Phần 179
– Ngươi nếu như còn dùng cái ánh mắt háo sắc kia nhìn ta như vậy, ta sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra đấy.
Nhìn thấy biểu hiện của Tống Thanh Thư, Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói xong, liền xoay người đi vào trong nhà.
– Đó là do tại hạ lần đầu tiên nhìn thấy cô nương mặc trang phục nữ nhân mà…
Tống Thanh Thư đi theo sau nàng, mặt mày hớn hở nói tiếp:
– Ai có thể nghĩ đến, Đông Phương Bất Bại uy chấn thiên hạ thì ra lại là một cô nương mềm mại thiên kiều bá mị như vậy.
– Mau thu lại cái bộ dạng chuyên lừa gạt các vị cô nương của ngươi đi.
Đông Phương Bất Bại không vui nhìn hắn, ngồi xuống tiếp tục việc thêu thùa của nàng.
Tống Thanh Thư đi vào bên trong, thấy trong phòng đặt mấy tấm bình phong thêu hình mấy nữ nhân thần thái khác nhau, trên ghế lại rải thảm lót thêu hoa, không khỏi lấy làm kỳ lạ, cuối cùng chú ý tới phía sau vạt áo rộng dài của Đông Phương Bất Bại, vẻn vẹn chỉ buộc chặt eo bằng một chiếc đai lưng nhỏ, đương nhiên là bên trong chân không, hắn đã từng chứng kiến cảnh tượng toàn bộ hạ thể của quận chúa A Kha khi nàng xuất thủ đánh hắn, do dự một hồi rồi Tống Thanh Thư cũng lên tiếng:
– Đông Phương cô nương, trang phục rất đẹp, hiện ra vóc dáng yêu kiều thướt tha, nhưng thực sự là không tiện dùng để đấu võ a.
– Ta thích…
Đông Phương Bất Bại ngừng tay lại một chút, rồi lại chăm chú thêu tranh trên tấm bình phong.
– Hoàng đế Khang Hi phái ngươi đến?
Đông Phương Bất Bại hỏi.
– Chẳng lẽ ta không thể vì lo lắng cho bằng hữu mà đến giúp đỡ sao?
Tống Thanh Thư cảm thấy nên để Đông Phương Bất Bại cảm thấy nợ ân tình của mình, mà không phải là để Khang Hi được trục lợi.
– Chúng ta là bằng hữu sao?
Đông Phương Bất Bại cũng không phản đối lại hỏi.
– Đương nhiên là thế rồi…
Tống Thanh Thư da mặt từ lâu đã luyện đến mức dày hơn cả tường thành, trừng lớn mắt ra vẻ vô tội…
– Vừa rồi không phải cô nương còn xuất thủ lưu tình cứu tại hạ sao?
– Ta chỉ là muốn để ngươi nếm chút vị đắng, bù lại mối hận ở bên ngoài kinh thành lần trước.
Nghĩ đến dáng vẻ chật vật lăn lộn dưới đất ban nãy của hắn, trên môi Đông Phương Bất Bại nổi lên nụ cười.
– Đáng tiếc cuối cùng ngươi lại không né tránh, làm hại khoái hoạt báo thù của ta giảm đi nhiều…
– Cho nên mới nói cô nương vẫn không nỡ để cho tại hạ bị chết mà…
Thấy sắc mặt phát lạnh của Đông Phương Bất Bại, quan sát chung quanh không có bóng người khác, Tống Thanh Thư khẽ hỏi:
– Thương thế của cô nương như thế nào rồi?
– Lần trước có người nói khoác là muốn đến đây làm nam nhân của ta, hiện tại như thế nào nói cũng không dám nói ra, mà lại đi hỏi chuyện khác?
Đông Phương Bất Bại đầu ngón tay nàng bắn ra những cây Tú hoa châm vào trong tấm bình phong đối diện, hoàn thành nét thêu cuối cùng của bức Mỹ nhân đồ.
– Chủ yếu là tại hạ sợ da mặt cô nương quá mỏng, vừa nghe tại hạ nhắc lại chuyện đó thì muốn cùng ta sống chết, cuối cùng thì chỉ làm lợi cho Nhậm Ngã Hành mà thôi.
Tống Thanh Thư mỉm cười nói.
– Nhậm Ngã Hành?
Đông Phương Bất Bại như rơi vào hồi ức, cuối cùng thì lắc đầu nói:
– Nếu như ngươi tới là vì giúp ta đối phó Nhậm Ngã Hành, ngươi có thể quay trở về được rồi. Hấp Tinh Đại Pháp của lão ta tuy rằng được cho là đệ nhất võ lâm tuyệt học, đáng tiếc là ta cũng chẳng để ở trong mắt.
– Nếu là bình thường, đương nhiên cô nương không sợ, nhưng lần trước cô nương cùng Phong Thanh Dương quyết đấu đã bị nội thương trầm trọng, tại hạ phỏng chừng cô nương chưa khôi phục được nhanh như vậy, nên chạy tới đây thay cô nương đỡ trận.
Tống Thanh Thư liền vội vàng nói.
– Cũng được… lưu ngươi ở đây còn có thể giúp ta đối phó với bọn chúng, có điều riêng Nhậm Ngã Hành nhất định phải do ta đối phó.
Đông Phương Bất Bại vốn muốn định từ chối hảo tâm của Tống Thanh Thư, không hiểu tại sao, từ trong lòng dâng lên một dự cảm không hay, chần chờ trong chốc lát, rốt cục cũng gật đầu.
Tống Thanh Thư vốn đang lo lắng Đông Phương Bất Bại quá mức kiêu ngạo, xem thường sự giúp đỡ của hắn, thấy nàng đáp ứng, vui mừng cười nói:
– Ha ha, tại hạ và cô nương liên thủ, Nhậm Ngã Hành dù có ba đầu sáu tay, cũng không gây ra được sóng gió gì lớn.
Đông Phương Bất Bại mặc kệ hắn nói, nàng lại lấy từ trong người ra một chiếc hộp đựng Tú hoa châm, bắt đầu thêu lên trên tấm bình phong mới…
– Có một vấn đề tại hạ vẫn muốn hỏi cô nương, năm xưa cô nương đoạt ghế giáo chủ của Nhậm Ngã Hành, tại sao không giết chết lão ta, mà lại đem nhốt dưới lòng Tây hồ để rồi ngày nay sinh ra họa lớn?
– Tại sao không giết Nhậm Ngã Hành, là bí mật lớn nhất của bổn giáo.
Đông Phương Bất Bại quay đầu lại nở nụ cười xinh đẹp hỏi:
– Có muốn biết hay không?
– Muốn!
Tống Thanh Thư gật đầu như gà mổ thóc.
– Nhưng đáng tiếc ta lại không muốn nói cho ngươi.
Đông Phương Bất Bại ngoảnh mặt làm ngơ, tâm trí đều đặt ở trên tấm bình phong đang thêu.
– Đông Phương cô nương, cô nương học cái tính xấu này ở đâu vậy?
Tống Thanh Thư sững sờ, nhưng không tức giận, trái lại có chút cao hứng, không nghĩ tới nàng cũng biết trêu đùa như vậy.
Đông Phương Bất Bại cũng không quản tới hắn, đôi tay trắng nõn chập chờn, phi châm thoăn thoắt, đường viền hình thù mỹ nhân trên bình phong từ từ hiện ra. Tống Thanh Thư nhìn thấy thật vô vị, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề:
– Đông Phương cô nương, không biết trên Hắc Mộc nhai có người nào tên là Dương Liên Đình?
Trong đôi mắt hắn sáng rực như muốn hiểu thấu tâm can của Đông Phương Bất Bại.
“Tách…” một tiếng, đường chỉ trong tay của Đông Phương Bất Bại bị đứt, nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm Tống Thanh Thư, trong mắt nổi lên sát khí:
– Ngươi từ đâu nghe được cái tên này?
Thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, Tống Thanh Thư trong lòng hồi hộp: “Chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình thật sự là có quan hệ tình ái…” Nghĩ tới chuyện này, nhất thời trong lòng hắn hơi khó chịu.
– Tại hạ cũng đã quên từ đâu nghe được cái tên đó rồi.
Đông Phương Bất Bại im lặng một hồi, rồi mở miệng nói:
– Hắn đã chết rồi…
– Chết như thế nào?
– Ta giết…
Đông Phương Bất Bại chậm rãi nói.
– Cái gì?
Tống Thanh Thư giật nảy mình, đáng tiếc là nàng không tiếp tục nói thêm câu nào…
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu lên, nói:
– À… để ngươi là một người ngoài ở lại trong bổn giáo thì cũng không thích hợp, ngươi hãy cải trang thành người của Nhật Nguyệt thần giáo, đến lúc hệ trọng còn có thể khiến đám người Nhậm Ngã Hành bị bất ngờ.
– Cải trang thành ai đây?
Tống Thanh Thư mờ mịt hỏi.
– Dương Liên Đình.’
Đông Phương Bất Bại điềm nhiên nói.
Tống Thanh Thư nghĩ đến hình ảnh Dương Liên Đình, liền cảm thấy buồn nôn, vội vã cự tuyệt nói:
– Tuyệt đối không được!
– Tại sao?
Đông Phương Bất Bại nghi hoặc hỏi.