Phần 144
Tiến vào trong gian phòng, Tống Thanh Thư thấy Dư Ngư Đồng đang yên tĩnh ngồi xếp bằng ở trong góc, khuôn mặt anh tuấn với khí chất thật trầm tỉnh, quả nhiên không hổ là sát thủ của các tiểu cô nương.
– Dư thiếu hiệp một thân công phu trấn định, Tống mỗ thật là khâm phục.
Nghe tiếng của Tống Thanh Thư, Dư Ngư Đồng mở hai mắt ra, liếc mắt nhìn hắn.
Trong ánh mắt đầy oán hận, Dư Ngư Đồng cười lạnh nói:
– Không biết Tống đại nhân đến đây có gì chỉ giáo?
– Chỉ giáo thì không dám…
Tống Thanh Thư làm như không có chuyện gì xảy ra nói:
– Chỉ tiếc là hoàng thượng đã hạ chỉ, ngày mai sẽ đem các ngươi ra xử trảm, vì thế Tống mỗ đến thăm các ngươi thôi.
Thân hình Dư Ngư Đồng chợt hơi run rẩy thoáng qua, rồi cười nhạt nói:
– Trước khi chúng ta vào cung ám sát, cũng đã biết trước là khó bảo toàn tính mạng, chỉ đáng tiếc cuối cùng việc không thành công, đó cũng là vì nhờ ngươi ban tặng… Hừ…
– Không dám…
Tống Thanh Thư mỉm cười nói:
– Ngươi và ta đều là thân bất do kỷ, nhưng trên đời chỉ có một người mới thật sự là đáng thương mà thôi…
– Tống đại nhân cố ý đến đây, chắc là không phải tìm đến ta để tâm sự chứ?
Dư Ngư Đồng nghi ngờ nhìn hắn.
– Tống mỗ được người ủy thác, nên đến đây để cứu Dư thiếu hiệp ra ngoài…
Tống Thanh Thư nói.
– Vậy người ở phương nào ủy thác cho Tống đại nhân vậy?
Dư Ngư Đồng cũng không tin lời Tống Thanh Thư nói, trong đầu liên tục suy đoán bên trong hồ lô của đối phương đang muốn làm cái gì.
– Đó là một cô nương rất khả ái…
Tống Thanh Thư cũng không có nói thẳng ra là Lý Nguyên Chỉ.
– Là nàng sao?
Dư Ngư Đồng lập tức thất thần, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
– Nàng làm sao lại cùng ngươi ở cùng với nhau?
Dư Ngư Đồng lúc này trong lòng tràn ngập lo lắng.
– Hiện tại không phải là lúc nói về vấn đề này…
Tống Thanh Thư lắc đầu, cũng không trả lời, ở trong phòng chậm rãi nói ra:
– Tống mỗ phụ trách việc điều tra người của Hồng Hoa hội, đúng dịp phát hiện ra một môi quan hệ kỳ lạ.
– Là cái gì?
Dư Ngư trong tim chợt đập nhanh, sắc mặt trở nên không tự nhiên lên.
– Một thiếu niên hiệp khách anh tuấn tiêu sái văn võ song toàn, vốn là có tiền đồ sáng sủa, nhưng lại mê luyến một mỹ nhân thanh tao nhưng phong tình xinh đẹp, hơn nữa mỹ nhân này lại là thê tử của huynh trưởng kết nghĩa của hắn…
Tống Thanh Thư nói đến đây thì im bặt đi, càng nói biểu hiện càng là quái lạ, hắn chợt có cảm giác như là nói về chuyện của mình cùng với Hồ phu nhân vậy, thật giống có chút tự mình tát vào mặt của mình vậy.
– Đừng nói nữa…
Thích Lạc Băng đời này là tâm ma to lớn nhất của Dư Ngư Đồng, nên hắn đau khổ vạn phần.
– Có cái gì mà lại muốn giấu?
Tống Thanh Thư cười nhạo nói tiếp:
– Chuyện quan hệ nam nữ là bình thường, chỉ cần trong lòng đối phương có ngươi, cho dù nàng là thê tử của người khác thì làm sao? Bọn họ không thể bỏ nhau sao?
– Nhưng Tứ tẩu vô cùng yêu thương Văn Tứ ca, đối với ta cũng chỉ có là tình nghĩa tỷ đệ mà thôi.
Dư Ngư Đồng lẩm bẩm nói.
– Nhưng nếu Văn Thái Lai chết rồi thì sao chứ? Ngươi thừa lúc nhà vắng chủ mà vào, lẽ nào Lạc Băng lại không thích ngươi?
Tống Thanh Thư lúc này vẻ mặt cực kỳ giống như một tiểu ác ma trên đầu bị mọc sừng.
Nghe được lời của Tống Thanh Thư, Dư Ngư Đồng tâm khiêu kịch liệt tăng nhanh, tuy rằng biết minh không nên hướng về phương diện như vậy suy nghĩ, nhưng trong đầu khó tránh được cảnh tượng tứ tẩu thường ngày đối với gã tựa hồ cũng không phải không có tình ý, chỉ tiếc nàng thân đã là thê tử của Văn tứ ca, nếu như Văn tứ ca…
Vẫn chưa suy nghĩ hết, Dư Ngư Đồng không nhịn được đã muốn đập mình một bạt tai, run rẫy:
– Dư Ngư Đồng này không thể làm loài cầm thú…
– Hừ… đã có chi tâm cầm thú, nhưng lại không dám chi đảm làm cầm thú, đó chính là loại người như ngươi.
Tống Thanh Thư khinh bỉ nhìn hắn, tiếp tục dụ dỗ nói:
– Cứ yên tâm, chuyện ngày hôm nay cho có chúng ta, chắc chắn sẽ không để cho người thứ ba biết.
– Chỉ cần một câu nói của ngươi, ta có thể cứu các ngươi ra ngoài, nhưng sắp xếp để cho Văn Thái Lai sẽ chết vào bọn thị vệ đại nội, không ai hoài nghi trên người ngươi, sau khi đi ra ngoài, ngươi có thể ôm lấy văn Thái phu nhân, lại cớ sao mà không làm?
– Vậy ngươi muốn từ chỗ này của ta được cái lợi lộc gì?
Dư Ngư Đồng hai mắt đỏ lên, trong lòng gã biết trong thiên hạ này, không có bữa cơn miễn phí, thở hổn hển hỏi.
– Ta không phải nói là ta được một cô nương chi thác sao? Cô nương kia dung mạo xinh đẹp, tính cách rất đáng yêu, phù hợp tâm ý của ta, nhưng nàng cứ một mực nhớ mãi không quên ngươi, nên ta đã nghĩ đến cách giúp cho ngươi sớm đạt được sự mong muốn, làm đứt đoạn nỗi nhớ nhung của cô nương trẻ này.
Tống Thanh Thư trên mặt âm lãnh, nếu Dư Ngư Đồng thật sự đồng ý, chính hắn có thể nhân cơ hội cùng lúc hủy diệt Dư Ngư Đồng và Văn Thái Lai, chẳng phải là càng thuận tiện?
Dư Ngư Đồng bên trong nội tâm giãy dụa kịch liệt, có điều cuối cùng thì lý trí vẫn chiến thắng dục vọng, ánh mắt của gã trở nên sáng lên:
– Dư mỗ sẽ không làm ra cái loại bất nhân bất nghĩa này, ta cũng không cần ngươi xuất thủ cứu giúp, chỉ hy vọng Lý tiểu thư có thể sớm ngày thấy rõ bộ mặt thật của ngươi.
Tống Thanh Thư tuy rằng đa số thời điểm rất là giả dối, thế nhưng trong nội tâm rất khâm phục cái loại quang minh chi sĩ này, thấy Dư Ngư Đồng từ chối, trong lòng rất khen ngợi gã, chỉ là ngoài miệng lại nói:
– Lý cô nương theo ta thì có cái gì không tốt? Không buồn không lo, còn có thể làm mệnh phụ phu nhân, chẳng lẽ so với theo các ngươi người trong giang hồ đầu đao liếm huyết, bất cứ khi nào cũng có thể làm quả phụ mới là hạnh phúc?
Dư Ngư Đồng ngẩn người ra, thấy được đối phương nói tới cũng có mấy phần đạo lý, không khỏi nản lòng thoái chí mà nói:
– Được rồi, ta chỉ hy vọng ngươi sẽ đối xử tốt với nàng.
Nói xong Dư Ngư Đồng nhắm mắt lại, cũng không còn quan tâm tới Tống Thanh Thư nữa…
Tống Thanh Thư thấy còn ở lại đây cũng vô vị, hắn liền xoay người rời đi, khi ngang qua buông giam của Văn Thái Lai, thì nghe đối phương giật ngược lại nói:
– Cẩu quan, hãy vào đây!
Mừng rở, Tống Thanh Thư bước vào chờ mong nhìn Văn Thái Lai hỏi:
– Sao rồi, đã nghĩ thông suốt?
– Đưa cho ta giấy bút khác…
Văn Thái Lai trong miệng thù hận gằn giọng nói vài chữ.
Tống Thanh Thư đại hỉ, vội vã lấy giấy bút đưa tới, nhìn đối phương múa bút thành văn, trong lòng nở nụ cười.
– Thư từ bỏ?
Tống Thanh Thư đi tới nhìn qua tờ giấy, hắn chau mày, lắc đầu:
– Ta là muốn ngươi ghi rỏ là đưa tôn phu nhân chuyển tặng cho ta, chứ không phải là cái gì thư từ bỏ.
– Ngươi…
Văn Thái Lai lập tức trợn trừng mắt nhìn.
– Biết ngươi là đại anh hùng hào kiệt, nghĩa bạc vân thiên, chắc chắn là không nỡ nhìn huynh đệ vì mình mà chết…
Tống Thanh Thư không nhìn hắn, tiếp tục nói:
– Nếu ngươi trong lòng đã có quyết đoán, sao không giải quyết cho nhanh chóng? Sớm một chút, thì ta còn có thêm nhiều chút thời gian, tìm cách cứu các ngươi, tính mạng của các ngươi càng có thêm một phần bảo đảm.
Văn Thái Lai cắn răng đề bút gấp rút, qua một lúc, đem tờ giấy mỏng manh giao cho Tống Thanh Thư, hai tay của y tức tối đến run rẩy lên.
Tống Thanh Thư lúc này mới hài lòng gật đầu:
– Không ngờ một kẻ giang hồ chuyên dùng đao kiếm, lại có nét chữ có phần tài hoa.
– Tống Thanh Thư, sau khi ta đi ra ngoài, nhất định sẽ nghĩ đến tất cả biện pháp giết ngươi để trả thù mối nhục này.
Văn Thái Lai lồng lên như một con sư tử bị thương, trong ánh đầy cừu hận.
Tống Thanh Thư ngẩng đầu lên, nhìn Văn Thái Lai cười lạnh nói:
– Nếu ngươi nói như vậy, không sợ lúc ta cứu ngươi ra ngoài, sẽ sắp đặt ngẫu nhiên vô tình đưa ngươi xuống dưới hoàng tuyền trước sao?