Phần 151
Cây dương vật đã sáng ngời dịch nhờn bên trong của âm đạo Chu Chỉ Nhược như mưa to gió lớn va chạm, đã sản sinh ra từng luồng sóng tê dại khoái cảm, không ngừng xâm nhập lấy thể xác và tinh thần nàng.
– Um… um… a…
Tình dục bộc phát làm cho nàng đè nén không được yết hầu đành phát ra từng tiếng rên rỉ, cái mông đầy đặn tuyết trắng đầy đặn cao thấp lắc lư, vô ý thức nghênh hợp với cây dương vật đang cắm vào, trước ngực hai bầu vú cao ngất đung đưa, nhộn nhạo từng làn sóng sữa!
Đôi lông mày mắt đóng chặt, cái miệng anh đào nhỏ nhắn thở hổn hển, mỗi lần dương vật Tống Thanh Thư va chạm sâu vào bên trong, nàng lại nhíu mày, cái đầu tả hữu lắc lư, mái tóc như mây bay lượn tứ phía bay bay, lộ ra gợi cảm mê người!
Tống Thanh Thư ôm chặt lấy nàng, dưới háng ra sức đút vào, càng chọc vào càng nhanh, càng chọc vào càng mạnh mẽ! Quy đầu dương vật càng không ngừng mãnh lực đụng chạm vào tận bên trong hoa tâm nàng, bên tai nghe nàng đang vong tình rên rỉ, hạ thể đút vào của hắn động tác càng kịch liệt, tại trong âm đạo nàng không ngừng nhún nhảy ra vào!
Chu Chỉ Nhược cảm nhận được khoái cảm từng đợt đánh úp lại, toàn thân nàng toàn thân như nhũn ra! Tống Thanh Thư liên tiếp chạy nước rút phía dưới, nàng xụi lơ lấy mặc kệ hắn làm ngọc diện hàm xuân, hai má đỏ hồng, nàng mở ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người thở dốc không thôi…
– Um… a… ừ…
Đôi môi anh đào đỏ tươi khi thì khẽ nhếch, khi thì khép hờ, tản ra nhiệt khí hơi thở, giờ đã mang theo một loại thành thục nữ tính, bỗng nhiên, thân thể nàng kịch liệt run rẩy, cái mông ngọc phảng phất hồi quang phản chiếu nhiệt tình kịch liệt hẩy lên đón hùa dương vật của Tống Thanh Thư, hai tay choàng qua ôm lấy cổ hắn, cái miệng duyên dáng gọi lấy:
– A… không được… muốn… tới rồi…
Tống Thanh Thư biết rõ nàng đã như là nỏ mạnh hết đà rồi, hắn lập tức chụp lấy lấy hai chân của Chu Chỉ Nhược để lên trên bờ vai của mình, hai tay đè xuống trên vai thơm, hạ thân dương vật điên cuồng co rúm lấy, thọc thật mạnh liên tiếp vào âm đạo nàng…
– Á… á… a… ta chết đi mất.
Tiếng rên rỉ cao vút yêu kiều bật ra, bờ eo Chu Chỉ Nhược hướng lên trên cong lại, hai chân duỗi lấy thẳng tắp dùng sức kẹp lấy cổ Tống Thanh Thư, hai tay bấu chặt cánh tay của hắn, những đầu móng tay rạch trên làn da của hắn, âm tinh sâu từ bên trong âm đạo ào ạt phun ra ngập tràn trên quy đầu dương vật…
Tống Thanh Thư nhấn thêm những cái cuối cùng va chạm, dương vật thật sâu đâm vào dưới thân mỹ nhân, từng dòng nham thạch tinh dịch nóng chảy liên tục không ngừng mà tiến nhập vào trong trong ngọc thể Chu Chỉ Nhược!
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tống Thanh Thư nằm chếch ở trên giường, thần sắc phức tạp nhìn phu nhân thê tử trên danh nghĩa của mình.
Ngoài cửa sổ xuyên thấu vào ánh mặt trời soi rọi trên làn da nàng trắng nõn, mái tóc dài vẫn còn rải rác ngổn ngang mà, đường nét nhu hòa của đôi gò má tựa như một bút phác hoạ mà thành, trong nắng sớm mông lung toả ra một loại không gian yên tĩnh.
Tống Thanh Thư hy vọng dường nào nàng vĩnh viễn cứ ngủ say như vậy, bởi vì hắn biết, một khi nàng tỉnh lại hai người lại sẽ trở trở mặt thành thù một mất một còn…
Tay trái mấy lần do dự muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng, Tống Thanh Thư thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không dám…
– Tống đại nhân, Tống đại nhân?
Ngoài cửa truyền tới tiếng của một tên thị vệ đang gõ cửa nhè nhẹ.
Tống Thanh Thư lại nhìn Chu Chỉ Nhược một chút, thấy nàng vẫn chưa có thức tỉnh, hắn liền vội vã xuống giường đi ra ngoài.
– Chuyện gì?”
Tống Thanh Thư vừa ra đến bên ngoài liền tiện tay đóng cửa phòng lại.
– Hoàng thượng đang lâm triều, triệu kiến Tống đại nhân tới trước ngự thư phòng chờ đợi.
Thị vệ cung kính nói.
– Được, ta lập tức đi ngay, ngươi đi trước đi.
Tống Thanh Thư suy nghĩ không biết lần này Khang Hy tìm mình lại có chuyện gì nữa đây.
Thị vệ khom người lui ra khỏi sân.
Tống Thanh Thư mặc lại quần áo, quay đầu nhìn nữ nhân đang nằm yên tĩnh trên giường, hắn mấy lần muốn mở miệng nói, cuối cùng đành lựa chọn không một tiếng động rời đi.
Nghe được tiếng bước chân Tống Thanh Thư dần dần biến mất, Chu Chỉ Nhược nằm trên giường đôi mắt liền mở to, lập tức ngồi bật dậy.
Trong lúc vô tình nàng nhìn thấy trên bàn có chiếc gương đồng phản chiếu khuôn mặt của mình, chỉ thấy trong gương sắc mặt kiều diễm ướt át, lông mày toả ra nồng đậm xuân tình, Chu Chỉ Nhược trong lòng tức giận, tay trắng phất một cái, cái gương đồng rơi xuống đất rơi vang vọng tiếng loảng xoảng.
Nàng nhìn vào bên dưới cái âm hộ của mình, đám lông đen rối bời tan tác từng mảnh li ti bợn trắng bám vào giữa hai chân, nàng đem một đầu ngón tay thăm dò vào trong cửa miệng âm đạo mình, run rẩy đảo nhẹ vài cái, kéo ra một làn tơ màu trắng sữa đặc dính…
Nhìn quần áo tán lạc khắp mặt đất, Chu Chỉ Nhược không khỏi bi ai, ôm hai đầu gối, gục đầu nức nở khóc…
…
Tống Thanh Thư ở ngự thư phòng chờ chưa có bao lâu, thì Khang Hy với phía sau là Vi Tiểu Bảo đi vào.
– Bái kiến hoàng thượng!
– Không cần đa lễ.
Khang Hy khoát tay áo một cái, mặt ôn hoà nụ cười biểu hiện tâm tình vui vẻ.
– Không biết hoàng thượng cũng triệu kiến nô tài cùng Tống đại ca cùng đến, có phải là lại có nhiệm vụ gì muốn giao cho chúng nô tài đi làm?”
Vi Tiểu Bảo cười hì hì hỏi.
– Được rồi để ta nói tóm gọn, lần trước Bảo thân vương phái người Hồng Hoa hội vào cung ám sát, trẫm lấy đại cục làm trọng, thả những thích khách kia, có điều vẫn như vậy không công chịu đòn mà không hoàn thủ…
Vi Tiểu Bảo tiến lên nói:
– Bảo thân vương rắp tâm hại người, nô tài đã sớm nhìn hắn không hợp mắt, không biết hoàng thượng dự định đối phó hắn như thế nào?
– Hiện giờ chưa phải là thời điểm động thủ.
Khang Hy lắc đầu nói tiếp.
– Kẻ trẫm muốn đối phó chính là Sơn Hải quan Ngô Tam Quế, lão ta chắc chắn là sẽ không đứng nhìn bàng quan. Bình Tây Vương cùng Bảo thân vương trong tay đều cầm lấy mấy trăm ngàn tinh binh, nếu như hai người bọn họ kết minh, đối với trẫm là cực kỳ bất an.
– Vậy ý của Hoàng thượng là muốn phá hoại sự kết minh của hai người?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Không sai…
Khang Hy gật gù nói:
– Ngô Tam Quế cùng Hoằng Lịch không hẳn là cùng chung một lòng, quan hệ của bọn họ cũng rất mỏng manh, trẫm dự định lôi kéo Ngô Tam Quế, phân hoá hai người bọn họ.
– Ngô Tam Quế trong tay nắm giữ cầm binh đông đảo, bây giờ lại là Vương gia, e rằng không phải dễ dàng lôi kéo.
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút, phân tích tình hình nói.
– Nếu dùng thủ đoạn bình thường đương nhiên là rất khó lôi kéo lão, nhưng nếu trẫm đem công chúa gả cho cho thế tử của Bình Tây Vương, vậy thì sẽ như thế nào?
Khang Hy đã định liệu trước mỉm cười hỏi.
“Chẳng lẽ là Kiến Ninh công chúa?”
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động…