Phần 164
Nghe được từ trong phòng công chúa Kiến Ninh truyền ra tiếng rên rỉ vui sướng, Ngọc Chân tử đạo trưởng cùng Điền Quy Nông hai mặt nhìn nhau, trong long cùng nghĩ thầm: “Tiểu vương gia lá gan quá lớn quá rồi đó, ngay cả tiểu tức phụ của Ngô Tam Quế chưa xuất giá cũng dám chạm vào…”
Hai người bọn họ tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có sinh ra bất cứ sự nghi ngờ nào, thế tử Phúc Khang An từ trước đến giờ là người chuyên hái hoa ngắt bướm, ở thành Thịnh kinh cũng thường thường dựa vào thân phận cao quý cùng với bề ngoài tuấn tú, đã lôi kéo không biết biết bao phu nhân của các vương công và công tử lên giường.
Chỉ có điều đây là địa bàn của Ngô Tam Quế, làm như vậy thì có chút không thích hợp, nhưng hai người chỉ là thuộc hạ, nên cũng không dám vọt vào ngăn cản hứng thú của chủ tử mình, chỉ đành cầu mong thế tử Phúc Khang An động tác giao hoan nhanh lên một chút, đồng thời phái người phong tỏa chu vi mấy chục trượng không cho bất cứ một ai tới gần.
Trong phủ Bình Tây Vương, phụ tử Ngô Tam Quế thấy Vi Tiểu Bảo nhìn xem cuộc vui của đoàn ca vũ kịch như xuất thần, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thà là đắc tội quân tử, cũng không nên đắc tội với tiểu nhân, bây giờ cuối cùng cũng tạm thấy Vi Tiểu Bảo đã bình tâm, đợi lát nữa bổ khuyết thêm một phần hậu lễ, để cho gã khi quay trở lại kinh thành nói thêm vài lời tốt cho mình trước mặt Khang Hy…”
Phụ tử Ngô Tam Quế nào có biết Vi Tiểu Bảo lúc này đang nghĩ đến công chúa Kiến Ninh bên kia: “Con bà nó, không nghĩ tới lão tử Vi Tiểu Bảo cũng có ngày phải tự chủ động đội nón xanh…”
Lại nhìn thấy thế tử Ngô Ứng Hùng đang nịnh nọt mỉm cười, trong lòng lại mắng thầm: “Cười cái con bà ngươi… thê tử sắp cưới của ngươi đang bị tên tiểu bạch kiểm kia đè ra làm chuyện tốt kia kìa… Ồ, đúng rồi, công chúa cũng không phải là thê tử của mình, làm gì mà đau lòng quá mức vậy?” Vừa nghĩ như thế, Vi Tiểu Bảo trong lòng quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
– Vi tước gia, Tống tướng quân, có chuyện… xảy ra…
Vào lúc này một tên thị vệ đại nội vội vã chạy vào, đi tới trước mặt Vi Tiểu Bảo cùng Tống Thanh Thư đang muốn bẩm báo, nhưng thấy phụ tử Ngô Tam Quế cũng có mặt, nên lúng túng do dự…
– Nếu hai vị đại nhân có việc, chúng ta tạm thời lánh mặt cũng không sao…
Ngô Tam Quế cười nói.
– Đâu có chuyện gì mà phải giấu giếm, Bình Tây Vương đừng có khách sáo…
Tống Thanh Thư quay đầu lại nói với tên thị vệ.
– Bình Tây Vương không phải người ngoài, có việc gì ngươi cứ nói đừng ngại…
– Nhưng là… nhưng là…
Tên thị vệ đại nội lại nhìn Ngô Tam Quế ấp rồi a ấp úng…
– Cứ việc nói đi…
Tống Thanh Thư tức giận, quát lên.
Phụ tử Ngô Tam Quế nghe được Tống Thanh Thư nói “Bình Tây Vương không phải người ngoài…” Tuy biết rõ hắn có ý lấy lòng, nhưng trong lòng cũng thấy rất là thoải mái, nên hiếu kỳ nhìn tên thị vệ kia, xem gã bẩm báo cái chuyện gì.
Tên thị vệ đại nội cắn răng một cái, rồi lớn tiếng nói:
– Thế tử Phúc Khang An đến An phụ viên, đang ở trong phòng công chúa có mưu đồ quấy nhiễu gây rối.
Lời vừa nói ra, phụ tử Ngô Tam Quế nụ cười im bặt, Tống Thanh Thư tái mặt đứng lên:
– Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
Tên thị vệ đại nội cuống quít giải thích:
– Công chúa vốn là có ý tốt, nhớ tới thế tử Phúc Khang An cũng là người trong hoàng tộc, nên mời đến đến An phụ viên gặp mặt, nào có biết thế tử Phúc Khang An lòng muông dạ thú, mấy chén rượu vào bụng dướng như… đã… đã… đụng chạm đến… công chúa…
– Vậy các ngươi ở đâu mà để xảy ra chuyện tày trời như vậy?
Vi Tiểu Bảo đem chén trà trong tay quăng xuống đất, vẻ mặt hầm hầm chất vấn.
– Bọn hạ nhân bị… bị người của thế tử Phúc Khang An ngăn cản ở bên ngoài, nên không vào được… cho nên mới vội vã đến xin mời hai vị đại nhân đến nhanh.
– Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi!
Vi Tiểu Bảo trợn mắt hấp tấp mang thủ hạ hướng về An phụ viên chạy tới.
Nghe được vị hôn thê bị làm bẩn, Ngô Ứng Hùng gương mặt chìm xuống, Ngô Tam Quế dù sao từng trải qua bao sóng gió, lúc này trong lòng tràn ngập hoài nghi, vội vàng hướng phía Ngô Ứng Hùng nói nhỏ:
– Ngươi đừng có gấp, phỏng chừng là Vi Tiểu Bảo không cam lòng A Kha bị Phúc Khang An cướp đi, nên cố ý gây náo loạn, chúng ta trước cùng đi qua xem tình huống như thế nào đã.
A Kha ở bên trong phòng cũng nghe được tin tức, vội vàng chạy đến, vẻ mặt lo lắng hỏi:
– Con ở bên trong nghe được hạ nhân nói thế tử Phúc khang An… đối với tẩu tử… là thật sao?
– Hồ đồ… chớ nói nhảm!
Ngô Tam Quế mặt lạnh lại, hạ lệnh.
– Đem tên nô tài nói loạn huyên thuyên đó kéo ra ngoài chém! Trong phủ nếu ai còn dám lén lút bàn luận đến việc này, thì sẽ nhận lấy hình phạt như thế.
Tất cả mọi người trong Vương phủ chợt câm như hến, nhìn theo phụ tử Ngô Tam Quế mang theo đội thị vệ theo sát Vi Tiểu Bảo mà đi.
…
Tống Thanh Thư đi chậm lại để đoàn người Ngô Tam Quế vừa vặn chạy tới, hai nhóm nhân mã cũng không nói nhiều, trực tiếp hướng về An phụ viên chạy như bay, vừa đến An phụ viên, đoàn người liền bị thủ hạ thế tử Phúc Khang An ngăn lại.
Nhìn qua thấy đúng là thủ hạ của thế tử Phúc Khang An, Ngô Tam Quế trong lòng cảm giác nặng nề, giục ngựa tiến lên:
– Thế tử Phúc Khang An có ở bên trong không?
Nhận thấy Ngô Tam Quế, thủ hạ thế tử Phúc Khang An cả kinh, biết rằng hôm nay khó thoát khỏi đại họa, liền nói:
– Hóa ra là Bình Tây Vương gia, để nô tài phái người đi báo phúc thế tử ra nghênh tiếp.
Nói xong liền ra hiệu tên lính đứng bên cạnh chạy đi báo tin.
– Không cần!
Tống Thanh Thư trầm giọng quát lên, hắn xoay cổ tay một cái, liền dùng nội lực hút tên lính kia quay ngược trở về, ném qua một bên.
– Cứ trói lại rồi tính sau…
Do dự nhìn phía đối diện hai đạo nhân mã binh cường mã tráng, đám thủ hạ của thế tử Phúc Khang An từ bỏ dùng vũ lực ngăn chặn lại, không thể làm gì khác hơn là trong lòng cầu khẩn bên trong thế tử Phúc Khang An nhận được tin tức, nhanh chóng thu thập xong tàn cục.
Ngọc Chân tử đạo trưởng cùng Điền Quy Nông đang ngồi ở trước hành lang nói chuyện phiếm, đột nhiên phát hiện một đám người vọt vào, bọn họ vội vã cầm lấy vũ khí đứng canh giữ ở trước cửa phòng công chúa.
– Ngọc Chân tử đạo trưởng, Điền Quy Nông… thế tử Phúc Khang An có ở trong phòng công chúa không?
Nghĩ đến hoàng thượng tứ hôn cho mình công chúa, lúc này đang ở trong phòng chịu dâm loàn, Ngô Ứng Hùng tức đến bể phổi, tách mọi người đi ra bước đến chất vấn.
– Thế tử xin đừng hiểu lầm, tiểu vương gia chỉ là đang cùng công chúa uống rượu nói chuyện mà thôi.
Ngọc Chân tử đạo trưởng vội vã giải thích.
Vào lúc này bên trong truyền ra một giọng nữ nhân vừa thở dốc vừa khóc nức nở, bên trong thì có thế tử Phúc Khang An thì làm sao ai mà không rõ đang phát sinh ra chuyện gì?
Mãi cho đến khi hiệu lực xuân dược tan hết, công chúa Kiến Ninh mới hé mở ra hai mắt chua xót, liền phát hiện có điều không bình thường, đầu óc mơ hồ quay mặt đi xem, thì thấy thế tử Phúc Khang An đang nằm nằm trên người của mình, dưới tình thế cấp bách lại vén chăn lên xem xét, mới phát hiện hai người đều trần truồng không mảnh vải che thân.