Phần 159
Vi Tiểu Bảo vừa nghe Ngô Tam Quế nói như vậy thì trong lòng ủ rũ:
“Xong rồi… vậy là A Kha sắp thành thê tử người khác… Không được… không được, Tiểu Bảo ngươi nhất định phải tính kế lại, lão tử cả đời này cũng sẽ sử dụng chiêu bám dai như đỉa, dây dưa đến tận cùng, cho dù là A Kha bị gả cho người khác đến mười tám lần, đến lần thứ mười chín cũng phải gả cho lão t.
Tống Thanh Thư thì rất bình tĩnh:
– Không biết Vương gia đã có cùng Bảo thân vương trao đổi thư hẹn ước hôn sự chưa vậy?
Ngô Tam Quế do dự, cuối cùng vẫn là quyết định nói thật:
– Chưa từng.
Lão cũng chỉ là có ý như vậy, cũng chưa có chính thức kết làm thân gia cùng với Bảo thân vương. Ngô Tam Quế cũng không muốn nói dối, sợ nếu sau này bị người trong triều đình phát hiện nắm được cái chuôi, mặc dù cho dù là khép tội khi quân thì lão cũng không có sợ, nhưng ít nhiều cũng có phiền toái.
– Nếu không có hành văn định chi lễ, Vương gia vẫn có thể cân nhắc đối với Vi tước gia, lần này hoàng thượng tự mình làm mai cho Vi tước gia, cũng có thể chứng minh Vi tước gia có tiền đồ vô lượng.
Tống Thanh Thư không nhanh không chậm nói, dùng danh nghĩa Khang Hi ép đến Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Quế bị đánh động, vội nói:
– Bản vương sẽ suy nghĩ lại bởi vì phải cùng với phu nhân thương nghị, mấy ngày nữa sẽ trả lời cho hai vị đại nhân được không?
– Cảm tạ vương gia.
Tống Thanh Thư bưng chén rượu lên kính.
– Hạ quan kính Vương gia một chén.
Trong bữa tiệc mọi tính toán quét đi sạch sành sanh, mọi người cùng nhau ca tụng công lao, khoác lác tận hoan mà tán chuyện.
…
Ngô Ứng Hùng đích thân đưa Vi Tiểu Bảo trở lại An phụ viên, lúc đến đại sảnh Ngô Ứng Hùng hai tay lần lượt dâng lên hai hộp gấm, nói:
– Trong đây có ít ngân lượng, xin mời Vi tước gia cùng Tống tướng quân nhận cho tiêu vặt, đợi đến lúc quay về kinh thành, phụ vương còn có tâm ý đưa tiễn thêm quà cáp để đền đáp công lao của hai vị đại nhân.
Vi Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư rồi nói:
– Chuyện kia cũng không cần khách sáo, nhân đây ta cũng cho biết, trước khi rời kinh hoàng thượng có dặn dò ta “Ta nghe mọi người nói Ngô Tam Quế là gian thần không biết đúng sai, ngươi đến Sơn Hải Quan tận mắt quan sát xem, để đừng có bị nhầm lẫn oan cho trung thần…”
Ngô Ứng Hùng nghe được, trong lòng rất bực bội, nên nói lớn:
– Phụ tử của ta trung thành tuyệt đối, đều vì hoàng thượng mà ra sức làm khuyển mã, để báo đáp ân đức của hoàng thượng…
Tống Thanh Thư thấy Ngô Ứng Hùng tức giận mà không dám phản ứng, trong lòng cảm thán: “Ngô Ứng Hùng tướng mạo anh tuấn, đi lại hiên ngang, có phong độ con nhà tướng môn, chỉ tiếc là tuổi trẻ, công phu hàm dưỡng vẫn không có tu luyện đến nơi đến chốn, so với Ngô Tam Quế hỉ nộ không hiện rõ còn kém xa… Nếu như hắn biết vị hôn thê của mình trong khoảng thời gian này đã bị Vi Tiểu Bảo chơi khắp tất cả các kiểu, không biết có thể nhịn được hay không?”
Vi Tiểu Bảo nhấc chân lên:
– Đúng vậy… ta cũng biết là phụ tử ngươi trung thành, Hoàng thượng nếu không tin tưởng điều này, thì sẽ không chiêu ngươi làm phò mã.
Ngô Ứng Hùng liền thay đổi nói:
– Đó là ân điển của hoàng thượng, nhờ Vi tước gia nói góp lời tốt vào, ta vô cùng cảm kích.
Sau khi tiễn Ngô Ứng Hùng ra về, hai người mở hộp gấm ra, bên trong mỗi hộp là mười vạn lượng bạc, tổng cộng hai mươi vạn lượng bạc. Vi Tiểu Bảo vừa mừng vừa khiếp hãi, quay đầu lại nói với Tống Thanh Thư:
– Tống đại ca, con rùa nhỏ này nhìn thấy có thể xa hoa đến mức như thế nào, hai mươi vạn lượng mà nói chỉ là chi tiêu lặt vặt…
Tống Thanh Thư đem hộp gấm để qua một bên, không quan tâm đến, trái lại nhíu mày nói:
– Vi huynh đệ, ta chỉ sợ chúng ta có mệnh nắm tiền, nhưng không có mạng tiêu tiền a…
Vi Tiểu Bảo bị dọa sợ, đang mừng rỡ liền khôi phục như cũ hỏi:
– Tống đại ca tại sao lại nói như vậy.
– Vi huynh đệ có biết hôm nay trong bữa tiệc ta vì sao phải giả truyền thánh dụ về chuyện cầu hôn của Vi huynh đệ không?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Ân tình của Tống đại ca, Tiểu Bảo khắc trong tâm khảm, ngày về Yến kinh nếu có việc gì thì tiểu đệ sẽ chống đỡ, hoàng thượng sẽ không trách tội đến trên người Tống đại ca đâu.
– Hoàng thượng anh minh thần võ, nếu ta nói rõ ngọn nguồn thì không có ngại đâu…
Tống Thanh Thư không để ý đến nói tiếp:
– Ta muốn nói một chuyện khác, đó là chuyện Ngô Tam Quế dự định cùng Bảo thân vương kết thành thân gia.
Vi Tiểu Bảo lập tức liền đứng lên:
– Đúng vậy, nếu ngày hôm nay Tống đại ca không có xoay trở kịp thời, chúng ta sẽ chẳng có hay biết gì…
– Ta chính là trời vừa sáng thì nhận được tin tức, nên mới cố tình ở trước mặt văn võ bá quan Ngô Tam Quế nhắc tới việc này.”
– Thảo nào lão con rùa Ngô Tam Quế này không muốn đem A Kha gả cho tiểu đệ…
Vi Tiểu Bảo tuy rằng sắc mê tâm khiếu, nhưng lý trí của gã vẫn còn tồn tại, gã biết so với đường đường thế tử Vương gia dòng dõi hoàng tộc, chính gã chỉ là một tên một côn đồ cắc ké từ kỹ viện đi ra, cho nên chẳng có ưu thế gì cả.
Tống Thanh Thư mỉm cười, nhưng trong lòng nghĩ: “Chính mình vì muốn phá hoại cuộc hôn nhân của Phúc Khang An cùng A Kha, còn Ngô Tam Quế có đồng ý gả A Kha cho ngươi hay không thì đâu có liên quan gì tới ta…”.
Lúc này bên trong phủ Bình Tây Vương, Ngô Tam Quế cùng mấy tên tâm phúc đang thương nghị.
– Bẩm Vương gia, bây giờ hoàng thượng cũng phái người cắm vào. Quận chúa A Kha bây giờ thì nên gả cho ai đây?
– Nếu như chúng ta từ chối ý của hoàng đế Khang Hi, một mực gả cho thế tử của Bảo thân vương, e rằng hoàng đế Khang Hi cho rằng chúng ta không nể mặt mũi, bây giờ thời cơ chưa thuận lợi, sợ là đại nghiệp sau này đối với chúng ta bất lợi a.
Ngô Ứng Hùng trầm giọng nói.
– Muội mặc kệ, sẽ không bao giờ lấy tên côn đồ vô liêm sỉ đó đâu.
Bất chợt A Kha từ bên ngoài đẩy cửa vào, oán hận nói.
– Hồ đồ, ai cho con vào đây!
Ngô Tam Quế trừng mắt nhìn nàng.
A Kha từ nhỏ đã rất sợ phụ thân mình, khiếp đảm chạy về phía sau ca ca Ngô Ứng Hùng co rụt người lại. Ngô Ứng Hùng vội vã nói sang chuyện khác:
– A kha, hôm nay muội cũng đã âm thầm xem mặt thế tử Phúc Khang An, cảm thấy như thế nào?”
Nghĩ đến buổi chiều từ phòng riêng lén nhìn thấy thế tử trẻ tuổi oai vũ hiên ngang, A Kha khuôn mặt hiện lên một lớp mây hồng, nói:
– Cũng bình thường thôi, có điều dù sao cũng hơn tên Vi Tiểu Bảo kia…
Giữa trường mọi người ai cũng là kẻ già đời, vừa nghe xong bọn họ liền cười huyên náo làm A Kha mặt đỏ bừng. Ngô Ứng Hùng lại sáng mắt lên, tiến lên nói:
– Phụ vương, nhi thần có một kế, có thể cùng Bảo thân vương vẫn kết thành thông gia đồng minh, nhưng vẫn sẽ không làm thương tổn đến mặt mũi hoàng đế Khang Hi.