Phần 161
Trên đường về An phụ viên, Vi Tiểu Bảo trong lòng không yên, mấy lần nhìn Tống Thanh Thư muốn nói gì lại thôi.
– Vi huynh đệ, đối với bản thân mình không tự tin sao?
Tống Thanh Thư biết trong lòng hắn lo lắng, mỉm cười hỏi.
– Vào lúc này Tống đại ca còn cười được.
Vi Tiểu Bảo vội la lên:
– Vừa rồi Tống đại ca không nghe lão con rùa đó nói sao?
– Có nghe chứ.
Tống Thanh Thư trả lời rồi nói.
– Nếu để cho A Kha tự mình tuyển lựa, Vi huynh đệ khả năng bị loại ra rất cao.
Dù là từ trước đến giờ da mặt rất dầy, Vi Tiểu Bảo cũng cảm thấy mặt mình nóng lên, gượng cười nói:
– Tuy rằng bề ngoài tiểu đệ không tốt lắm, nhưng ưu thế là ở chỗ nội hàm bên trong, A Kha tuổi còn trẻ, chắc chắn là không cách nào thưởng thức được loại mị lực nam nhân này, ngược lại sẽ bị thế tử Phúc Khang An loè loẹt kia hấp dẫn bề ngoài, cho nên tiểu đệ không an tâm…
– Yên tâm đi, đi tới trước núi tất có đường.
Tống Thanh Thư cũng chưa nói cho gã biết dự định của mình.
– Vi huynh đệ, ngươi cứ về An phụ viên trước đi, ta đi dạo chung quanh một chút.
…
Tống Thanh Thư loanh hoanh rồi đi tới một quán nước ven đường vắng vẻ, nhìn hán tử trung niên ngồi đối diện đang chờ, chắp tay cười nói:
– Điền huynh, từ biệt nhiều ngày, vẫn còn rất phong thái a.
Điền Quy Nông trên mặt lúng túng:
– Lần trước nhờ Tống đại nhân xuất thủ cứu giúp, nhưng tại hạ lại không đem thân phận thật sự của mình tiết lộ ra, mong rằng Tống đại nhân thứ lỗi.
– Điền huynh hà tất khách sáo.
Nhìn Điền Quy Nông thì Tống Thanh Thư lại nhớ đến dáng vẻ dịu dàng phu nhân Nam Lan, Tống Thanh Thư biết là mỗi khi hắn đối diện với loại mỹ nữ thành thục như thế, thì bản thân không tự chủ được luôn luôn sinh ra một loại dục vọng, hắn lại nhớ đến lần đó lúc đỡ phu nhân Nam Lan đứng thẳng lên, thì lợi dụng dùng ngón tay nhẹ nhàng làm như vô tình lướt qua trên bầu vú của nàng, từ nơi bầu vú truyền đến một cảm giác tê dại thích thú vô cùng…
Tống Thanh Thư cầm lấy ấm trà trên bàn rót ra một chén trà cho Điền Quy Nông, sau đó nhàn nhã cũng đổ đầy chén mình.
– Điền huynh và tại hạ ai cũng vì chủ của mình, đó cũng là nhân chi thường tình mà.
Thì ra lúc vừa ở phủ Bình Tây Vương, Tống Thanh Thư thấy hai người cao thủ đứng ở phía sau thế tử Phúc Khang An, trong đó có một người mà lần trước được mình cứu tính mạng là Điền Quy Nông.
Được Tống Thanh Thư âm thầm ra hiệu, sau đó đi ra ngoài gặp mặt, Điền Quy Nông do dự một hồi, vì Điền Quy Nông biết trong thời gian tới, hoàng đế Khang Hy và Bảo thân vương sẽ tranh đấu một mất một còn, lão là thủ hạ của Bảo thân vương, Tống Thanh Thư lại là tâm phúc bên cạnh hoàng đế Khang Hy, lén lút gặp nhau thì không thích hợp, có điều dù sao thì Tống Thanh Thư cũng đã cứu lão và Nam Lan tính mạng, cho nên không tiện từ chối, đành lặng lẽ đi ra, nhưng trong lòng Điền Quy Nông đã có chủ ý quyết định, mặc kệ Tống Thanh Thư hỏi chuyện gì, hắn nhất định cũng không nói lung tung.
Tống Thanh Thư thấy vẻ mặt Điền Quy Nông biểu hiện căng thẳng, nên hắn chuyển đề tài, nhàn nhã nói chuyện đối phương ổn định tâm tình:
– Tôn phu nhân gần đây khỏe không vậy?
Nghe hắn nhắc đến Nam Lan, Điền Quy Nông nhẹ nhàng nói:
– Chuyện này phải đa tạ Tống đại nhân lần trước đã cứu giúp, phu nhân bây giờ rất khỏe…
Hai người tán gẫu việc trên trời dưới đất, đề tài cuối cùng cũng dần dần chuyển tới chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay tại phủ Bình Tây Vương.
– Người vừa rồi cùng Tống đại nhân giao thủ chính là đệ nhất cao thủ dưới trướng của Bảo thân vương là Ngọc Chân tử đạo trưởng, người của phái Thái Sơn và Thiết Kiếm môn, kiếm pháp cao minh, khinh công rất là xuất chúng…
…
– Bảo thân vương lần này phái thế tử đến đây, vừa thảo luận về việc kết hôn, vừa thương nghị việc kết minh.
…
– Tống đại nhân cũng không cần hỏi lại, tại hạ nói những chuyện này cũng không có gì là bí mật, chính Tống đại nhân điều tra thì cũng sẽ biết, còn những việc khác thì tại hạ không thể nói, dù sao Vương gia rất kiêng kỵ nếu biết thủ hạ của mình tư thông tin tức ra ngoài.
…
Sau khi Điền Quy Nông rời khỏi, Tống Thanh Thư âm thầm cảm khái: “Điền Quy Nông tuy rằng bản tính xấu, nhưng cũng xem như ghi nhớ ân cứu mạng của mình, có thể tiết lộ cho mình biết thêm một số tin tức…”
Tống Thanh Thư vừa quay trở lại An phụ viên, thì thấy Vi Tiểu Bảo mặt lộ vẻ kinh hoảng chạy tới, kéo hắn đi tới vào một gian mật thất.
– Vi huynh đệ, chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?
Tống Thanh Thư nghi hoặc, thấy gã mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dáng dấp vội vàng thì biết là không phải là việc kết hôn của A Kha.
– Ặc… lần này chết chắc rồi… chết chắc rồi.
Vi Tiểu Bảo ở bên trong phòng bước chân qua lại, không ngừng lẩm bẩm rồi nói.
– Tống đại ca… đại ca tìm cách cứu tiểu đệ với…
– Nếu như ngươi vẫn nói những câu không đầu không đuôi, thì lấy cái gì mà cứu chứ…
Tống Thanh Thư thấy hắn ngắc ngứ một hồi lâu cũng không nói ra nguyên cớ gìn, bực bội nói.
Vi Tiểu Bảo cố trấn định lại:
– Là như thế này, ngày hôm nay Bình Tây Vương phủ phái một lão bà đến đây, bảo là muốn kiểm nghiệm trinh tiết công chúa, tiểu đệ thật vất vả nói dối mới dời lại được ngày hôm khác, có điều tránh được ngày mùng 1 cũng tránh không khỏi khỏi đến ngày 15…
– Công chúa là cành vàng lá ngọc, làm sao có thể tùy tiện kiểm tra chứ? Ngô Tam Quế lá gan lớn như vậy à?
Tống Thanh Thư không hiểu…
– Mới đầu tiểu đệ cũng cho là như vậy cho rằng, sau đó mới biết rằng cũng không phải lão con rùa Ngô Tam Quế gan lớn, mà đây là quy củ của triều đình lâu nay. Trước khi rời kinh thì quan bộ Lễ cũng có giảng giải cho tiêu đệ biết một số quy định lễ nghi, nhưng do tiểu đệ chán nghe đến những loại lễ nghi phiền phức kia, nên lời nói vào tai trái thi ra khỏi tai phải, sau đó ngủ gục đi, cho tới hôm nay Bình Tây Vương phủ phái người lại, tiểu đệ hỏi dò người thân cận thì mới biết thật sự có chuyện này.
Vi Tiểu Bảo mặt như đưa đám nói, nghĩ thầm quả thật chính mình đã lấy đi cái ngàn vàng của công chúa Kiến Ninh, giờ Ngô Tam Quế cho người kiểm tra thì sẽ phát hiện ra, trong cơn giận dữ, có thể sẽ liền chém đầu của mình, cho dù là hoàng đế Khang Hy cũng không kịp cứu được gã.
Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng Vi Tiểu Bảo bay lên một trận lửa giận: “Nếu không phải là do công chúa Kiến Ninh kia dọc trên đường đi liên tục câu dẫn mình, thì làm gì mà bây giờ lại phải rơi vào lần tuyệt cảnh này… con bà nó, vì một Kiến Ninh nghiệt chủng, Song Nhi đã sắp biến thành quả phụ, cuộc buôn bán này thiệt thòi quá lớn rồi…”
Tống Thanh Thư trong lòng mừng như rỡ, nghĩ thầm chẳng lẽ là trời cũng giúp ta? Trong đầu nhanh chóng tính toán kế hoạch kế tiếp.
Vi Tiểu Bảo thấy hắn trầm mặc không nói, trong đầu liền nghĩ đến: “Ngươi nếu là thật là buông tay mặc kệ sống chết của ta, lão tử gặp nạn dám mạo phạm đến thân thể công chúa Kiến Ninh là tội chết, nhưng ngươi thân là là hộ tướng quân mà để cho công chúa thất trinh, thì cũng khó liên đới thoát khỏi tội, dù sao lão tử chí ít còn chiếm đoạt được thân xác công chúa, tính ra cũng không chịu thiệt lắm, còn ngươi thì chỉ có nhìn ta giao hoan, mà cũng phải cùng ta đi xuống tuyền đài thăm Diêm vương…”
– Vi huynh đệ, có phải là ngươi rất mong lấy được A Kha? Bây giờ cơ hội đã tới.
Trong lòng kế hoạch đã định xong, Tống Thanh Thư ngẩng mỉm cười nói.
– Hưm… bây giờ tiểu đệ còn đâu tâm tình mà muốn chuyện kia…
Vi Tiểu Bảo buồn bực vẫy tay áo, đột nhiên tỉnh táo lại, vui mừng nhìn Tống Thanh Thư.
– Tống đại ca có cách để tiểu đệ cưới A Kha sao?”
Vừa nhớ đến dung nhan tuyệt thế của A Kha, Vi Tiểu Bảo thậm chí ngay cả tội chết vì mạo phạm công chúa cũng quên sạch sành sanh.
– Ngô Tam Quế đã nói là để cho A Kha lựa chọn giữa và thế tử Phúc Khang An, tuy rằng rõ ràng là Vi huynh đệ lép vế hơn…
– Chuyện này tiểu đệ biết a.
Vi Tiểu Bảo phiền muộn nói.
– Thế tử Phúc Khang An bề ngoài tuy rằng nắm chắc phần thắng, nhưng cũng không phải không có kẽ hở, nếu như trong khoảng thời gian này hắn ta phạm vào chuyện sai lầm đáng trách, giả như… hắn sẽ gánh tội thay Vi huynh đệ mang tiếng lấy đi cái ngàn vàng của công chúa Kiến Ninh, ngươi thấy A Kha còn có thể gả cho hắn sao? Tiểu tức phụ (con dâu) tương lai của Ngô Tam Quế bị Phúc Khang An xâm phạm, lão không giết hắn là may mắn lắm rồi, làm sao còn có thể đem nữ nhi gả cho hắn?
Tống Thanh Thư bình thản nói, làm cho Vi Tiểu Bảo tuy là gan lớn cũng phải ớn lạnh.