Phần 133
Tống Thanh Thư trong lòng thỏa mãn, xem ra thì Đông Phương Bất Bại đối với trận chiến đêm trăng tròn cũng không có hoàn toàn chắc chắn, nếu không thì đâu có dễ dàng bị hắn gian xảo tra ra chân thực là nam nhân hay là nữ nhân.
Chuẩn bị tốt tinh thần, Tống Thanh Thư mở miệng nói:
– Phong Thanh Dương năm xưa tuyệt kỹ thành danh là Độc Cô Cửu Kiếm, nhưng bây giờ lão ta xuất chiêu đã không còn là từng chiêu một trong Độc Cô Cửu Kiếm. Đông Phương giáo chủ, Tống mỗ nói đến đây là hết lời, xin cáo từ.
Nhìn theo bóng lưng Tống Thanh Thư rời đi, Đông Phương Bất Bại gương mặt biến ảo không ngừng, nhìn lên trời cao, đăm chiêu lẩm nhẩm: ” Chẳng lẽ là vô chiêu thắng hữu chiêu? ”
Tống Thanh Thư cũng không có cảm giác hành động này lại làm tổn hại đến Phong Thanh Dương, loại cao thủ đẳng cấp, vốn là nên công bằng quyết đấu, hắn nói với người này, rồi nói với người kia, chỉ có điều đem hai người một lần nữa kéo về đồng nhất lúc khởi điểm mà thôi, vì giờ cả hai đều biết đặc điểm võ công của nhau, không ai bị… thiệt.
Quá mấy ngày ăn gió nằm sương ở trên cây tháng vì bị Hạ thanh Thanh và Lý Nguyên Chỉ chiếm chỗ ngủ, cuối cúng cũng đã tới đêm trăng tròn, nhìn hai nàng đã dịch dung hóa trang thành ngự tiền thị vệ, hắn dặn dò:
– Hai người đã biến thành tuấn tú quá mức, rất dễ bị chú ý. Đi theo phía sau lưng tại hạ, cố gắng không nói chuyện, chứ nếu người ngoài nghe được tiếng nói của các người, rất dễ bị hoài nghi.
Hạ Thanh Thanh trong lòng nhiều tâm sự, gật gật đầu. Lý Nguyên Chỉ thì đang cưỡng chế hưng phấn trong lòng, cũng gật đầu.
Nhìn thấy trong đôi mắt của Lý Nguyên Chỉ sáng bừng sự thích thú, so sánh với Hạ Thanh Thanh đang có dáng vẻ tâm sự nặng nề, Tống Thanh Thư thở dài.
…
Mấy ngày nay Đa Long cùng Tống Thanh Thư bận rộn sứt đầu mẻ trán, ngày hôm nay là ngày quyết chiến, hai người chia nhau ở mỗi cửa cung gia tăng trọng binh, còn thị vệ thì đi tuần tra gấp mấy lần so với thường ngày.
– Tống huynh đệ!
Xa xa Đa Long vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư ánh mắt sáng lên, vội vàng đến kéo hắn qua một bên, lén lút nhìn bốn phía, hạ thấp giọng hỏi:
– Ngươi cảm thấy cuộc chiến tối nay, ai sẽ nắm phần thắng hơn?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên nhìn gã:
– Hai người đều là cao thủ tuyệt thế, nếu chưa giao thủ thì ai cũng không cách nào suy đoán trước được.
Đa Long cười hắc hắc nói:
– Tống huynh đệ, mọi người đều là người nhà, nên ta chỉ điểm ngươi một cách để phát tài.
Tống Thanh Thư giật mình, liền vội vàng hỏi:
– Mong rằng Đa đại ca chỉ điểm.
Đa Long một lần nữa quan sát chúng quanh, khi xác định không có ai nghe trộm, mới nói:
– Đông Phương giáo chủ tuy rằng được công nhận là đệ nhất cao thủ của Đại Thanh, nhưng dù sao thì bên trong Đại Thanh cũng chẳng có bao nhiêu là đại cao thủ, nếu Đông Phương giáo chủ ra bên ngoài chốn giang hồ thì sẽ hữu danh vô thực, vì võ lâm còn có biết bao là kỳ nhân dị sỹ. Còn Phong Thanh Dương thì khác, ông ta thành danh từ lúc còn trẻ, mấy chục năm trước lúc võ học Trung Nguyên đang hưng thịnh, thì đã là một huyền thoại, bởi vậy trong chốn võ lâm rất nhiều người đều cho là Trọng Phong Thanh Dương sẽ thắng. Trong kinh thành các nhà cái đặt cược đã sớm nhìn ra cơ hội, đã ra giá, đánh cược Phong Thanh Dương thắng một ăn hai, đánh cược Đông Phương giáo chủ thắng một ăn ba, nếu là hai người trước lúc hừng đông chưa phân thắng bại, coi như đánh ngang nhau, nếu mua cược đánh huề, thì một ăn ba.
– Ồ…
Tống Thanh Thư đôi lông mày nhíu lại, liền vội vàng hỏi:
– Vậy Đa đại ca đánh cược bên nào đây?
– Khà khà…
Đa Long nở nụ cười quỷ dị:
– Tống huynh đệ, vì thế ta mới nói đây chính là cơ hội để phát tài.
– Bằng cách nào?
Tống Thanh Thư nghi hoặc nhìn gã.
– Người trong võ lâm đương nhiên coi trọng Phong Thanh Dương, nếu ai còn nghi ngờ, thì cũng có thể cho là hai người đánh ngang nhau, Đông Phương giáo chủ thì không được coi trọng, nếu chúng ta dùng số tiền lớn đặt cược cho Đông Phương giáo chủ thắng, chẳng phải là có thể kiếm được một món hời?
Đa Long càng nói càng hưng phấn, hơi thở cũng gấp gáp lên.
Tống Thanh Thư nghe được nhướng mày:
– Làm sao Đa đại ca xác định được là Đông Phương giáo chủ có thể thắng?
– Đây chính là vấn đề mấu chốt!
Đa Long nói.
– Ngày hôm nay hoàng thượng đã phái ta thông báo với Tống huynh đệ, bảo ngươi âm thầm ở trong bóng tối trợ giúp cho Đông Phương giáo chủ.
Tống Thanh Thư sững sờ, Đông Phương Bất Bại hiện tại dưới trướng Khang Hi là cao thủ số một, Khang Hi đương nhiên là không muốn y bị tổn thương, bởi vậy sẽ không từ một thủ đoạn nào để giúp cho Đông Phương Bất Bại thủ thắng thì cũng bình thường…
Nhưng Tống Thanh Thư nào có muốn tranh vào vũng nước đục này, nhìn phía xa Hạ Thanh Thanh, Tống Thanh Thư quay về Đa Long cười khổ nói:
– Đa đại ca, dựa vào võ công của Phong Thanh Dương cùng Đông Phương giáo chủ, thì ta làm gì mà nhúng tay vào được a? Lại nói, coi như là ta có ra tay, bên ngoài nhiều sẽ có nhiều võ lâm nhân sĩ đang chú ý nhìn vào, thì há có thể bọn họ để ta dễ dàng ra tay?
Đa Long do dự, nhìn Tống Thanh Thư nói:
– Tống huynh đệ, ta coi ngươi như là người nhà mới nói, khẩu dụ hoàng thượng đã rơi xuống, nếu ngươi kháng chỉ, đến cuối cùng kết quả cuộc giao đấu lại không được như ý muốn của hoàng thượng, đến lúc đó mặt rồng giận dữ, dù cho Vi tước gia cũng sẽ cứu không được mạng ngươi đâu.
Thấy Tống Thanh Thư sắc mặt không dễ nhìn, Đa Long tiếp tục nói:
– Với lại bây giờ không ít vương công đại thần cũng biết tin tức này rồi, bọn họ đang dốc số tiền lớn vào việc đánh cược, nếu cuối cùng Đông Phương giáo chủ thất bại, hại cho bọn họ mất hết vốn liếng… Dù cho hoàng thượng có rộng lượng không trách tội Tống huynh đệ, ngươi cũng không cách nào tiếp tục ở trong triều đình đặt chân a… ta nói vậy không phải là làm khó cho ngươi.
– Được rồi, Tống mỗ sẽ làm hết sức.
Tống Thanh Thư nói xong, liền xoay người rời đi.
– Tống huynh đệ cứ yên tâm đi, chỉ cần Đông Phương giáo chủ thắng, mọi người ai cũng mang đến cho ngươi một phần tạ lễ đấy.
Nghe được giọng nói của Đa Long từ phía sau truyền đến, Tống Thanh Thư phất phất tay biểu thị biết rồi.
– Đa Long cùng ngươi nói cái gì vậy?
Thấy hắn quay trở về sắc mặt không vui, Hạ Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.
– Không có gì, một ít việc liên quan đến vấn đề an toàn tối nay của Tử Cấm thành.
Tống Thanh Thư nào dám nói cho nàng biết chân tướng, hắn nhếch miệng cười,
– Ngày hôm nay có thể trong khoảng cách gần quan sát hai đại đỉnh cấp cao thủ quyết đấu, khi trở về kể lại cùng sư phụ, thật là vui thích a.
Trong nhóm ba người, chỉ có một mình Lý Nguyên Chỉ đối với cuộc quyết đấu đêm nay là có thái độ bàng quan nhất.
– Tống đại ca, ngươi cùng hai người bọn họ đều đã từng giao thủ, ngươi nói thử xem, Phong thái sư thúc đêm nay có thể thắng không?
Hạ Thanh Thanh sầu lo, kéo Tống Thanh Thư qua một bên lặng lẽ hỏi.
– Phong tiền bối cảnh giới võ học cao thâm hơn trước, Đông Phương Bất Bại động tác cũng càng nhanh hơn, hai người đêu có ưu khuyết, nếu là công bằng quyết đấu, hai người thắng bại năm năm. Có điều trước ở trên Hoa Sơn, Phong lão tiền bối đã nghe qua lời tại hạ nói về một số đặc điểm võ công của Đông Phương Bất Bại, có thể là phần thắng của Phong tiền bối nhỉnh hơm một chút.
Tống Thanh Thư không thể làm gì khác hơn là nói dối với nàng, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, mình đã lén lút báo cho cho Đông Phương Bất Bại biết được đặc điễm cảnh giới của Phong Thanh Dương thì đã là quá rồi, đêm nay bất luận như thế nào cũng không thể động thủ giúp Đông Phương Bất Bại, chứ nếu ra tay, thì Hạ Thanh Thanh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình…
Nhưng lại chẳng thể kháng chỉ không tuân, thật sự là đau đầu, Tống Thanh Thư buồn bực chưa biết tính sao.
Một nhóm ba người bất tri bất giác đi ngang qua giảng võ trường của Niêm Can Xử, đệ tử những bang phái kia vừa nhìn thấy Tống Thanh Thư đi tới, tất cả đều dừng luyện võ, dồn dập tiến lên bái kiến hắn.
Tống Thanh Thư phất tay ra hiệu, nói:
– Các ngươi cũng biết đêm nay sẽ có trận quyết đấu, vì sự an toàn của hoàng cung, tối nay thủ vệ hoàng cung sẽ vô cùng nghiêm ngặt. Các ngươi vẫn chưa phải là thị vệ chính thức, vì lẽ đó các ngươi tối nay không thể rời khỏi nơi này…
Vừa nhìn thấy giữa trường hình dạng một người, Lý Nguyên Chỉ đứng phía sau Tống Thanh Thư, sắc mặt nàng liền trở nên trắng bệch.