầm mặc không nói gì, Mục Nhân Thanh cũng phụ họa:
– Sư thúc, Thừa Chí là truyền nhân ưu tú nhất của kiếm tông, đệ tử đã bỏ ra một đời tâm huyết, hi vọng ký thác ở trên người hắn phục hưng kiếm tông, vậy mà bây giờ hắn đã táng thân dưới tay của Đông Phương Bất Bại.
Phong Thanh Dương nghi ngờ hỏi:
– Viên Thừa Chí ta đã từng cũng đang âm thầm quan sát quá, một thân võ công hắn cũng không dưới võ công giáo chủ Nhậm Ngã Hành của Nhật Nguyệt Thần Giáo bao nhiêu, thế thì làm gì mà Đông Phương Bất Bại lại nhẹ nhàng liền đánh chết hắn?
– Tốc độ của hắn quá nhanh.
Hạ Thanh Thanh liền vội vàng đem tin tức nghe được từ cuộc giao thủ ngày đó nói cho Phong Thanh Dương nghe.
– Ngày đó Phương Chứng đại sư đã kể lại, Đông Phương Bất Bại tốc độ đã vượt qua cực hạn cảnh giới bình thường, Viên đại ca vừa bắt đầu xuất chiêu đã đánh mất tiên cơ, cho nên mới…
Hạ Thanh Thanh nghẹn ngào không nói thêm được, đứng ở nơi đó nức nở.
Trên đỉnh Tư Quá nhai lúc này có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi chỉ thấy một thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần đứng ở nơi đó nước mắt như mưa, vạt áo phiêu phong, tựa như một đóa hoa, cánh hoa theo làn gió nhẹ rung động… ai cũng đứng nhìn ngây dại.
– Tống công tử ngày đó cũng có mặt, tình huống cụ thể thái sư thúc có thể hỏi hắn.
Hạ Thanh Thanh lau khô nước mắt, chỉ tay Tống Thanh Thư.
Phong Thanh Dương mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn Tống Thanh Thư:
– Lão phu cũng nghe nói ngày đó trên đỉnh Thái Sơn, ngươi chỉ dùng một chiêu kiếm liền đánh bại Trùng Hư đạo nhân?
– Vãn bối chỉ gặp may mắn mà thôi.
Tống Thanh Thư lúng túng không tiện nói ra.
– Trùng Hư kiếm pháp lão phu cũng đã thấy…
Phong Thanh Dương đứng chắp tay nói.
– Chiêu thứ túng ra liên miên không dứt, kẽ hở cực nhỏ, có thể xem là cao thủ sử dụng kiếm, ngươi lại có thể một chiêu kiếm đánh bại hắn. Lẽ nào sau lần chúng ta giao thủ, ngươi lại gặp được kỳ ngộ gì đó phải không?
– Um… chỉ là vãn bối giở trò thủ xảo mà thôi, đúng ra nếu đánh thật sự, phân ra thắng bại thì cũng phải hơn trăm chiêu mới ngã ngủ.
Tống Thanh Thư nói thẳng.
– Thủ xảo?
Phong Thanh Dương sững sờ, đột nhiên hiểu ra:
– Lão phu đã rõ ràng, có phải là ngươi vừa bắt đầu thì đã kích hắn, vì thế hắn liền phải dốc toàn lực, Thái Cực kiếm lúc đó sẽ có kẽ hở một rất lớn, cao thủ bình thường thì không nhìn thấy được, nhưng với trình độ kiếm thuật của ngươi, đúng là có thể dựa vào một chiêu kiếm để đánh bại hắn.
– Lão tiền bối chỉ dựa vào dăm ba câu nói của vãn bối, liền hoàn nguyên tình cảnh ngày đó, vãn bối rất là khâm phục… khâm phục.
Tống Thanh Thư kinh ngạc nhìn Phong Thanh Dương.
– Không cần bợ đỡ lão phu, món nợ lần trước, lát nữa ta sẽ lại tính toán với ngươi. Ngươi kể lại cho ta nghe tình huống ngày đó Viên Thừa Chí cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ thử xem.
Phong Thanh Dương cau mày hỏi.
– Đông Phương Bất Bại tốc độ cực nhanh, toàn bộ cao thủ trên đỉnh Thái Sơn có thể nhìn thấy rõ hắn ra tay không vượt qua ba người, Viên đại hiệp là một người trong số đó. Mặc dù như thế, tốc độ của Viên đại hiệp vẫn là không sánh bằng được Đông Phương Bất Bại, không thể làm gì khác hơn là dựa vào Thần Hành Bách Biến không ngừng biến hóa phương vị của mình để tránh né Đông Phương Bất Bại công kích tới. Có điều thân pháp Đông Phương Bất Bại so với Thần Hành Bách Biến thì càng tinh diệu hơn, công kích đối phương từ bốn phương tám hướng tùy ý, đột ngột từ một góc độ nào đó mà đến, bất đắc dĩ Viên đại hiệp phải lấy Kim Xà kiếm pháp ra để bảo vệ toàn thân, có điều sử dụng công phu này thì cực kỳ tiêu hao nội lực. Trong khi Đông Phương Bất Bại vây công đến tất cả các phương vị, Viên đại hiệp bị áp súc đến liên tục, nên nội lực suy giảm, cuối cùng rốt cục không thể tránh khỏi…
Tống Thanh Thư chậm rãi nói, trận chiến ngày đó từng chi tiết nhỏ lần đầu tiên kể lại ở trước mặt mọi người.
Nhạc Bất Quần nghe được thì vô cùng ngượng, ngày đó chính ông ta cũng chỉ nhìn thấy một huyết ảnh, quấn vào vết kim quang, còn lại những cái khác đều không thấy rõ, còn Tống Thanh Thư tuổi còn trẻ, nhưng có thể qua cuộc đại chiến kia nhìn ra rõ ràng như vậy.
– Võ công trong thiên hạ kiên bất phá, duy khoái bất phá…
Phong Thanh Dương lẩm bẩm.
– Nếu chiêu số bên trong kẽ hở cũng không còn là kẽ hở, xem ra chỉ có thể lấy tịnh chế động…
– Phong lão tiền bối, không phải là vãn bối hạ thấp uy danh của tiền bối, tại vì vãn bối đã từng giao thủ với tiền bối và cả Đông Phương Bất Bại, vãn bối nhận thấy áp lực của Đông Phương Bất Bại gây cho tại hạ lớn hơn rất nhiều so với tiền bối.
Tống Thanh Thư do dự một chút, rồi vẫn phải nhắc nhở.
Lời hắn vừa nói ra, mọi người đều kinh sợ, Hạ Thanh Thanh thì còn thôi, vì nàng đã gặp Đông Phương Bất Bại mấy lần, Mục Nhân Thanh cùng Nhạc Bất Quần vẫn luôn sợ hãi võ công của Đông Phương Bất Bại giống như quỷ thần, giờ nghe hắn nói đã cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ qua đi mà không thấy hắn mất một sợi tóc, Nhạc Bất Quần cùng chúng đệ tử càng là khiếp sợ, Lâm Bình Chi thì lại vui mừng chính mình lại có thể được một cao thủ như vậy truyền thụ võ công, Nhạc Linh San thì thấy đối phương tuổi rõ ràng không lớn hơn mình bao nhiêu, đã có thể cùng đệ nhất cao thủ ma giáo giao thủ, một đôi tròn tròn mắt to xoay chuyển liên tục, không biết nàng đang suy nghĩ về cái gì.
Phong Thanh Dương lạnh lùng nói:
– Lấy khinh công của ngươi, thoát được tính mạng từ tay của Đông Phương Bất Bại thì vấn đề không lớn.
Lúc trước Phong Thanh Dương đã thiệt thòi, trơ mắt nhìn đối phương có thể từ trong tay mình bỏ chạy mất nên hiểu rỏ.
– Tiền bối đừng có xem thường người như thế chứ…
Tống Thanh Thư lập tức khuôn mặt tối tăm, phản bác lại:
– Vãn bối từng đã giao thủ với hắn hai lần, lần thứ nhất vãn bối hoàn toàn thất bại, lần thứ hai là đánh cho hắn bị trọng thương thổ huyết.
Phong Thanh Dương không tin, cười lạnh nói:
– Lần trước giao thủ với người, võ công của ngươi tuy tinh diệu, nhưng tạp nham mà không thuần, so với Viên Thừa Chí còn có chút chênh lệch, làm sao có thể gây được tổn thương cho Đông Phương Bất Bại?
Nhạc Bất Quần cùng Mục Nhân Thanh cũng gật gù, phụ họa theo lời phán đoán của Phong Thanh Dương.
Hạ Thanh Thanh thì nhớ lại chi tiết đêm đó, ngập ngừng một chút, đôi môi khẽ mở:
– Đồ tôn thật ra có thể vì là Tống công tử làm chứng, lần trước hắn cùng Đông Phương Bất Bại giao thủ, chính bản thân mình cũng bị thương thật nặng, Đông Phương Bất Bại trên vạt áo cũng có vết máu, xem ra bị thương cũng không nhẹ…
Tống Thanh Thư cười đắc ý:
– Chưa từng nghe nói qua câu “ sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán. ” Sao.
Phong Thanh Dương hơi nheo mắt lại, ngữ khí hờ hững:
– Tiểu tử, ta cũng muốn nhìn xem, hiện tại võ công của ngươi đã đạt đến cảnh giới nào rồi.
Vừa dứt lời, một làn nội kình tứ tán ra, chúng đệ tử phái Hoa sơn liền lùi về sau, để giữa trường trống không.
Tống Thanh Thư sắc mặt cứng đờ, nói:
– Phong lão tiền bối, tuy rằng chắc chắn là vãn bối sẽ thua, nhưng tiền bối nếu muốn đánh thắng vãn bối thì cũng không dễ dàng, vạn nhất không cẩn thận bị thương, thì làm sao quyêt chiến được với Đông Phương Bất Bại?
Phong Thanh Dương cười nhạt:
– Cuộc tỷ thí này chúng ta đầu cần phải trực tiếp ra tay.
Tống Thanh Thư sững sờ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói:
– Là vãn bối ngu dốt…
Thấy hắn nhanh như vậy lĩnh ngộ ý của mình, Phong Thanh Dương tán thưởng liếc mắt nhìn hắn, mí mắt rủ xuống, đứng chắp tay, trên đỉnh ngọn núi phong gió nổi lên cuồn cuộn, nhưng y phục trên người lão tiền bối không lay động một chút nào.
Tống Thanh Thư ôm quyền nói:
– Xin thứ cho vãn bối đắc tội.
Nói xong bước chân hướng về phía trước đạp xuống.
Phong Thanh Dương mí mắt chấn động một chút, Tống Thanh Thư tựa như gặp đại địch, lui nhanh về hai bước.
Một chiêu thất lợi, Tống Thanh Thư cũng không để ý, chân trái nghiêng về phía trái chậm rãi đạp ra ngoài. Phong Thanh Dương vai phải hơi chìm xuống, nữa phần trên thân thể động đậy qua phải. Tống Thanh Thư vẻ mặt căng thẳng đem chân trái thu lại, rồi quét xoay thành một nữa vòng tròn, rồi lại chậm rãi giơ lên chân phải…
Nhạc Linh San đứng nhìn vốn tưởng rằng sẽ có một trận giao đấu kinh tâm động phách, nào ngờ chỉ nhìn thấy hai người đều đứng ở tại chỗ bất động, liền cảm thấy tẻ nhạt, đi tới phía sau phụ thân mình, thầm thì:
– Phụ thân… lâu vậy tại sao bọn họ còn chưa ra chiêu vậy?
– Bọn họ đã xuất chiêu.
Nhạc Bất Quần vẻ mặt nghiêm túc giải thích, hai người bọn họ cảnh giới đều đã vượt xa khỏi mình, may là Nhạc Bất Quần đối với kiếm pháp Hoa Sơn tương đối quen thuộc, bằng không thì cũng nhìn không ra sự kỳ lạ này.
Sau một nén nhang, Tống Thanh Thư lui về sau một bước, cung kính nói rằng:
– Vãn bối xin nhận thua, trước đây không biết trời cao đất rộng là gì, hôm nay mới thấy được cảnh giới chân chính của tiền bối, rất là tâm phục khẩu phục.
Phong Thanh Dương thản nhiên nhìn hắn thi lễ, liền xoay người biến mất, một giọng nói lành lạnh từ đằng xa truyền đến:
– Hãy truyền lời giùm cho lão phu, mười lăm tháng sau, vào đêm trăng tròn, tại đỉnh Tử Cấm thành, lão phu sẽ đến viếng thăm Đông Phương giáo chủ.