Phần 188
– Tỷ tỷ cần phải hiểu rõ, bây giờ đệ công lực đã mất hết, đối với tỷ tỷ về việc chiếm lại Hắc Mộc nhai sau này, sẽ không trợ giúp được gì, trái lại là chỉ gây nên phiền toái mà thôi, đâu có đáng giá để tỷ tỷ phải nhọc lòng như vậy?
Nếu là bình thường, Tống Thanh Thư đã sớm đồng ý bám vào Đông Phương Mộ Tuyết, từ trước đến nay Tống Thanh Thư luôn cho mình cùng với Đông Phương Mộ Tuyết là bình đẳng tương giao, không ngờ hôm nay công lực mất hết, trái lại phải dựa vào nàng giúp đỡ, hắn chán nản khi thấy mình kém người một bậc, tâm tình tiêu cực bộc phát ra…
– Đệ cảm thấy ta là người thiển cận sao? Ngày hôm nay trong lúc đệ gặp nguy nan thì ta cứu viện, ngày khác đệ sẽ trả lại cho ta ân tình này hơn gấp nhiều lần mà. Nếu như đệ vẫn còn mang trong lòng nghi ngờ, thì cứ xem như là nợ ta một việc đi.
Đông Phương Mộ Tuyết từ tốn nói, nhưng trong lòng nàng nghĩ:
“Chỉ bằng vào người đã giúp cho ta chạm tới những khoảnh khắc rung động trong lòng sau bao năm trong lòng băng giá, cũng đã đáng giá để cho ta tận lực giúp ngươi…”
– Vậy thì tốt, cứ như vậy thì đệ thoải mái hơn nhiều.
Tống Thanh Thư chậm rãi xoay người, tâm tình từ từ khôi phục lại bình thường:
– Lần trước dường như là cô nương kia đã nói là Ngũ độc giáo nội tình đang phân chia phản loạn, vì sao tỷ tỷ lại muốn đến nơi đó?
Đông Phương Mộ Tuyết giải thích:
– Tuy rằng Trương Vô Kỵ tận mắt nhìn thấy chúng ta rơi xuống vực sâu vạn trượng, hắn nghĩ rằng chắc chắn phải chết, nhưng Nhậm Ngã Hành chưa có tận mắt thấy xác thì vẫn âm thầm phái người dò xét tin tức về ta, thế lực Nhật Nguyệt Thần Giáo tại Trung Nguyên dàn trải khắp nơi, nếu như bây giờ ta ẩn lánh tại Trung Nguyên, thì rất khó mà bảo toàn được hành tung, thương thế thì chưa lành, ta thực sự không có cách nào ứng phó với thủ đoạn của Nhậm Ngã Hành. Còn Ngũ độc giáo thì khác, vị trí nằm ngoài biên thùy xa xôi, người ngoài rất khó thăm dò tin tức, huống chi giáo chủ Lam Phượng Hoàng đối với ta từ trước đến giờ trung thành tuyệt đối, đó mới là một nơi an toàn để tịnh dưỡng chữa thương.
– Nếu Lam Phượng Hoàng đối với tỷ tỷ từ trước đến giờ trung thành, nói vậy thì Nhậm Ngã Hành cũng biết điểm này, lão ta sẽ không phái người đến tra sao?
Tống Thanh Thư hỏi.
– Nhậm Ngã Hành mới nắm lại giáo chủ, cần phải triệt để chỉnh hợp các trưởng lão bên trong giáo để ổn định lại giáo đồ, còn các đường chủ, hương chủ… chí ít thì phải từ ba đến năm năm mới chạm đến, trong khoảng thời gian này lão sẽ không ra tay hành động tác gì lớn, với lại Ngũ độc giáo từ trước đến giờ chỉ là trên danh nghĩa quy thuận Hắc Mộc nhai mà thôi, cho nên dù cho Nhậm Ngã Hành biết rõ ta trốn ở chỗ này, cũng chưa có đủ sức để chạm đến.
– Đáng tiếc là mười năm sau thì tỷ tỷ mới có thể khôi phục công lực như lúc ban đầu, đến lúc đó không chừng thiên hạ đã định, thì tỷ tỷ làm sao báo cừu được?
Hai người bọn họ có cùng chung kẻ địch, hiện tại gần như là ngồi cùng trên một chiếc thuyền, Tống Thanh Thư đương nhiên cũng bận tâm lo cho cho Đông Phương Mộ Tuyết.
– Vì thế sau này ta mới cần đến sự giúp đỡ của đệ.
Đông Phương Mộ Tuyết bình thản nói.
– Nhưng hiện tại võ công đệ đã mất hết…
Tống Thanh Thư âm u nói.
– Hừ… lúc trước ngươi đã từng rêu rao đòi làm làm nam nhân của ta, thế thì cái tinh thần phấn chấn kia đã đi nơi nào rồi?
Đông Phương Mộ Tuyết tiếp tục khuyên hắn:
– Yên tâm đi, không còn võ công thì còn có đầu óc, ngươi không tệ đến nỗi là chẳng còn tác dụng gì cả.
Tống Thanh Thư thấy Đông Phương Mộ Tuyết nói vậy, hắn từ từ lấy lại ý chí chiến đấu, liền đưa ra phân tích về tình hình của Nhậm Ngã Hành:
– Nếu như tỷ tỷ chưa kịp hồi phục công lực như ban đầu, vẫn có thể quay về Hắc Mộc nhai sớm hơn cũng không phải là không thể, Nhậm Ngã Hành giờ chỉ dựa vào hai người, một là Hướng Vấn Thiên, một là Lệnh Hồ Xung mà thôi. Lần này Nhậm Ngã Hành có thể thành công, đương nhiên toàn bộ công lao là nhờ vào Hướng Vấn Thiên, có điều từ đại ân chuyển thành kẻ thù là chuyện từ trước đến giờ cũng không phải là hiếm, Nhậm Ngã Hành thân đứng đầu một giáo phải, lại nhờ thuộc hạ cứu giúp mới lấy lại được vị trí giáo chủ, trong lòng khẳng định cũng có cây gai, chỉ cần chúng ta tìm cách lợi dụng để chính Nhậm Ngã Hành tự nhổ cây gai trong lòng thì cũng không phải là khó… Còn Lệnh Hồ Xung, thì chúng ta có thể dựa vào quan niệm chính – tà của hắn mà lợi dụng, thậm chí còn có thể nghĩ đến biện pháp phá hoại chuyện tình cảm của hắn cùng với Nhâm đại tiểu thư, để hắn cùng Nhậm Ngã Hành trở mặt, đến lúc đó thì Nhậm Ngã Hành chỉ còn đơn phương một mình, tự nhiên là không khó để mà đối phó.
Nghe hắn chậm rãi nói, Đông Phương Mộ Tuyết lộ ra nụ cười thỏa mãn, nàng chắp hai tay sau lưng, nhìn vầng Thái Dương:
– Ta đang thắc mắc là đệ dự định dùng cách nào để ly gián Lệnh Hồ Xung cùng với Nhậm Doanh Doanh? Theo ta được biết, hai người bọn họ đã từng trải qua ngàn khó vạn khổ mới đến được với nhau, muốn chia rẽ bọn họ e rằng không dễ dàng như vậy.
Tống Thanh Thư đã định liệu liền nói rằng:
– Bọn họ tuy rằng mặt ngoài ân ái, nhưng giữa hai người cùng tồn tại một mầm họa lớn đó là Nhạc Linh San, ngày trước Lệnh Hồ Xung rất yêu thương tiểu sư muội của hắn, nếu như đệ dự liệu không sai, người mà Lệnh Hồ Xung trước sau như một trong lòng vẫn yêu thương chính là Nhạc Linh San, chỉ cần chúng ta tập trung về vấn đề này, thì Nhậm Doanh Doanh cho dù rộng lượng đến đâu, thì nàng cũng là nữ nhân, bản tính nữ nhân trời sinh là lòng ghen tị, lúc đó nàng sẽ trở thành lợi khí trong tay của chúng ta.
– Vậy ta cũng là nữ nhân, đệ cảm thấy ta có chỗ nào có thể bị đệ lợi dụng được?
Nghe hắn nói xong, sắc mặt Đông Phương Mộ Tuyết hơi cau lại…
– Sao có thể chứ…
Tống Thanh Thư giả lã nói:
– Tỷ tỷ võ công vô địch thiên hạ, lại còn thiên kiều bá mỵ, cũng không có liên quan đến tình cảm với nam nhân nào, đệ không tìm được nhược điểm gì để có thể lợi dụng…
– Không có sao?
Đông Phương Mộ Tuyết quặm mặt lại.
– Nếu ngày trước đệ không tìm đến Phong Thanh Dương, thì hiện tại ta cần gì phải chật vật như thế này?
– Um… Lúc đó chúng ta là kẻ địch chứ không phải bằng hữu mà.
Tống Thanh Thư lại nghĩ chính mình đúng là có tính toán đối phó với Đông Phương Mộ Tuyết không ít lần, trong lòng cũng cảm thấy hơi ngượng.
– Chỉ có điều duy nhất có thể chấp nhận được, là tên tiểu hỗn đản một bụng đầy ý nghĩ xấu này, hiện giờ lại cùng ta chung một trận tuyến.
Đông Phương Mộ Tuyết không vui nói.
– Tuy rằng có lúc đệ không chừa thủ đoạn nào, nhưng dù sao tự thấy bản thân mình vẫn còn là… một người tốt không đến nỗi nào…
– Hừ… Ở trong lòng ta không có phân chia người tốt hay là kẻ xấu…
Đông Phương Mộ Tuyết lắc đầu nói tiếp:
– Chỉ có loại người hữu dụng và kẻ vô dụng mà thôi… À… việc đối phó với Lệnh Hồ Xung cùng với Nhậm Doanh Doanh, ta còn có thêm một cách…
– Cách gì? Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
Phương Mộ Tuyết mỉm cười xảo trá nói:
– Một mặt chúng ta có thể lợi dụng Nhạc Linh San để đối phó Lệnh Hồ Xung, một mặt chúng ta cũng có thể dùng chính bản thân đệ để đối phó với Nhậm Doanh Doanh, hai bút cùng vẽ một lượt, chắc chắn là Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh sẽ phải chia ly.
– Um… tỷ quá coi trọng đệ rồi…
Tống Thanh Thư cười khổ nói:
– Tỷ tỷ cũng đã từng thấy đệ ở trên Hắc Mộc nhai quấy nhiễu Nhậm Doanh Doanh như thế nào rồi, sau này gặp lại đệ, nàng không xé xác đệ ra mới là lạ…
– Không sao đâu… trái lại càng tốt hơn, Nhậm Doanh Doanh từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, không thèm để nam nhân ở trong mắt, sau lần trên Hắc Mộc nhai kia qua đi, đệ bắt ép động tay động chân với Nhậm Doanh Doanh, chúc mừng đệ thành công, có thể sẽ trở thành người nam nhân thứ hai ngoài Lệnh Hồ Xung ở trong lòng nàng, Nhậm Doanh Doanh có thể nói là do ta một tay nuôi nấng, tính cách của nàng thích hay ghét cái gì thì ta hiểu rất rõ ràng, với lại việc câu dẫn nữ nhân đệ thuộc loại cường hạng, kế bên lại có ta giúp đỡ, việc thành công chiếm lấy Nhậm Doanh Doanh là không khó.
Nói xong thì Đông Phương Mộ Tuyết có cảm giác mình mới ở cùng với Tống Thanh Thư chưa bao lâu, thì đã tựa hồ nhiễm theo tính cách đồi bại rồi…
…
– Này… này… cái gì gọi là câu dẫn nữ nhân thì đệ là loại cường hạng?
Tống Thanh Thư đen mặt lại:
– Vậy đệ câu dẫn ai rồi?
– Hừ… Viên phu nhân góa phụ kia a, phu quân mới chết được bao lâu, thì đã bị đệ dẫn dụ đưa lên giường… Còn có Nhậm Doanh Doanh luôn ung dung trấn định, cũng bị đệ cố tình động tay động chân, rồi nói cho mấy câu đã làm nàng mặt đỏ tới mang tai…
Đông Phương Mộ Tuyết đưa lên mỗi ngón tay khi nêu lên một nữ nhân…
– Được rồi được rồi…
Tống Thanh Thư rất sáng suốt mà không cùng Đông Phương Mộ Tuyết tranh luận về vấn đề này nữa:
– Hay là trước tiên chúng ta nghĩ ra biện pháp xuất cốc đi, vạn nhất Trương Vô Kỵ và Nhậm Ngã Hành tìm tới thì chúng ta thảm rồi…
– Bây giờ đệ không có cách nào vận dụng nội lực sử dụng khinh công phải không?
Đông Phương Mộ Tuyết nghĩ đến dưới vực sâu không lối thoát, chỉ có cách từ hai bên vách núi dùng khinh công leo lên ra ngoài…
Thấy Tống Thanh Thư gật đầu, Đông Phương Mộ Tuyết đau đầu, đành đưa tay ra, nhấc đai lưng của hắn liền phóng lên cao.
– Uí… cái eo của đệ…
Tống Thanh Thư bị Đông Phương Mộ Tuyết nhắc lên tới giữa không trung, nhìn xuống cách mặt đất càng ngày càng xa, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, tay chân múa loạn tìm chỗ bám vào…