Phần 20
– Tiểu đệ cười cái gì vậy?
Hồ Phu Nhân kỳ quái liếc mắt nhìn hắn hỏi.
– Không có gì…
Tống Thanh Thư làm sao có can đảm nói cho nàng nghe, hắn liền đổi đề tài, hỏi:
– Tẩu tẩu, lúc cùng Mộ Dung Cảnh Nhạc giao thủ, nghe y có nói tẩu tẩu tựa hồ là ngưởi của phái Cổ Mộ?
– Um… cứ tạm xem như là thế đi…
Hồ Phu Nhân nhẹ nhàng gật đầu nói tiếp:
– Khi còn bé, cơ duyên xảo hợp gặp được sư phụ, nhân gia ở nhà của ta hơn nửa năm, dạy cho ta không ít võ công.
– Sự phụ tẩu tẩu tên gọi là gì, có phải là Lâm Triều Anh không? Tống Thanh Thư vội vàng hỏi.
Hồ Phu Nhân lắc đầu một cái, âm thầm làm lạ vì sao hắn đối với phái Cổ Mộ lại hiểu rõ như vậy.
– Lâm Triều Anh là tổ sư bà bà, sư phụ tên gọi là gì, ta cũng không rõ lắm…
Tống Thanh Thư sắc mặt liền ngạc nhiên, hắn nghĩ thầm nếu như Lý Mạc Sầu biết còn có Hồ phu nhân là một đồng môn như thế này, không biết sẽ có gì phản ứng như thế nào đây.
Hai người một đường phong trần mệt mỏi, mắt thấy sắp đến Cô Tô thành, thì sắc trời đã tối, nên quyết định ở ngoài thành ghé vào một trấn nhỏ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại tiếp tục đi Yến Tử Ô.
– Lão bản, cho hai gian phòng.
Nghe Tống Thanh Thư thuê phòng, chưởng quỹ ngẩng đầu lên đánh giá hai người, khuôn mặt tươi cười:
– Thực sự là không tiện, hiện nay ở đây chỉ còn có một gian phòng. Hai vị nghỉ tạm có được không?
Hồ Phu Nhân đôi mi thanh tú cau lại, lắc đầu:
– Không cần, chúng ta đi qua quán trọ khác…
– Phu nhân, cái trấn này chỉ một cái quán trọ ở đây, bây giờ cửa thành Cô Tô đã đóng, còn quán trọ khác thì ngoài trăm dặm ở trấn lân cận mới có.
Chưởng quỹ cười nói.
– Chúng ta cứ đi ra ngoài tìm xem.
Tống Thanh Thư cảm thấy trong lời nói chưởng quỹ này không thật, nên có chút hoài nghi.
– Quên đi, thôi thì ở tạm nơi này.
Hồ Phu Nhân có chút ngập ngừng rồi nói.
– Tiểu nhị, đưa hai vị này lên phòng.
Chưởng quỹ lặng lẽ kéo tay áo Tống Thanh Thư nói:
– Công tử xin dừng bước, tại hạ có việc cần cho biết trước.
Thấy bóng dáng Hồ phu nhân đã biến mất ở khúc quanh, chưởng quỹ tay mở ra, cười hì hì:
– Công tử… tiền thuê phòng là mười lạng bạc ròng, xin cảm tạ.
Tống Thanh Thư trừng mắt lên:
– Ngươi định cướp tiền à, mặt sau ở đây viết rõ ràng là một gian phòng một lạng bạc.
Chưởng quỹ cũng không tức giận, nói:
– Công tử, lẽ nào công tử thật sự cho là quán trọ của chúng ta lớn như vậy, chỉ có một gian phòng sao? Chẳng qua là thấy hai người cô nam quả nữ đi cùng nhau, tôi giúp cho công tử có cơ hội, có thể nắm chắc được hay không thì phải xem bản lĩnh của chính công tử, mười lạng bạc là giá hời cho công tử đấy.
– Như vậy cũng được sao?
Tống Thanh Thư nhất thời bị chấn kinh rồi.
– Khà khà…
Chưởng quỹ nở nụ cười quỷ dị:
– Không phải là như vậy, công tử cho rằng trên giang hồ nhiều quán trọ như vậy, tại sao một mực khi cô nam quả nữ đên đây, đều chỉ còn có một gian phòng? Đây là luật lệ của chúng ta, công tử… bạc mất thì còn có thể kiếm lại, nhưng mỹ nhân thì khó lại có cơ hội lần sau a…
Tống Thanh Thư khâm phục chưởng quỹ này đến sát đất, cam tâm tình nguyện đưa cho hắn mười lượng bạc trong đầu thầm nghĩ:
“Ai là người đầu tiên nghĩ ra sách lược như thế này, quả là cao nhân về buôn bán a… ”
– Vừa rồi chưởng quỹ kéo tiểu đệ nói cái gì vậy?
Thấy Tống Thanh Thư trở lại trong phòng, Hồ Phu Nhân nghi hoặc hỏi.
– Không có gì, chỉ là lấy tiền thuê phòng…
Tống Thanh Thư thuận miệng nói.
– Đợi lát nữa tẩu tẩu ngủ trên giường, tiểu đệ ở chỗ này ngủ cũng được.
– Kinh mạch của tiểu đệ bị hao tổn, dưới đất hàn khí quá nặng, làm sao được?
Hồ Phu Nhân cau mày nói, trong lòng cũng rất khó khăn, vì chỉ có một cái giường…
– Không sao, như thế nào đi nữa thì tiểu đệ cũng là nam tử, có chút chuyện này vẫn chịu được.
Tống Thanh Thư chẳng phải là không muốn lên giường ngủ, thế nhưng đây là điều không thể, hắn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt bày sẵn cái đệm trên đất để ngủ.