Phần 170
– Không biết hai vị lo lắng chính là điều gì khi quận chúa tiến kinh?
Tống Thanh Thư lộ ra vẻ mặt không hiểu nói tiếp:
– Dưới cái nhìn của hạ quan, A Kha quận chúa đến kinh thành, chỉ có trăm điều lợi mà không một điều hại, tại sao lại phản ứng như thế?
– Cái gì mà gọi là trăm điều lợi mà không có một điều hại.
A Kha nhíu lại cái mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiến tiếp tục:
– Ta vào kinh, đối với phụ vương đương nhiên là có lợi, đối với ngươi cũng có lợi, đối với tất cả mọi người đều có lợi, nhưng chỉ có mình ta là bất lợi.
– Vào cung làm phi tần của hoàng đế, không chừng sẽ có một ngày còn làm mẫu nghi thiên hạ, thì có cái gì bất lợi?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Hừ, vị trí, hoàng hậu dành cho những ai yêu thích, A Kha ta thì thấy không có gì lạ để mà thèm khát, bản quận chúa chỉ muốn mình được gả cho một nam nhân anh tuấn tiêu sái, văn võ toàn tài, quan trọng nhất là cả đời chỉ có thể yêu một mình ta mà thôi.
Trần Viên Viên lúng túng nhìn Tống Thanh Thư, nghĩ đến lúc mình còn trẻ thì đã lưu lạc phong trần, thực tế bên trong rất tàn khốc, bây giờ đương nhiên là hy vọng có thể thực hiện được nguyện vọng của nữ nhi mình.
– Nếu quận chúa không muốn làm phi tần, vậy thì càng dễ rồi.
– Ngươi nói vậy là có ý gì?
A Kha nghi ngờ nhìn Tống Thanh Thư hỏi.
Tống Thanh Thư cười nói:
– Quận chúa cứ yên tâm đi, sau khi tiến vào hoàng cung, hoàng thượng chắc chắn sẽ không thu quận chúa làm phi tử.
– Làm sao ngươi biết có khả năng đó, ta chỉ e sợ… sắc quỷ hoàng đế kia nhìn thấy ta nhất định sẽ thị tẩm ta…
A Kha thần thái có chút xấu hổ nói…
Thanh Thư suy nghĩ cuối cùng cũng nói thật cho A Kha biết:
– Bên trong hoàng cung mỹ nữ không ít, các phi tần dung mạo xinh đẹp cũng không hề thấp hơn quận chúa, tỷ như Mật phi, Di phi đều có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, quận chúa thì còn ngây ngô, các phi tần kia thì có thừa sự quyến rũ hơn quận chúa nhiều…
Trần Viên Viên thấy kỳ lạ nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ: “Hắn dám ở sau lưng bình luận về phi tử hoàng đế như vậy, khẩu khí kia… thật giống như ngày xưa ở bên sông Tần Hoài khách nhân đánh giá các cô nương thanh lâu vậy…”.
Tống Thanh Thư cũng không có ý thức để mình phạm vào tội danh bất kính, ở trước mặt hai nữ nhân lại xoi mói bình phẩm đối với nữ nhân khác, thấy cũng không tốt lắm, nên vội vàng nói tiếp:
– Đương nhiên những điều này không phải then chốt, quận chúa thân phận có đặc thù riêng nên hoàng thượng không tiện nạp làm phi tần đâu.
Một đời vận mệnh nhấp nhô Trần Viên Viên từ lâu nhìn thấu sự dối trá nam nhân, vừa nghe Tống Thanh Thư nhắc nhở, lập tức phu nhân liền nhận ra, phụ thân A Kha là đệ nhất thiên hạ đại hán gian Ngô Tam Quế, hoàng đế Khang Hi từ trước đến giờ chú trọng đến danh tiếng, hậu cung cũng không thiếu mỹ nữ tuyệt sắc, thì làm sao có khả năng vì một A Kha mà khiến thanh danh của mình trong lịch sử sau này lưu lại vết bẩn này…
Thấy A Kha tâm trí còn mơ hồ, vẫn chưa cam lòng, Trần Viên Viên liền nói:
– A Kha, hoàng thượng là sẽ không làm khó con đâu, cứ việc theo Tống đại nhân tiến cung, giải quyết phần nào khó khan cho phụ vương con.
– Không muốn, con không muốn ở trong cung cô đơn đến cuối đời.
Thấy mẫu thân cũng không giúp mình, A Kha hoảng rồi, trong giọng nói ngẹn ngào muốn khóc, nàng nghĩ đến tiến vào hoàng cung, hoàng đế nếu không thu thì cũng phải cả đời chết già trong cung…
– Quận chúa yên tâm…
Tống Thanh Thư nhìn Trần Viên Viên thở dài nói:
– Vì để cho phu nhân không lo lắng, hạ quan đành nói thật với phu nhân, phái A Kha vào cung thật ra chỉ là một cách hạ sách để Bình Tây Vương né tránh, chắc chắn là hoàng thượng cũng biết rõ ràng về chuyện này, vì lẽ đó hoàng thượng sẽ không lưu quận chúa ở trong cung lâu đâu, chờ sau khi mọi chuyện bình ổn lại, hoàng thượng sẽ tìm lý do trả lại quận chúa cho Bình Tây vương.
– Vạn nhất hoàng đế giữ ta lại làm con tin thì sau đây!
A Kha lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, nàng thường nghe nghe phụ tử Ngô Tam Quế trao đổi về thời cơ tạo phản, trong lòng cũng biết sẽ có một ngày phụ thân và hoàng đế sẽ trở mặt, nên lo lắng chuyện đó xảy ra mà mình còn ở trong cung, chẳng phải là cực kỳ thê thảm?
Nghe được A Kha nói, Trần Viên Viên cùng Tống Thanh Thư hai mặt nhìn nhau, tuy rằng Ngô Tam Quế muốn tạo phản, mọi người đều biết chuyện này, nhưng dù sao thì bề ngoài vẫn còn duy trì hòa thuận. A Kha ở ngay trước mặt Tống Thanh Thư nói ra câu này, nếu truyền tới trong tai của hoàng đế Khang Hy, chẳng phải càng thêm xác định là Ngô Tam Quế có ý tạo phản?
Tống Thanh Thư suy nghĩ rồi trả lời câu nói của A Kha:
– Quận chúa không phải là Ngô Ứng Hùng…
Ý hắn cũng rất rõ ràng, nếu như Ngô Ứng Hùng đến kinh thành, thì hoàng đế Khang Hi nói không chừng thật sự sẽ giữ lại để làm con tin phòng ngừa. A Kha chỉ là một thân nữ nhi, cho dù xinh đẹp đến đâu nữa, cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi nên không có tác dụng gì đến ý chí của Ngô Tam Quế, nếu hoàng đế Khang Hi bắt nàng để uy hiếp Ngô Tam Quế, có thể là không gây được bất kỳ sự hiệu quả nào, mà còn có thể bị người thiên hạ chê cười.
– Tống đại nhân có thể nói rõ ra đến mức này, ta thực sự là vô cùng cảm kích.
Trần Viên Viên giọng nói uyển chuyển nhu mị, một đôi mắt phượng mở to, cảm kích nhìn Tống Thanh Thư.
– Nếu ở ngay trước mặt Bình Tây Vương gia, hạ quan đương nhiên sẽ không nói ra câu này, chỉ là nhìn thấy phu nhân tuyệt đại phong hoa, hạ quan không muốn dùng những lời khách sáo quan trường để nói dối với phu nhân.
Tống Thanh Thư nói.
– Tống đại nhân nói đùa, ta đã tuổi già sắc suy, làm sao xứng với câu tuyệt đạ phong hoa.
Nghe hắn ca ngợi mình, Trần Viên Viên mỉm cười, sóng mắt dịu dàng, thoáng qua nét buồn tan biến, tràn ngập cả phòng kiều mị vô cùng.
Ba người giờ thì nhàn nhã hàn huyên một hồi, A Kha cuối cùng cũng đồng ý đi cùng Tống Thanh Thư đến kinh thành, có điều không nỡ xa rời mẫu thân, nên thời gian còn lại sẽ bồi tiếp ở bên cạnh mẫu thân của mình.
Tống Thanh Thư cùng hai người ước định ngày rời khỏi Sơn Hải quan sẽ quay lại đây đón A Kha, rồi đứng dậy cáo từ.
Trở lại phủ Bình Tây, phái người đem tin tức thông báo cho Ngô Tam Quế xong, Tống Thanh Thư trầm mặc chờ hoàng hôn buông xuống, ngóng nhìn về phương hướng Tam thánh am, trong lòng suy nghĩ: ” Chỉ cần lấy được bản Chính Lam Kỳ (Tứ Thập Nhị Chương Kinh), thì chỉ còn thiếu bản kinh mà Bảo thân vương Hoằng Lịch đang giữ, sáu bản kinh thư kia đã nằm trong cái yếm của thiếu phu nhân Song Nhi, tạm thời xem như là vật trong túi của hắn rồi.