Phần 181
Rất nhanh mấy người giơ lên một cái cáng tre khiêng người đi vào, Tống Thanh Thư chú ý nhìn, trên cáng tre một người mặc áo trắng, dung mạo gầy gò, bên dưới một chòm râu dài màu trắng muối tiêu, rủ xuống trước ngực, trên vạt áo lốm đốm vết máu, nhìn qua hình như là đã bị trọng thương.
– Giáo chủ văn thành võ đức, nhân nghĩa anh minh, phục hưng thánh giáo, ân huệ tỏa khắp chúng sinh, thuộc hạ trường lão Thượng Quan Vân của Bạch hổ đường khấu kiến giáo chủ.
Một người mang y phục trưởng lão phục người lễ bái nói.
Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt hỏi:
– Cổ trưởng lão tại sao không có cùng ngươi trở về?
– Khởi bẩm giáo chủ, Cổ trưởng lão cùng thuộc hạ phụng lệnh giáo chủ đi lùng bắt kẻ phản bội Hướng Vấn Thiên, nhưng gặp phải phản đồ Hướng Vấn Thiên võ công quá cao cường, Cổ trưởng lão liều mình hy sinh đánh cho Hướng Vấn Thiên trọng thương, cho nên cho thuộc hạ mới có cơ hội bắt hắn đem về đây…
Thượng Quan Vân nào có nói thật, Cổ trưởng lão bởi vì không chịu theo Nhậm Ngã Hành nên đã bị lão và Hướng Vấn Thiên hạ sát, lần này trên Hắc Mộc nhai sắp đặt cái bẫy, một khi thành công, Nhậm Ngã Hành sẽ không bạc đãi lão, nhưng khi đến trước mặt đến Đông Phương Bất Bại dư uy, trong lòng Thượng Quan Vân cũng vẫn run sợ.
– Phía sau ngươi là ai?
Đông Phương Bất Bại cũng không muốn lão nói dông dài, liền ngắt lời hỏi.
Tống Thanh Thư đứng yên lặng ở một bên, giống như là Dương tổng quản thật sự vậy, lặng lẽ nhìn về phía mấy người mà Đông Phương Bất Bại vừa hỏi, thì thấy một người thân hình cao lớn, khuôn mặt dài, sắc mặt trắng bệch, không có nửa phần máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sắc mặt hắn như là cương thi mới từ bên trong phần mộ đi ra, theo suy đoán nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đó chính là Nhậm Ngã Hành.
Đứng bên cạnh một hán tử trẻ tuổi khuôn mặt thon, mày kiếm môi mỏng, giữa đôi lông mày đậm nét anh khí, có thể là ai khác ngoài Lệnh Hồ Xung? Hắn chăm chú nhìn bên cạnh Lệnh Hồ Xung là một giáo đồ, da thịt trắng trèo trong suốt, còn lộ ra đến một lớp ửng đỏ, ngoại trừ nữ cải nam trang Thánh cô Nhậm Doanh Doanh còn có ai nữa?
Tống Thanh Thư nhận ra được, đương nhiên là Đông Phương Bất Bại cũng nhìn ra được, chỉ thấy nàng mỉm cười:
– Nhâm giáo chủ, bản tọa vốn vẫn xem ngươi là anh hùng, không ngờ cũng là hạng người giấu đầu lòi đuôi…
Thấy đối phương đã nhận ra thân phận, Nhậm Ngã Hành ngửa mặt lên trời cười dài, trên người những giáo chúng Nhật Nguyệt thần giáo võ công còn kém thì y phục bị chấn động đến mức như muốn bị tróc ra, lão nhìn Đông Phương Bất Bại tức giận nói:
– Đông Phương cẩu tặc, ngươi đem ta nhốt tại Tây hồ để không thấy ánh mặt trời, chắc cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày như hôm nay chứ?’
Hướng Vấn Thiên cũng từ trên cáng tre bật dậy, cùng Lệnh Hồ Xung từ bên trong rút ra vũ khí, phân chia ra hai bên trái phải của Nhậm Ngã Hành, thần thái ngưng trọng phòng bị Đông Phương Bất Bại xuất chiêu.
– Bản tọa để ngươi ở dưới Tây hồ là để bảo dưỡng tuổi thọ, Tây hồ phong cảnh tuyệt sắc, đó là nơi nức tiếng trong thiên hạ, Cô Sơn Mai Trang, càng là một nơi cảnh sắc lừng danh của Tây hồ, ngươi đã không mang ơn, mà còn đối bản toạ tràn ngập oán hận.
Đông Phương Bất Bại lắc đầu, phảng phất rất là thương tiếc.
Nhậm Ngã Hành giận dữ cười nói:
– Nguyên lai ngươi đem ta nhốt tại đáy Tây hồ, để mà bảo dưỡng tuổi thọ… hahaha…
Đông Phương Bất Bại nói:
– Chí ít thì bản tọa không có giết ngươi, không phải sao? Bởi vì chỉ cần nói với Giang Nam tứ hữu không đưa nước cho ngươi uống, ngươi có sống sót qua đến mười ngày, nửa tháng sao?
Nhậm Ngã Hành rít lên:
– Đừng tưởng rằng ta không biết ý định của ngươi muốn gì, mười mấy năm qua, ngươi dùng tất cả các loại thủ đoạn để muốn đoạt được võ công Hấp Tinh Đại Pháp của ta, thì đương nhiên không thể để cho ta chết được rồi.
– Nhâm giáo chủ quả nhiên nhìn rõ mọi việc, bản tọa khâm phục…
Đông Phương Bất Bại ngoài miệng mặc dù nói khâm phục, nhưng vẻ mặt rất bình thản, lâu nay Đông Phương Bất Bại đã biết là không thể lừa gạt được Nhậm Ngã Hành.
– Nếu như ta thật sự nhìn rõ mọi việc, thì sẽ không bị tên nghịch tặc như ngươi soán quyền tại Nhật Nguyệt thần giáo, muốn nói là khâm phục, ngươi mới là người đáng để ta khâm phục nhất.
Nhậm Ngã Hành nghiến răng nói.
– Nhâm giáo chủ nói quá khiêm tốn, năm xưa chẳng qua là ngươi ý thức được không còn thích hợp để nắm chức giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo, cho nên mới có lòng tốt đem Quỳ Hoa Bảo Điển truyền lại cho ta, ý đồ luân hãm bản tọa, nhưng không ngờ là bản tọa đã tiên hạ thủ vi cường, một đòn tấn công trước lật ngược thế cờ…
Nhắc tới chuyện đó, giọng nói Đông Phương Bất Bại sắc lạnh.
– Hahaha… nói tới võ công của Quỳ Hoa Bảo Điển, xem hình dáng ngươi bây giờ đã trở thành bất nam bất nữ, e rằng đã luyện thành công…
Nhậm Ngã Hành cười khan nói tiếp:
– Muốn luyện thần công, phải múa đao tự cung, Đông Phương Bất Bại… ngươi thực sự là dám làm được.
Trong giọng nói của lão để lộ ra sự trào phúng xem thường Đông Phương Bất Bại.
Tống Thanh Thư nghe được trong lòng hơi động, nhìn Đông Phương Bất Bại thầm nghĩ “Chính mình rõ ràng sờ qua trên bộ ngực của Đông Phương Bất Bại rất là mềm mại co dãn, chẳng lẽ thật sự là phải mò đến hạ thể của Đông Phương Bất Bại thì cuối cùng mới xác định được là nam hay nữ sao…”
Đông Phương Bất Bại khinh thường liếc mắt nhìn lão:
– Ngươi là tục nhân làm sao có thể hiểu được huyền bí thâm sâu của đạo lý bảo điển thiên nhân hoá sinh, vạn vật phát sinh?
Nhậm Ngã Hành đột nhiên nhướng mày:
– Đông Phương Bất Bại, mười mấy năm không gặp, ngươi lại không thấy già đi? Chẳng lẽ Quỳ Hoa Bảo Điển đúng như lời đồn, bên trong ẩn tàng phương pháp tu chân của người xưa?
– Nhâm giáo chủ nếu như thấy hứng thú, có thể dẫn đao tự cung, bản tọa nể tình ngươi ngày xưa chi ân truyền thụ võ công, có thể truyền lại cho ngươi luyện một ít.
Đông Phương Bất Bại mỉm cười.
– Hừ…
Nhậm Ngã Hành nổi giận.
– Ta cũng không muốn biến thành yêu quái bất nam bất nữ.
Đông Phương Bất Bại ánh mắt tỏa ra sát khí, một sợi dây màu huyết dụ lóe lên, thân thể vừa hơi động, nhưng đã nghe được một tiếng “coong…” dội lại, thanh đơn đao trong tay của Thượng Quan Vân đã văng ra cắm xuống đất xuống đất, thân thể lung lay rồi nằm phủ nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, hắn bị đánh ngã chỉ trong chớp mắt, nhưng cao thủ như Nhậm Ngã Hành thì thấy rõ, giữa mi tâm, hai bên huyệt Thái Dương, dưới mũi đều có những chấm đỏ nhỏ, có chút huyết chảy ra, Thượng Quan Vân bị Đông Phương Bất Bại dùng những cây Tú hoa châm trong tay phóng trúng.
Nhậm Ngã Hành giật mình thôi lui lại mấy bước, Lệnh Hồ Xung tay trái kéo Nhậm Doanh Doanh dịu dàng kéo về phía sau, che chắn ở trước người của nàng trong phòng hoàn toàn yên tĩnh trầm lắng, ai cũng không thở mạnh…
Nhậm Ngã Hành rút ra trường kiếm, nói rằng:
– Công phu Quỳ Hoa Bảo Điển quả nhiên là lợi hại.
Đông Phương Bất Bại ung dung nói:
– Thượng Quan Vân phản bội nương nhờ vào ngươi mang theo mỹ mộng, không ngờ rằng vào lúc nguy cấp bị ngươi không chút do dự làm lá chắn thế mạng.
Vừa rồi Nhậm Ngã Hành sơ xuất, Đông Phương Bất Bại đã phóng Tú hoa châm tới trước mắt, không kịp phản ứng với thanh trường kiếm còn trong vỏ, liền chụp lấy Thượng Quan Vân đang đứng bên cạnh, chặn ở trước người, chịu đựng một đòn nhanh như chớp của Đông Phương Bất Bại, đáng thương cho Thượng Quan Vân tự cho là đứng sát bên Nhậm Ngã Hành, nghĩ rằng càng an toàn, lại không nghĩ vừa mới bắt đầu, liền oan chết rồi.
Lệnh Hồ Xung cũng kinh hoảng, hắn suy nghĩ để đối phó với Đông Phương Bất Bại võ công trác tuyệt như thế này, biện pháp tốt nhất e rằng chỉ có thể bằng cách chọc giận Đông Phương Bất Bại, từ đó mới tìm ra kẽ hở chiêu thức của Đông Phương Bất Bại, liền ngẩng đầu lên nhìn Tống Thanh Thư đang đứng trong góc, cười nói:
– Các hạ đường đường đứng đầu một giáo phái, võ công thần sâu quỷ khốc thì lại làm sao ngoan ngoãn thư phục ở dưới thân tên tiểu bạch kiểm như thế kia, nhìn thật đáng thương, tại hạ vừa nghĩ tới cảnh tượng là buồn nôn, đúng là làm mất mặt nam nhân…