Phần 122
Trên đường xuống núi Hoa Sơn, Hạ Thanh Thanh nể phục nhìn Tống Thanh Thư:
– Tống công tử, không ngờ võ công của ngươi đã cao đến cảnh giới như thế.
– Đáng tiếc vẫn là không sánh bằng được với Đông Phương Bất Bại và tiền bối Phong Thanh Dương.
Tống Thanh Thư cười khổ nói.
Hạ Thanh Thanh nghiêm mặt khuyên lơn:
– Bọn họ đều là những cao thủ tuyệt đỉnh thành danh giang hồ đã mấy chục năm, ngươi còn trẻ, tu luyện thêm vài năm nữa, thậm chí còn có thể vượt qua cảnh giới của bọn họ cũng không phải là việc khó.
Tống Thanh Thư sững sờ, nhìn Hạ Thanh Thanh:
– May là cô nương nhắc nhở, chứ tại hạ cứ vẫn vì cái trước mắt mà ra sức dốc lòng gấp rút nghiền ngẩm võ công muốn bằng với người, sớm muộn gì cũng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Hạ Thanh Thanh đang mỉm cười, rất nhanh sừng sộ lên nói:
– Gọi ta là Viên phu nhân…
– Được rồi, muốn gọi Viên phu nhân thì tại hạ gọi là Viên phu nhân, sắp tới Viên phu nhân tính toán sẽ về đâu.
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nhún vai.
– Viên phu nhân là Viên phu nhân, cái gì mà muốn gọi…
Hạ Thanh Thanh tức giận nói tiếp:
– Phu phụ sư huynh của Viên đại ca đã bắt đầu đi lên kinh thành báo thù cho hắn, bây giờ Tử Cấm Thành trở thành đầm rồng hang hổ, ta đương nhiên là đến kinh thành để xem có thể kịp thời ngăn cản bọn họ lại không.
– Ủa… chứ không phải là tìm lý do để đi cùng với tại hạ sao?
Tống Thanh Thư trên mặt nhộn nhạo lên.
– Hừ… ngươi đi chết đi…
Hạ Thanh Thanh lườm hắn một cái.
– Nhưng tại hạ còn phải đến đến các môn phái truyền chỉ đây, thời gian không còn kịp nữa rồi.
Đột nhiên nhớ tới Khang Hi giao cho mình nhiệm vụ, Tống Thanh Thư liền há hốc mồm nói.
– Ừm… ta không có nói muốn đi cùng với ngươi.
Hạ Thanh Thanh đã xin mượn mang theo một con tuấn mã từ trên Hoa Sơn kiếm tông, nàng liền xoay người nhảy lên ngựa.
– Ta lên trước đường, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở kinh thành, tạm biệt.
Nói xong giơ roi giục ngựa, để lại Tống Thanh Thư đang đặt mông ngồi ở trên mảnh đất đầy bụi bặm.
– Qua cầu rút ván, trắng trơn qua sông đoạn cầu, lòng người khó dò a!
Tống Thanh Thư ngây ngốc ngồi tại chỗ lẩm bẩm, rồi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục hành trình bước lên đi đến gặp các môn phái.
Vùng cảnh nội của Đại Thanh thực chất không có môn phái nào oai danh cả, cái gì Lục Hợp môn, Vi Đà Môn, Thương Gia Bảo, Thanh Trúc Bang, Bồng Lai Phái… Đều là một ít bang phái trong chốn giang hồ không đủ tư cách để nhắc đến, ngoại trừ phái Thái Sơn là một đại môn phái hiếm có trong trong khu vực Mãn Thanh.
Tống Thanh Thư đến từng môn phái, rất ít bang phái khác lộ ra vẻ bất mãn, đại đa số các bang phái đều vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ, các chưởng môn nghĩ đến có thể đưa con cháu đến hoàng cung làm thị vệ đại nội tạo mối liên hệ có lợi cho bang phái mình, nên có vẻ hết sức phối hợp…
Có chút nuốt không trôi được sự nhiệt tình của chưởng môn các bang phái, Tống Thanh Thư vội vã mượn cớ còn phải đến những môn phái khác truyền chỉ, nên bảo bọn họ trong vòng một tháng tự mình đi đến kinh thành đưa tin nơi hộ quân thống lĩnh.
…
Xong việc, trong lòng mong nhớ gặp lại Hạ Thanh Thanh nên hắn hướng về kinh thành vội vã chạy về, hắn đã bỏ ra tâm tư để thu phục tình cảm của Hạ Thanh Thanh trong thời gian lâu như vậy, nếu như bởi vì về kinh chậm một bước, dẫn đến việc nàng vì nóng lòng cứu phu phụ Quy Tân Thụ mà có chuyện không may xảy ra, lúc đó chẳng khác nào đã đun sôi nước mà để cho con vịt bay mất, chính mình không được hưởng gì mà còn phiền muộn chết.
May là các bang phái đều rất hợp tác, ngay cả Thiên Môn đạo nhân chưởng môn phái Thái Sơn cũng nhận mệnh mà phái đệ tử đắc ý nhất của mình đến kinh thành, Tống Thanh Thư một đường phong trần mệt mỏi, vẻn vẹn bỏ ra chừng mười ngày đã đi đủ mấy chục bang phái khắp nơi.
Lúc này Tống Thanh Thư đang trên đường chạy về Yến kinh.
Khi đến nới tiếp giáp giữa Sơn Đông và Giang Tô, phía trước mặt rừng cây truyền đến tiếng va chậm binh khí đan xen.
Tống Thanh Thư loáng thoáng nhìn tới, thấy một đám sơn tặc đang bao vây tấn công một đoàn xe, thấy trang phục hộ vệ thì có thể là đoàn xe của một quan gia.
– Chuyện của quan ta không nên quản đến.
Tống Thanh Thư huýt sáo, lại tiếp tục chạy đi, bản thân hắn đã không thích triều đình Mãn Thanh, còn ước gì Thanh quốc càng loạn càng tốt, nếu Khang Hi sứt đầu mẻ trán, thì cơ hội của hắn mới càng nhiều, quan chức Mãn Thanh bị cướp giết chuyện như vậy, hắn lại càng không quan tâm đến…
– Phụ thân, con ngăn trở bọn chúng, phụ thân mau che chở mang theo mẫu thân chạy trước đi.
Đột nhiên bên tai Tống Thanh Thư truyền đến một giọng nói lanh lảnh dễ nghe.
“Um… ”
Đã chạy qua một đoạn, Tống Thanh Thư đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu nhìn kỹ lại, chỉ thấy ở trong đoàn xe có một thiếu niên anh tuấn phong lưu với thanh kiếm đang xuất chiêu sáng lấp lóa, ngăn cản lại tầm một phần ba binh lực của bọn sơn tặc.
Tống Thanh Thư thấy gã thiếu niên này rằng một bộ y phục nam trang, nhưng vóc người nhỏ nhắn thướt tha, vừa rồi giọng nói thanh tao như chim hoàng oanh hót chào dễ nghe êm tai, rõ ràng chính là nữ giả nam trang.
“Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân thể báo đáp, cái dạng kiểu này là ta thích nhất. ”
Tống Thanh Thư sờ cằm, lập tức thay đổi chủ ý, hướng về bên đoàn xe đi tới.
– Hừ… lẽ nào ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, bọn sơn tặc các ngươi lại dám công nhiên tập kích mệnh quan triều đình, trên đời này không còn có vương pháp sao?
Tống Thanh Thư vừa đi vừa ra dáng vẻ bất mãn…
– Con mọt sách kia, mau rời khỏi nơi này, đám cường đạo liều mạng này không có cùng ngươi nói cái gì nhân nghĩa đạo lý đâu.
Giữa bên trong trùng vây, thiếu nữ nam trang trong lúc nguy cấp, thấy xuất hiện một công tử trẻ tuổi trang phục thư sinh lửng thững đi tới, nên có lòng tốt nhắc nhở.
– Cô nương đúng là người có lòng tốt, rõ ràng là tự thân khó bảo toàn, làm sao mà còn có hứng thú quản đến chuyện vô bổ của người khác?
Tống Thanh Thư tìm tới một tảng đá lớn, từng li từng tí thổi mặt trên đất bụi, còn không quên dùng ống tay áo lau chùi, rồi ung dung ngồi xuống nhìn xem giữa trường hai nhóm người đang đánh nhau sống chết.
Bọn sơn tặc thấy có người không sợ chết cứ bước lại đây, còn tưởng rằng là nhân vật nào, quay lại thì chỉ là một tên thư sinh điên điên khùng khùng, cũng không lưu ý đến làm gì, tiếp tục vây công đoàn xe.
Tống Thanh Thư quan sát, thấy phần lớn đám lính hộ vệ đoàn xe cũng đã mất sức chiến đấu, chỉ còn có cô nương kia là có võ công cao cường, một đám sơn tặc vây quanh mà vẫn đánh không thắng được.
Thấy song phương giằng co, Tống Thanh Thư cũng không vội vã, trêu đùa hỏi liên tiếp.
– Cô nương là tiểu thư quan gia, làm sao học theo những người trong chốn giang hồ vũ đao lộng thương vậy?
– Cô nương, kiếm pháp này cũng cao thâm, tu luyện từ ở nơi nào?
– Cô nương… ái ui…
Nghe được đối phương hét thảm, thiếu nữ nam trang phẫn nộ nói:
– Để ngươi hết ồn ào!
– Phù dung kim châm của phái Võ Đang?
Tống Thanh Thư thấy đối phương phóng tới kim châm, khi hắn chụp được quan sát thấy thì giật mình, ngoài miệng nói:
– Cô nương gia, châm dùng để thêu hoa, lại đem ra làm ám khí, ta cảnh cáo trước, đối với những cô nương dùng châm ta không có thích thú lắm, đừng có làm ta tức giận a.
– Ngươi…
Thiếu nữ cải nam trang bị hắn chọc tức dăm ba câu thì nổi nóng không nhẹ, bọn sơn tặc lại thừa cơ dồn dập tương bức, cô nương này liền ngàn cân treo sợi tóc.
– Chỉ nhi, công tử chỉ nói đùa với ngươi, đâu cần thiết coi là thật.
Vị quan nhân lớn tuổi kia kinh nghiệm giang hồ dù sao cũng dạn dày, liếc mắt nhìn qua là đã biết Tống Thanh Thư cũng không có ác ý.
– Lão phu là Giang Chiết thuỷ lục Đề đốc Lý Khả Tú, lần này cùng gia quyến đi nhậm chức, trên đường đi gặp bọn sơn tặc đánh cướp, mong rằng cao nhân xuất thủ cứu giúp.
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, đầu lắc như đánh trống chầu.
– Danh tự có chữ “ Chỉ… ” này phạm vào kiêng kỵ của tại hạ, không cứu… không cứu.
Lý Khả Tú sững sờ, ông thấy những người trong chốn giang hồ này hành vi thật sự là quái lạ, cho nên cũng không biết tiếp theo nên làm gì.
– Hắn là cao nhân?
Thiếu nữ gằn giọng nói.
– Phụ thân, đừng để con mọt sách này đánh lừa, hắn điên điên khùng khùng, thì làm cái gì mà là cao nhân.
– Nha đầu, chớ xem thường người, ta thật đúng là cao nhân, ngươi cầu ta, nói không chắc ta mở lòng từ bi cứu ngươi một mạng đấy.
Tống Thanh Thư cười ha ha nói.
– Cao nhân là cao bao nhiêu?
Thiếu nữ khinh thường nói.
– Như thế nào đi nữa cũng cao bằng ngọn núi này.
Tống Thanh Thư chỉ ngọn núi từ xa xa trả lời.
Thiếu nữ con ngươi đột nhiên xoay một cái, vừa ra chiêu thức che kín thân mình vừa hỏi:
– Ngươi nói là cao nhân, như vậy trong vòng bao nhiêu chiêu thì ngươi có thể chế phục đám sơn tặc này?
– Chế phục bọn chúng?
Tống Thanh Thư nhăn mặt nói.
– Ta chẳng thèm động đến tay chân, chỉ dùng miệng là được rồi.
– Hừ… chỉ lừa gạt người.
Thiếu nữ cả giận nói.