Phần 197
Lam Phượng Hoàng giật mình, ngoe nguẩy nói:
– Không phải là chính giáo chủ nói muội cố gắng khoản đãi Tống công tử sao?’
Huyết ảnh lóe lên, Đông Phương Mộ Tuyết đã đi đến bên người Tống Thanh Thư, tay nắm mạch của hắn, nghe qua mạch đập, cả giận nói:
– Tống Thanh Thư đang trọng thương trong người, làm sao lại dùng nữ sắc để khoản đãi hắn chứ! Ngươi sẽ không phải là tự mình hầu hạ hắn chứ?
Đông Phương Mộ Tuyết đột nhiên nghi ngờ quan sát Lam Phượng Hoàng hỏi.
Lam Phượng Hoàng nghe qua lạnh cả tim, vội vã giải thích:
– Muội… là người của giáo chủ, lại sao lại dám đi tìm nam nhân khác.
– Hồ ly tinh, không biết xấu hổ.
Khúc Phi Yên đứng bên cạnh mắng thầm.
– Vậy thì đem nữ nhân bắt được tối hôm qua ném vào Linh Xà quật đi.
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh như băng, xem như đây là việc nhỏ không đáng kể.
Tống Thanh Thư nghe được thì bực tức, bất luận tối hôm hắn có hay không chung đụng với Chung Linh, nhưng mọi người cũng đã ngầm thừa nhận nàng chính là nữ nhân của hắn, Đông Phương Mộ Tuyết thì cũng không hỏi qua, đã quyết định sự sống còn của người khác, quả thực là làm gì có đạo lý đó.
– Dường như là giáo chủ chưa hỏi qua đệ gần gũi với nữ nhân nào?
Tống Thanh Thư cười gằn.
– Không cần thiết…
Đông Phương Mộ Tuyết nhẹ nhàng trả lời.
– Nếu như giáo chủ không hỏi đệ, thì làm sao biết được tối hôm qua đệ cùng với nữ nhân nào gần gũi chứ?
Tống Thanh Thư biết không có cách nào dựa vào vũ lực để bảo vệ Chung Linh, đành hy vọng là dùng lý lẽ cái miệng.
– Hả?
Đông Phương Mộ Tuyết nghi hoặc nhìn Lam Phượng Hoàng.
Lam Phượng Hoàng cảm thấy mù mờ:
– Ủa… không phải là nha đầu bị bắt tối qua sao?
– Đương nhiên là không phải…
Tống Thanh Thư lắc đầu nói tiếp:
– Với lại nàng ta cũng không phải là một nha đầu vô danh, nàng là quận chúa Chung Linh, nữ nhi của Trấn Nam vương Đoàn Chính Thuần, trong khi Ngũ độc giáo thì đang ở trong phạm vi Đại Lý, đệ cảm thấy vì kế hoạch lâu dài, hãy nghĩ đến biện pháp lôi kéo Chung Linh, thì tốt hơn là giết chết mà chẳng được gì.
Đông Phương Mộ Tuyết thân đứng đầu một giáo, đương nhiên phân rõ được sự tình nặng nhẹ, nếu là một nha đầu bình thường, giết thì giết, nhưng đối với quận chúa Đại Lý, vậy lấy Đại Lý làm chỗ dựa thì cái được nhiều hơn, thêm vào bây giờ Đông Phương Mộ Tuyết thực lực đang bị tổn thất lớn, nàng còn dự định sẽ có một ngày quay trở lại Hắc Mộc nhai, đương nhiên là không muốn từ bỏ bất luận sự trợ lực tiềm năng nào cả.
– Chỉ có một buổi tối, ngươi sờ soạng thế nào mà tình huống của nàng đã hiểu rõ ràng…
Đông Phương Mộ Tuyết nhếch miệng nói tiếp.
– Nếu ngươi đã ra mặt bênh vực cho nàng, xem ra quan hệ hai người các ngươi cũng không tệ lắm, bản tọa sẽ giao nàng cho ngươi dạy dỗ. Mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải làm cho nàng gia nhập Ngũ Độc giáo, trở thành người của phe mình, chứ nếu không sẽ có một ngày, nàng về vương phủ nói lung tung với Trấn Nam vương, khi đó đối với Ngũ độc giáo sẽ không phải là chuyện tốt gì, còn nếu cảm thấy không được thì rạng sáng cứ giết người diệt khẩu là xong.
Tống Thanh Thư nghe xong tức xạm mặt lại nhưng không còn cách khác:
– Đệ sẽ thử xem.
Nhưng trong lòng hắn biết rõ, đối với Chung Linh kia vì bảo toàn mạng sống, đừng nói làm cho nàng gia nhập Ngũ độc giáo, nếu bảo nàng nhận Lam Phượng Hoàng làm sư nương cũng không phải là không thể.
– Vậy quay trở về chuyện tối hôm qua của người với người nữ nhân kia đi…
Đông Phương Mộ Tuyết không có ý tốt nhắc nhở, đứng bên cạnh Khúc Phi Yên cùng Lam Phượng Hoàng lập tức dựng thẳng lỗ tai lên hóng nghe…
– Đệ cảm thấy tốt hơn là nói về phương pháp trị nội thương của đệ trước cho thỏa đáng đi, Đông Phương giáo chủ lần trước đã hứa là đến khi đến Ngũ độc giáo thì sẽ cho đệ biết mà.
Có Lam Phượng Hoàng cùng Khúc Phi Yên ở đây, Tống Thanh Thư không nắm chắc được các nàng có biết rõ được thân phận thật sự của Đông Phương Mộ Tuyết không, bởi vậy hắn cũng không dám gọi nàng là tỷ tỷ.
– Ngươi nói trước chuyện của ngươi đi.
Đông Phương Mộ Tuyết lạnh lùng nói.
Nhìn Đông Phương Mộ Tuyết một thân nam trang, Tống Thanh Thư trong lúc này có chút suy nghĩ vẩn vơ, chinh phục loại nữ nhân này tuy rằng sẽ có cảm giác rất là hứng thú, nhưng tính cách của nàng quá hung hăng, nếu tính đến chuyện lấy làm thê tử, thì chỉ có Song Nhi thuộc dạng ôn nhu săn sóc người, mới làm cho mình thư thái được…
– Tống công tử, giáo chủ đang chờ công tử nói đấy?
Lam Phượng Hoàng chợt thấy hắn trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì mà không trả lời Đông Phương giáo chủ, không khỏi âm thầm lo lắng giùm cho hắn.
Tống Thanh Thư phục hồi tinh thần, nhàn nhạt đáp:
– Đông Phương giáo chủ là giáo chủ của tỷ tỷ, chứ không là của ta, tỷ tỷ phải tuân theo, nhưng ta thì không phải…
Nhưng khi nhìn thấy Đông Phương Mộ Tuyết đối lông mày hơi nhíu lại, nghĩ đến phương pháp trị nội thương còn ở trong tay nàng, hắn liền vội vã nói tiếp:
– Có điều nếu các người là nữ nhân mà lại muốn nghe chuyện phòng the này, được rồi để ta chia sẻ ra một hồi, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ mấy người.
Lam Phượng Hoàng cùng Khúc Phi Yên g không có ý thức được huyền cơ trong lời nói của hắn là ám chỉ Đông Phương Mộ Tuyết, cứ tưởng rằng nói chính là hai người bọn họ, cũng không suy nghĩ nhiều, liền vội vàng nói:
– Tống công tử nhanh kể ra, chúng ta đúng là cũng muốn nghe…
– Vậy thì nếu tả chi tiết ra thì rất dài dòng, lại nói…
Tống Thanh Thư còn chưa nói hết, Đông Phương Mộ Tuyết liền chặn họng hắn:
– ChỈ nói tóm tắt thôi…
Tống Thanh Thư cũng không nổi giận, nhanh chóng nói:
– Nếu nói tóm tắt, chính là ta đã bị cưỡng gian.
“Ục…”
Khúc Phi Yên đang bưng chén trà đưa đến trong miệng uống, nghe được Tống Thanh Thư nói, nghe qua nhịn không được, liền phun nước ra ngoài.
Đông Phương Mộ Tuyết quay lại trừng mắt nhìn nàng, rồi quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư:
– Nói cụ thể hơn chút.
Tống Thanh Thư chẳng khác nào bị cưỡng ép giải thích:
– Tối hôm qua Lam giáo chủ đưa một cô nương xinh đẹp đến trong phòng ta, tuy rằng lý trí nói ta không nên làm như thế, nhưng thân thể lại cứ nổi thú tính, chịu không nổi giày vò, ta mới đi ra bên ngoài xem như là để hạ hỏa, một đường đi thẳng, chẳng ngờ vô tình lại bước đến Thánh Thú đàm Ngũ, kết quả đụng phải một Hồ ly tinh đang trần truồng tắm rửa.
– Hồ ly tinh?
Đông Phương Mộ Tuyết và hai nàng kia cùng nhau kinh ngạc thốt lên.
– Đúng, Hồ ly tinh…
Nghĩ đến đêm qua cùng với Hà Thiết Thủ vô tận ôn nhu phong tình, Tống Thanh Thư mỉm cười nói:
– Trước đó ta đã sợ nổi lên thú tính với Chung Linh nên mới bỏ ra ngoài, giờ lại gặp cảnh tượng như thế này, đương nhiên là lập tức nhắm mắt lại lui về phía sau, nhưng không ngờ lại giẫm lên cành cây khô trên đất, nghe tiếng động nên Hồ ly tinh phát hiện, có thể là Hồ ly tinh thấy ta tuấn lãng phong trần làm cho khuynh đảo, hai mắt hiện ra ánh quang, phóng tới thi bạo với ta, Đông Phương giáo chủ cũng biết, đệ bây giờ võ công đã mất hết, nên vô lực phản kháng, đành yên lặng chịu đựng Hồ ly tinh ô nhục…
– Hừ… đừng có nói quàng nói xiên, nữ nhân kia đến tột cùng là ai?
– Đệ không biết, nửa đêm canh ba, một nữ nhân trần truồng không mảnh vải che thân ở trong đàm nước tắm rửa, vừa nhìn thấy nam nhân liền chủ động nhào đến, đệ đang thắc mắc Miêu nữ nào trong Ngũ độc giáo lại nhiệt tình khát khao như thế đây.
Tống Thanh Thư không có để tên Hà Thiết Thủ lộ ra, tuy rằng hai người trước sau gì cũng đều là kẻ địch chứ không phải bằng hữu, có điều hắn và nàng dù như thế nào đi nữa cũng đã có mối ân tình…
– Nói bậy bạ, tộc Miêu của chúng ta, tuy rằng từ trước đến giờ to gan lớn mật nhiệt tình, nhưng không đến nỗi phải thèm khát như thế.
Lam Phượng Hoàng khuôn mặt ửng đỏ nói.
– Lam tỷ tỷ, nếu không thì chúng ta đánh cuộc, để xem có phải là người của Ngũ độc giáo hay không?
Tống Thanh Thư có vẻ mưu mô nói.
Lam Phượng Hoàng ở trong lòng thực sự không nghĩ ra là ai dám làm nên chuyện như vậy, lập tức gật gật đầu:
– “Được, ta sẽ đánh cược nữ nhân đó tuyệt không phải là người tộc Miêu của Ngũ độc giáo, nếu như chứng minh được là không phải, ta chỉ cần Tống công tử cúi đầu gọi ta ba tiếng” Tỷ tỷ tốt, là do đệ sai rồi “… có được không?
– Không thành vấn đề…
Tống Thanh Thư thẳng thắn đến đáp:
– Vậy nếu như tỷ tỷ thua thì làm sao bây giờ?
– Mặc ngươi xử trí như thế nào cũng được.
Lam Phượng Hoàng nghĩ tới nghĩ lui, thấy chắc chắn mình sẽ không bại.
– Xử trí thì không cần…
Tống Thanh Thư âm thầm cảm khái cái miệng xinh xắn phát ra giọng nói của Lam Phượng Hoàng thật mềm mại êm tai, nếu mà cái miệng nhỏ đó ngậm vào bú mút cây côn thịt của mình thì sẽ tuyệt vời biết bao, nên nói:
– Nghe tiếng đã lâu Lam tỷ tỷ có tài tiêu nghệ vô song, đến lúc đó, chỉ cần tỷ tỷ thổi tiêu cho ta một lần là được.
– Được!
Lam Phượng Hoàng thì nghĩ đến chỉ có thổi tiêu mà thôi, chuyện tiêu nghệ có gì mà khó dễ, nàng còn tưởng rằng là Tống Thanh Thư thương hương tiếc ngọc, cố ý đưa ra điều kiện dễ dàng có cũng như không, vì thế cảm tình với hắn lại tăng thêm nhiều.
– Đông Phương tỷ… giáo chủ…
Tống Thanh Thư bị Đông Phương Mộ Tuyết trừng mắt, vội vã đổi giọng, suýt chút nữa đem “tỷ tỷ” hai chữ hô lên:
– Ta đã trả lời vấn đề của Đông Phương hỏi xong rồi, dù sao cũng đến lúc cho ta biết biện pháp gì mới có thể trị được nội thương của ta đi chứ.
– Hôm nay ta gọi ngươi tới đây chính là để nói về chuyện này…
Đông Phương Mộ Tuyết gật đầu, rồi nhìn Khúc Phi Yên nói:
– Khúc Phi Yên, lần này ngươi hộ tống Tống công tử đi đến một nơi, chuyến đi này có khả năng nguy cơ tứ phía, dù cho phải liều mạng, cũng phải bảo vệ hắn cho được an toàn.
Khúc Phi Yên kinh hãi, bất ngờ khi nghe sư phụ lại ra mệnh lệnh như vậy, trong lòng lấy làm quái lạ, vì sao Đông Phương giáo chủ sẽ xem trọng Tống Thanh Thư như vậy, có điều sư mệnh khó trái, nàng liền quỳ một chân trên đất:
– Phi Yên tuân mệnh.
– Khúc Phi Yên, ta biết ngươi lúc nào cũng tuân mệnh, rất nghe theo lời của sư phụ…
Đông Phương Mộ Tuyết đưa tay ra nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc Khúc Phi Yên, lời nói ý vị sâu xa:
– Bất quá lần này chuyện thành bại như thế nào, sư phụ cũng không có nắm chắc được, do đó nên mới cần ngươi toàn tâm toàn ý trợ giúp cho Tống công tử, hãy đối xử với Tông công tử như là sư phụ vậy, mặc kệ hắn nói cái gì, thì vẫn phải phục tùng vô điều kiện, có biết không?
Khúc Phi Yên sắc mặt trắng nhợt, nàng từ nhỏ ở trong Ma giáo lớn lên, làm sao không hiểu được mệnh lệnh này có ý nghĩa như thế nào, trong mắt ứa lệ, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Mộ Tuyết, nghẹn ngào:
– Sư phụ…