Phần 166
Ba người trong phòng lập tức há hốc mồm, tràng diện bỗng nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị, cuối cùng vẫn là Tống Thanh Thư lấy lại bình tĩnh trước tiên, liền lập tức chạy ra ngoài ngay xem tình hình như thế nào, phụ tử Ngô Tam Quế liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy tâm trí cực kỳ hỗn loạn, vội chạy theo.
Khi trở lại gian phòng của công chúa, thì thấy Vi Tiểu Bảo đang nằm trên đất, mặt ngửa lên trời, một vết máu loang rộng xuất hiện trước ngực, đôi mắt trợn trừng, vẻ mặt tựa như không thể nào ngờ được chuyện gì đã xảy ra, cách đó không xa là một cây hỏa thương nòng còn bốc lên làn khói xanh, kết hợp với tiếng nổ vừa rồi, có lẽ đây chính là hung khí, kim ti nhuyễn giáp tuy rằng đao thương bất nhập, nhưng đáng tiếc là vẫn không phòng ngự được uy lực của hỏa thương.
Tống Thanh Thư chạy tới sờ soạng động mạch cổ của Vi Tiểu Bảo, thì thấy đã hoàn toàn không còn động tĩnh, tiếp tục chạy tới xem tình trạng của công chúa.
Kiến Ninh công chúa đầu gục xuống bàn, Tống Thanh Thư lật nàng ra quan sát, thì thấy mặt nàng đã trắng xám, khóe môi còn đọng lại vài giọt máu đen, Tống Thanh Thư vội vã truyền nội lực vào cơ thể nàng, nhưng vô vọng như đá chìm vào biển lớn, hiển nhiên là không còn cứu được nữa.
Cầm lấy bình thuốc nhỏ trên bàn ngửi qua, gương mặt Tống Thanh Thư biến đổi, hầm hầm nhìn cung nữ hỏi:
– Độc dược này vào máu là chết ngay lập tức, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Cung nữ lo lắng đáp:
– Công… công chúa thường ngày hay thích nghiên cứu những thứ này… biết được loại thuốc nào kỳ lạ thì đều muốn có, cho nên đã từng phái người lưu giữ một số các loại thuốc…
Nhìn thấy thảm trạng trong phòng, phụ tử Ngô Tam Quế không phản ứng kịp, chẳng ai ngờ tới công chúa lại cương liệt như thế, lựa chọn cách ngọc nát đá tan, kéo theo mạng sống Vi Tiểu Bảo của sủng thần Khang Hi chôn cùng…
– Có lẽ là do công chúa không cam lòng chịu nhục, tự sát để chứng minh lòng dạ trong sạch của mình, Vi tước gia đến khuyên can, có thể là lúc đó công chúa tâm trí hoảng hốt nên đã dùng hỏa thương nổ chết Vi tước gia?
Ngô Tam Quế vuốt mũi, cố tái hiện phỏng đoán lại hiện trường vừa xảy ra.
Ngay lập tức Tống Thanh Thư quay đầu lườm lão nói:
– Rõ ràng là Vi tước gia muốn ngăn cản Phúc Khang An đang xằng bậy với công chúa, bị hắn thẹn quá thành giận nên ra tay giết chết, công chúa vì bảo vệ trinh tiết, nên tự sát để gìn giữ sự tôn nghiêm của hoàng tộc.
– À… đúng đúng… Vi tước gia một lòng hộ chủ, chẳng qua là tại thế tử Phúc Khang An lòng muông dạ thú, lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Ngô Tam Quế biết là Tống Thanh Thư đang nổi nóng, tuy hiểu rõ hắn đang mạ vàng tiếng tốt cho Vi Tiểu Bảo, nhưng cũng không dám bóc mẽ, Vi Tiểu Bảo thân là sủng thần của hoàng đế Khang Hy, mà lại chết ở vùng cai quản của mình, Ngô Tam Quế vô cùng đau đầu, vì muốn cho Khang Hi giảm bớt phẫn nộ, hắn cũng không ngại nói hùa theo cùng mạ vàng cho Vi Tiểu Bảo.
– Tống tướng quân, chuyện hôm nay, chúng ta vẫn nên thương lượng trước đối sách đi.
Một công chúa chịu nhục rồi tự sát đã đủ Ngô Tam Quế ăn đủ rồi, lại bồi thêm một Vi Tiểu Bảo!!! Ngô Tam Quế lúc này đang có ý nghĩ đã lỡ rồi hay là khởi binh tạo phản ngay lúc này? Nhưng lão biết hiện tại thời cơ chưa có thể ra tay, nên đành đem cái ý nghĩ kia kiềm chế lại, nặn óc tìm cách nào giải thích với hoàng đế Khang Hy cho suôn sẻ.
– Đối sách?
Tống Thanh Thư nhìn Ngô Tam Quế lạnh lùng nói tiếp:
– Chúng ta từ xa tới đây chỉ là khách nên không có tư cách tham gia vào, kính xin Vương gia về phủ tự tìm một đối sách nào đó để tại hạ về kinh báo cho hoàng thượng định đoạt, bây giờ hạ quan còn phải sắp xếp lưu lại di thể của công chúa và Vi tước gia, xin thứ cho không thể bồi tiếp với vương gia, người đâu, tiễn khách!
Ngô Ứng Hùng phẫn nộ, thấy Tống Thanh Thư tỏ vẻ thái độ lạnh lùng, đang muốn nổi giận thì bàn tay Ngô Tam Quế nhẹ nhàng đặt lên trên vai bóp nhẹ rồi nói:
– Đã là như vậy, bản vương cáo lui trước.
Trở lại phủ Bình Tây Vương, Ngô Ứng Hùng không nhịn được nữa, tức giận nói:
– Vừa rồi phụ vương buông tha cho thế tử Phúc Khang An, nhì thần cũng có thể hiểu được sự lo lắng về thế cuộc của phụ thân, nhưng tên Tống Thanh Thư này là loại người gì, hắn chỉ là một tên tướng quân quèn mà thôi, cũng dám phách lối ở trước mặt chúng ta như vậy?
– Lúc này Vi Tiểu Bảo đã chết thì Tống Thanh Thư sẽ thay thế tương đương với khâm sai đại thần của triều đình phái tới, trừ phi phụ tử chúng ta lập tức khởi binh, nếu không thì lúc này chẳng nên đắc tội với hắn, tại vì một khi hắn về kinh buông lời gièm pha về phụ tử chúng ta với hoàng đế Khang Hy…
Ngô Tam Quế nhìn Ngô Ứng Hùng, nhẹ nhàng an ủi tiếp:
– Ứng Hùng, phụ vương biết ngươi bị ủy khuất về việc của công chúa, phụ vương hứa với ngươi, sẽ có một ngày nhất định sẽ đem tên cẩu tạp chủng Phúc Khang An kia bắt đến trước mặt ngươi, để ngươi ngàn đao bầm thây cho hả dạ.
– Đa tạ phụ vương!
Ngô Ứng Hùng cắn răng nghiến lợi nói:
– Nhi thần thề rằng sẽ giết cẩu tặc Phúc Khang An, để rửa mối nhục ngày hôm nay.
Sau khi Ngô Tam Quế rời đi, khu An phụ viên quạnh quẽ hơn rất nhiều, quan quân mọi người đều biết chuyện hôm nay xảy ra động trời đến cỡ nào, mặc kệ là đại nội thị vệ hay là thái giám và cung nữ, ai cũng đều thấp thỏm lo âu, nay mai về kinh, có khi trong cơn nóng giận hoàng đế sẽ đem tất cả bọn họ chôn cùng với công chúa.
May là vào lúc này Tống Thanh Thư mở lời an ủi bọn họ, nói rõ chuyện hôm nay với mọi người không có can hệ, có gì sẽ một mình hắn đứng ra gánh chịu trách nhiệm, vì thế các thái giám cung nữ sau đó bàn luận sôi nổi, ai cũng đều tán tụng Tống tướng quân là người nhân nghĩa, nhất là khi thấy Tống Thanh Thư một mình đứng lẻ loi trong phòng, khuôn mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào thi thể của Vi tước gia, khóe mắt tựa hồ còn ứa lệ, càng thương cảm không ngớt. Mọi người đều biết ngày thường Tống Thanh Thư cùng Vi Tiểu Bảo xưng huynh gọi đệ, mối quan hệ cảm tình rất tốt, thấy hắn biểu lộ chân tình, đầu khâm phục hắn đầy nghĩa khí.
Tống Thanh Thư đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi mắt Vi Tiểu Bảo khép lại, trong lòng thì thầm: ” Vi huynh đệ, chớ trách ta, ngươi chính là người bằng hữu đầu tiên của ta từ khi đến thế giới này, chỉ tiếc là ngươi quá thông minh, nếu không mượn cơ hội lần này để diệt trừ ngươi, ngày sau có thể là ta sẽ lại bị ngươi hại ngược, gần đây ta có một việc lớn cần phải làm, đáng tiếc là dù đã nghĩ tới mọi cách, vẫn không có cách nào có thể đã lừa gạt ngươi, nên không thể không diệt, nếu tráo đổi vị trí ngươi với ta, ta tin rằng ngươi cũng sẽ làm như thế, nói cho cùng, hai chúng ta là cùng một loại người, không thể cùng nhau tồn tại.
Xoay người lại, nhìn Kiến Ninh công chúa lạnh lẽo thân xác nằm kề bên, Tống Thanh Thư trong lòng thở dài: “Nói cho cùng, lần này người bị chết oan cần ta phải xin lỗi chính là công chúa…”
…
Lúc để quan tài công chúa cùng với Vi Tiểu Bảo đặt cùng một chỗ, đây là việc vượt qua lễ nghi, có điều chuyện hôm nay xảy ra quá bất ngờ đột ngột, cũng không ai có tâm trí đối với việc này mà đưa ra lời dị nghị.
Nhìn thi thể công chúa Kiến Ninh luôn luôn ương ngạnh bây giờ lại có tư thái yên tĩnh nằm ở trong quan tài, Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua có chút bấn loạn không quen, trong lúc này trong đầu hắn phảng phất tái hiện trở lại chuyện tối ngày hôm qua.