Phần 182
Đông Phương Bất Bại vừa nghe như vậy, gương mặt liền ửng đỏ, bóng người loáng lên, Tú hoa châm bay nhanh về phía Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ Xung nói những câu nói đó, là muốn chọc cho Đông Phương Bất Bại nổi giận, nên khi vừa nói xong thì nhắm ngay yết hầu đâm tới, chiêu kiếm này cực nhanh, người ở bên ngoài xem thấy Đông Phương Bất Bại dường như là đã bị mũi kiếm chạm vào, nhưng vào lúc này Lệnh Hồ Xung lại cảm cảm thấy bên má trái mình đau xót, cùng lúc thanh trường kiếm trong tay cũng bị đẩy qua bên trái.
Thì ra Đông Phương Bất Bại ra tay cực nhanh khó mà tin nổi, trong nháy mắt, Tú hoa châm đã phóng trúng trên mặt Lệnh Hồ Xung, nhưng bởi vì trong người vẫn còn bị trọng thương, thân pháp so với trong bình thường vẫn chậm hơn một phần, trong đầu biết một khi Tú hoa châm phóng trúng thì Lệnh Hồ Xung chết chắc, nhưng chính mình cũng bị trọng thương với mũi kiếm của hắn, đành thu hồi cánh tay, dùng Tú hoa châm ngăn cản lại chiêu kiếm này của Lệnh Hồ Xung.
– Đây là chiêu thức Độc Cô Cửu Kiếm… ngươi cùng với Phong Thanh Dương có quan hệ gì?
Đông Phương Bất Bại vừa phủi tay chỉnh đốn lại y phục, vừa hỏi.
– Tại hạ là Hoa Sơn phái Lệnh Hồ Xung, hôm nay vì Phong thái sư thúc báo thù.
Lệnh Hồ Xung vẫn chưa hết kinh hồn, biết rằng hôm nay gặp phải cường địch mà trước giờ mình chưa từng gặp qua, chỉ cần cho đối phương có thời gian triển khai chiêu thức, thì chính mình lập tức khó bảo toàn được tính mạng, nên liền đâm liên tiếp ra bốn chiêu kiếm, đều là nhắm ngay nơi yếu hại của đối phương.
– Phong Thanh Dương còn không phải là đối thủ bản tọa, ngươi chỉ là hạng đồ tôn của Phong Thanh Dương thì Độc Cô Cửu Kiếm làm nên tác dụng gì.
Đông Phương Bất Bại hừ lên một tiếng, vùng tay lên trên, dưới, trái, phải, hóa giải hết bốn chiêu kiếm Lệnh Hồ Xung, hắn ngưng thần nhìn nàng ra tay, Tú hoa châm chặn lại tứ phương tám hướng, quanh thân của nàng lại không có nửa phần kẽ hở, hắn quyết định không cho nàng rãnh tay tấn công mình, liền hét lớn, thanh trường kiếm phủ đầu chém xuống, Đông Phương Bất Bại dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp lấy Tú hoa châm giơ lên, ngăn cản thanh kiếm…
Hổ khẩu bản tay Lệnh Hồ Xung tê dại, huyết ảnh lóe lên, dường như có ám khí đâm đến mắt trái, lúc này hắn đã không còn kịp chặn lại hay né tránh, nghĩ thầm “mạng ta xong rồi…”
Nhậm Ngã Hành cùng Hướng Vấn Thiên thấy tình thế không ổn, kẽ vung trường kiếm, người phóng nhuyễn tiên, cùng lúc hai hướng tiến lên giáp công, Đông Phương Bất Bại nhướng mày, đành phải thu chiêu về để phòng ngự.
Ba đại cao thủ liên thủ xuất chiến, thế công cỡ nào lợi hại, nhưng Đông Phương Bất Bại hai ngón tay kẹp lấy Tú hoa châm, đan xen xuyên thẳng tới lui giữa ba người nhanh như tia chớp, không hề có nửa phần dấu hiệu yếu thế, những thế tiến công ác liệt, hướng về các đại huyệt của Đông Phương Bất Bại đâm tới, nhưng thân hình của nàng như quỷ mị phập phù, tựa như làn khói chợt đến chợt lui…
Bỗng Hướng Vấn Thiên “A” Kêu lên, Lệnh Hồ Xung cũng “Um…” lên một tiếng, trên người của bọn họ đã trúng Tú hoa châm, Nhậm Ngã Hành với “Hấp tinh đại pháp” công lực tuy thâm sâu, nhưng thân pháp Đông Phương Bất Bại cực nhanh, khó mà chạm nhau, đồng thời vũ khí của nàng là cây Tú hoa châm, mà nội lực không cách nào hấp thụ từ được từ trên cây kim… Lại đấu trong chốc lát, Nhậm Ngã Hành cũng “A…” một tiếng, trên ngực và yết hầu đều có vết Tú hoa châm đâm trúng, chỉ tiếc là Đông Phương Bất Bại trước đó đã bị Tiên Thiên kiếm khí của Phong Thanh Dương gây nên thương tích, nội công vẫn chưa bình phục, nếu không thì chắc chắn kình lực đã đẩy vào trong cơ thể đối phương sau khi đánh trúng bằng Tú hoa châm, bởi vậy nên nhóm người Nhậm Ngã Hành đều trúng kim châm, nhưng không bị thương nặng.
Nhậm Doanh Doanh đứng vòng ngoài thấy rất rõ ràng, trong lòng nàng biết nếu giằng co kéo dài, ba người bọn họ nội lực suy kiệt, tất nhiên sẽ chết vào Tú hoa châm của Đông Phương Bất Bại, trong lòng nàng lo lắng, nhưng cũng hiểu được nếu mình xông vào chỉ làm cho bọn họ vướng chân vướng tay, chẳng có tác dụng gì cả.
Thoáng nhìn qua, thấy Tống Thanh Thư đang đứng cách đó không xa ngưng thần chu ý vào trận đấu, Nhậm Doanh Doanh suy nghĩ thoáng qua, chậm rãi dời bước.
Tống Thanh Thư thấy Đông Phương Bất Bại bị ba đại cao thủ vây công, tuy rằng tình thế có nguy cấp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng bất bại, nên hắn không vội ra tay, cứ đứng một bên quan sát chiêu số võ công của bọn họ.
Nhận ra Nhậm Doanh Doanh đang lén lút âm thầm đi về phía của mình, Tống Thanh Thư kinh ngạc, do dự một chút, rồi cũng không có bất luận động tác gì.
Khi đến gần Tống Thanh Thư, Nhậm Doanh Doanh đột nhiên nhanh chóng dùng đoản kiếm kê lên trên cổ Tống Thanh Thư trên cổ, nhỏ giọng nói:
– Mau kêu Đông Phương Bất Bại dừng tay…
Tống Thanh Thư giơ hai tay lên đầu hàng, giả vờ khuất phục:
– Được… được rồi…
Nhậm Doanh Doanh sợ Đông Phương Bất Bại bất ý ra tay, nàng vòng qua sau lưng Tống Thanh Thư, mũi kiếm nhọn chống đỡ lưng của hắn, để hắn che chắn ở trước người mình, đề phòng Đông Phương Bất Bại đột nhiên nhào tới.
– À… cô nương đứng sát gần tại hạ quá, da thịt gần gũi làm tại hạ lúng túng, thì thế nào mà gọi được?
Chợt Tống Thanh Thư quay đầu lại, mỉm cười nhìn nàng.
– Hừ… muốn chết!
Nhậm Doanh Doanh phát lạnh, liền vung đoản kiếm đâm xuống đùi Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư thân hình lóe lên, liền né qua, Nhậm Doanh Doanh còn kinh ngạc thì bên hông đã tê rần, nàng bị Tống Thanh Thư điểm huyệt, cả người liền nhũn ra lảo đảo.
– Cô nương làm sao lại không cẩn thận vậy a?
Tống Thanh Thư liền xoay người ôm chặt lấy thân thể mềm mại nàng, ở bên tai nàng nói.
Cái cổ Nhậm Doanh Doanh lập tức ửng đỏ, vừa xấu hổ vừa tức giận, lâu nay thân phận nàng cao cao tại thượng làm Thánh cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo, không người nào dám làm nghịch ý của nàng, bình thường lúc trò chuyện cùng Lệnh Hồ Xung, chỉ cần Lệnh Hồ Xung hơi có lời nói đùa giỡn quá mức là nàng nổi giận hơn nửa ngày, còn bây giờ gặp phải Tống Thanh Thư trần trụi trêu ghẹo như vậy thì làm sao chịu được.
Mùi hương nồng nàn thân thể nhuyễn ngọc trong ngực Tống Thanh Thư, bờ eo mềm mại Nhậm Doanh Doanh dù cho cách lấy bộ y phục cũng có thể cảm giác được, nàng tại trong lòng ngực của hắn giằng co, hai bầu vú vun cao không ngừng trên cánh tay va chạm, kiều nộn co dãn kinh người khiến cho Tống Thanh Thư không khỏi cảm khái về đôi bấu vú săn cứng này, quả nhiên là mật đào vừa chin tới.
Trên mặt Nhậm Doanh Doanh đỏ ửng, khí lực của nàng quá yếu, nếu như không dùng nội lực thì không cách nào tránh thoát được đôi tay của Tống Thanh Thư, huống chi hắn đang cố tình muốn đem nàng ôm vào trong lòng ngực, nàng đã bị điểm huyệt nên cũng không làm nên chuyện gì, dùng sức giãy giụa ngược lại này càng làm cho đôi bầu vú không ngừng tại cánh tay hắn ma sát, một dạng không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung cảm giác làm cho nàng Nhậm Doanh Doanh run rẩy, người ở bên ngoài xem tư thế hai người lúc này đúng cỡ nào mập mờ, thân thể hai người cơ hồ là dựa sát vào nhau…
– Vô liêm sỉ! Mau thả ta ra.
Nhậm Doanh Doanh lo lắng bị Lệnh Hồ Xung nhìn thấy làm cho phân tâm, cắn môi hết sức nhẹ giọng nói.
– Thả cô nương ra ư? Tại hạ làm sao cam lòng…
Tống Thanh Thư cười cợt.
– Chính là vạn vật thay phiên luân chuyển, vừa rồi cô nương buộc ta gọi, bây giờ đến phiên tại hạ lại muốn cô nương kêu lên.
– Ngươi muốn làm gì?
Nhậm Doanh Doanh hoa dung thất sắc.
Tống Thanh Thư nói:
– Cũng không có gì, tại hạ muốn cô nương kêu phụ thân cô nương hoặc là Lệnh Hồ Xung đến cứu cô nương.
– Đừng hòng!
Nhậm Doanh Doanh biết bọn họ đang rơi vào rồi hạ phong, nếu bởi vì chính mình mà phân tâm, e rằng sẽ lập tức trúng độc thủ của Đông Phương Bất Bại.
– Nếu như vậy thì chính cô nương buộc tại hạ đấy nhé, cô nương có biết võ công tại hạ am hiểu nhất là gì không?
Tống Thanh Thư đôi mắt chuyển động, ở bên tai nàng hỏi.
– Ta làm sao biết!
Cảm giác được hắn thở ra hơi nóng sát bên vành tay của mình, trên da thịt mềm mại Nhậm Doanh Doanh sởn da gà nổi lên một lớp gai mụn nhỏ.
– Tại hạ biết nhiều loại võ công, nhưng lợi hại nhất chính là tuyệt kỹ Tẩy Ngân Thương Pháp, nhưng lúc này không tiện xuất ra… Có điều ta còn có một môn tuyệt kỹ khác là Trảo Nãi Long Trảo Thủ đúng là có thể để cho cô nương thưởng thức thử xem.
– Chẳng lẽ ngươi là người của Thiếu lâm tự…
Nhậm Doanh Doanh còn chưa nói hết, đột nhiên hiểu ra tâm ý hạ lưu của hắn, nàng xấu hổ lập tức ngậm miệng lại.
– Cô nương thật sự không gọi sao? Nếu không gọi tại hạ sẽ xuất chiêu Trảo Nãi Long Trảo Thủ đấy.
Tống Thanh Thư tay phải chậm rãi để ép sát đến trước đỉnh bầu vú của Nhậm Doanh Doanh, chỉ cần khẽ nhích tay là có thể chạm vào…