Phần 3
Tống Khanh Sơ giờ này mới có cơ hội đánh giá vị thê tử mà mình vô tình chiếm được danh phận tiện nghi, thanh nhã thoát tục, mái tóc như mây, mắt sáng môi hồng, cổ thon dài mà trắng mịn, từ sau lưng nhìn lại, vòng eo tinh tế, ngực mông đầy đặn, cặp bắp đùi tròn trịa thon dài thẳng tắp, cả người mông lung bao phủ vầng sáng thánh khiết thần bí, Tống Khanh Sơ không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, kiếp trước hắn đã từng xem qua mấy phiên bản Ỷ Thiên Đồ Long ký trên truyền hình, diễn viên đóng vai Chu Chỉ Nhược đều là những đại mỹ nhân hiếm thấy, có điều trước mắt hắn bây giờ nữ nhân này tựa hồ còn muốn đặc sắc xinh đẹp hơn mấy phần, so với Cao Viên Viên nhiều hơn một chút nhu mị, so với Chu Hải Mị lại thêm một ít thanh lãnh, chẳng trách bên trong nguyên tác, Tống Thanh Thư đối với nàng nhớ thương, ngày đêm nhứ thương, ngay cả Trương Vô Kỵ đang nắm giữ đệ nhất mỹ nhân Mông Cổ là Triệu Mẫn, mà đối với nàng vẫn còn lưu luyến.
Nhớ tới đêm bái đường thành thân với Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược hy vọng nhìn thấy Trương Vô Kỵ tới cướp hôn nhưng chờ hoài vẫn không thấy y đến, trong lòng nàng thương tâm chết lặng, tùy ý để cho Tống Thanh Thư bài bố, đêm đó Tống Thanh Thư vốn là có cơ hội chiếm lấy thân thể của nàng, sau khi cỡi hết xiêm y nàng, hắn run rẩy hai tay đem cái nội khố chậm rãi kéo ra, bên dưới cái âm hộ non tơ của nàng, thảm cỏ dại đen nhánh đã to gan xâm phạm đến nhiều, phần mu nhô cao lên lộ ra hình dạng hoàn mỹ, chỉ có một cái khe nhỏ màu đỏ hồng từ nơi trung gian tách ra, chỉ tiếc ngay lúc thời khắc mấu chốt đó, Tống Thanh Thư xuất phát từ lòng ghen tỵ của một nam tử hán tự tôn, không muốn lợi dụng lúc nàng đang gặp chuyện thương tâm nên đã dừng tay lại.
“ Thật là một kẻ si tình không có đến người thứ hai… ”
Tống Khanh Sơ thật là khâm phục Tống Thanh Thư, chỉ tiếc là Tống Thanh Thư mài sắt không nên kim, phải biết là một khi trong lòng nữ nhân đã có mối tình đầu với nam nhân khác, ngươi muốn nắm bắt tình cảm của nữ nhân đó vào tay, lúc mới bắt đầu thì hầu như không thể được, nếu muốn xua tan cái bóng của người nam nhân kia, tốt nhất là chiếm đoạt lấy thân thể của nàng nếu có cơ hội, chỉ có trở thành người nam nhân đầu tiên của nàng, mới có thể miễn cưỡng hòa tan được trong lòng đối phương đối với mối tình đầu lưu luyến.
“Ngươi lúc đó có thời cơ lại không chịu ăn, hiện tại mắt thấy nam nhân khác đang dụ dỗ mê hoặc thê tử của mình, còn kéo lây theo ta trong long thật là khó chịu. ”
Tống Khanh Sơ trong lòng oán giận một trận với linh hồn của Tống Thanh Thư, âm thầm lập lời hứa:
“Đoạt thân thể của ngươi, vạn phần ta xin lỗi, có điều dựa theo nguyên tác, ngươi vốn là cũng sẽ chết, ta duy nhất có thể làm một việc bồi thường an ủi cho ngươi, chính là sẽ tận lực bảo vệ thê tử của người không để bị nam nhân khác chia sẻ, ta dùng chính tên của ngươi uy chấn thiên hạ về sau… ”
…
Mấy ngày sau đó sự việc phát triển bình thường, Chu Chỉ Nhược cùng Trương Vô Kỵ đại phá Kim cương phục ma của tam đại thần tăng Ðộ Nạn, Ðộ Kiếp và Ðộ ách của Thiếu Lâm, câu chuyện còn đang lưu truyền sôi sùng sục.
Chu Chỉ Nhược vốn là dự định giết chết Tạ Tốn rồi trở về Nga Mi, có điều vào cái đêm Trương Vô Kỵ hướng về nàng nói lên hết tình ý, khiến cho nàng tạm thời từ bỏ cái ý niệm này.
Đại hội đồ sư qua đi, Chu Chỉ Nhược dựa vào lý do Tống Thanh Thư bị trọng thương nên còn bất tiện ra về, nên vẫn ở lại Thiếu lâm tự, nàng đem đại đa số đệ tử môn nhân trục xuất về Nga Mi, chỉ để lại hai người hầu hạ, chúng đệ tử bàn tán nghị luận chưởng môn đối với phu quân của mình thật là tình thâm ý trùng.
Tống Khanh Sơ thờ ơ lạnh nhạt, hắn cũng đoán được dụng ý trong tiềm thức của Chu Chỉ Nhược… có điều từ đêm đó qua đi, Trương Vô Kỵ cũng chưa từng ghé lại nơi này, nhìn sức khỏe Tống Khanh Sơ mỗi ngày một ngày tốt lên, sắc mặt Chu Chỉ Nhược rõ ràng có chút thêm lo lắng.
Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao là thánh phẩm dùng để nối xương, thêm vào lúc trước Trương Vô Kỵ dùng Cửu Dương Thần Công đem dược lực trực tiếp bức đến cốt tủy, bởi vậy trải qua mấy ngày Tống Khanh Sơ đã có thể xuống giường bước đi, ngoại trừ có chút hư nhược xanh xao ở ngoài mặt, thì so với người bình thường đã không có gì sai biệt lắm.
– Chỉ Nhược, chúng ta sao chưa có trở về Nga Mi?
Tống Khanh Sơ thăm dò hỏi Chu Chỉ Nhược.
– Dọc theo đường đi vẫn còn binh hoang mã loạn, đợi ngươi hoàn toàn khỏe mạng rồi chúng ta mới lên đường trở về.
Chu Chỉ Nhược trong giọng nói lành lạnh xa lạ.
Tống Khanh Sơ ở thời hiện đại sờ soạng lần mò trong chốn thương trường, từ lâu học được cách quan sát thời thế, bây giờ đang là một phế nhân, hắn cân nhắc đến Chu Chỉ Nhược nếu động thủ thì chỉ cần nhấc tay lên là có thể tiễn hắn đưa đi gặp diêm vương, tất cả quyền chủ động giờ đang nắm giữ ở trong tay đối phương, hắn không ngu cùng với nàng ngả bài, vạn nhất chọc giận nàng, bị nàng nhẫn tâm đem mình giết đi, rồi hoàn toàn có thể ngầm ngầm cùng Trương Vô Kỵ ân ái như hình với bóng, sau đó đối với bên ngoài tuyên bố là trọng thương của Tống Thanh Thư không thể chữa trị nên đã bỏ mạng lìa đời, bởi vì trong khoảng thời gian này, Chu Chỉ Nhược luôn biểu hiện ra một dáng dấp của người thê tử hiền lành, đến thời điểm đó sẽ không có bất kỳ người nào hoài nghi.
Nghĩ đến lời hứa với thân thể của Tống Thanh Thư trước, hắn không khỏi cười khổ, xưa nay chỉ có ngàn ngày đi làm kẻ cướp, chứ nào có ai ngàn ngày đề phòng kẻ gian, nếu muốn bảo vệ trinh tiết Chu Chỉ Nhược, thì không thể làm gì khác hơn là trước tiên đoạt đi trinh tiết nàng của nàng, nhưng là… nhìn bây giờ mình tay trói gà không chặt, Tống Khanh Sơ lắc đầu ngao ngán, chính mình hiện tại sức chiến đấu chỉ là cặn bã, còn Chu Chỉ Nhược ở trước mặt mình quả thật chính là siêu cấp cường giả, dung sức mạnh đẩy ngã nàng là điều chắc chắn không thể.
Mấy ngày nay Tống Khanh Sơ cũng không có chuyện gì mà làm, chỉ biết cùng Chu Chỉ Nhược nói chuyện phiếm, phản ứng của nàng cực kỳ lạnh nhạt, chỉ có lúc nhắc đến chuyện của võ lâm, thì tâm trạng của nàng mới hơi đỡ hơn một chút.
Vốn là Tống Khanh Sơ dự định cùng với nàng tạo nên một chút tình cảm, vậy mà hai người về mặt tình cảm cũng không gì tiến triển, trong lúc vô tình nói chuyện bên trong giang hồ, lại làm cho hắn một lần nữa nhận thức thêm về cái thế giới hiện tại này.
Thì ra thế giới này không phải như là Tống Khanh Sơ tưởng rằng đó chỉ là bên trong Ỷ Thiên Đồ Long, mà là một thế giới vô cùng khác lạ.
Nghe được Chu Chỉ Nhược nhắc đến đang trấn thủ Tương Dương là phu phụ Quách Tĩnh Hoàng Dung, trên đỉnh Hắc Mộc Nhai còn có Đông Phương Bất Bại thần công cái thế, cùng với Tiêu Phong Nam Viện đại vương Khiết Đan từng ở võ lâm Trung Nguyên nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu…
Tống Khanh Sơ sắc mặt ngưng trọng hiếu kỳ vô cùng…
Trải qua nhiều lần thăm dò bóng gió, Tống Khanh Sơ rốt cục sắc mặt cổ quái xác định đây là một bộ xuyên suốt mười bốn quyển tiểu thuyết do Kim Dung viết ra cộng đồng mà hình thành thế giới võ hiệp này.
Ở trong cái thế giới này, chuyện xảy ra vào lúc Tống Liêu tranh chấp hơn trăm năm, hai phe đều có thắng bại, kết quả là phía sau hậu phương của Liêu quốc có hai bộ tộc Nữ Chân nổi dậy, một Hắc Thủy Nữ Chân, một Kiến Châu Nữ Chân, trong đó Hắc Thủy Nữ Chân thành lập Kim quốc, sau mấy trận đại chiến, trực tiếp đánh vào nội địa của Liêu quốc, làm cho Liêu quốc suýt chút nữa bị diệt quốc, may mà trên thảo nguyên có một bộ tộc du mục Mông Cổ cũng bắt đầu khởi nghĩa, bắt đầu tấn công phía sau Kim quốc, vì thế Kim quốc lúc này mới dừng lại bước tiến công Liêu quốc, quân chủ lực quay đầu đối phó với Mông Cổ.
Bây giờ hai nước giằng co ở lưu vực Hoàng Hà, lấy Trường An Đồng Quan làm đường ranh, nhớ đó Liêu quốc mới có cơ hội nghỉ ngơi lấy sức, cố thủ bên trong một vùng Sơn Tây, mấy năm trước hoàng đế Liêu quốc Gia Luật Hồng Cơ thu phục được Nam Viện đại vương Tiêu Phong là một nhân vật chiến thần, thêm vào đã cùng kết minh Mông Cổ, dần dần mới có dấu hiệu phục hưng.
Kiến Châu Nữ Chân thành lập Mãn Thanh quốc, đánh cùng với Đại Minh quốc, chiếm cứ một vùng Liêu Đông – Hà Bắc – Sơn Đông – Dương Châu thổ địa rộng lớn.
Hiện nay quốc gia của người Hán chỉ còn dư lại Trường Giang là phía nam nước Tống, dựa vào nơi địa thế hiểm trở chống đỡ quân Thiết kỵ Mông Cổ xuôi nam.
Thiên hạ đại loạn trong giai đoạn này, thực lực Mông Cổ là mạnh nhất, có điều trong công việc thống nhất lại các bộ tộc Mông Cổ, chiến đấu cực kỳ khốc liệt, đại hãn Thiết Mộc Chân chết trận, cùng một thế hệ và con cháu của tướng lĩnh còn lại cũng không có mấy, may là đời thứ ba lại cực kỳ xuất sắc, Lục hoàng tôn Húc Liệt Ngột, suất quân chủ lực Mông Cổ tây chinh, binh lính chia ra làm hai đường, một tấn công Nga La Tư cùng phụ cận, một tấn công mạnh mẽ Ba Tư cùng các nước chung quanh.
Thiết Mộc Chân có lưu một cố nghĩa đệ là Mộc Hoa Lê, Nhữ dương vương Sát Hãn là con trai của Mộc Hoa Lê, cũng chính là phụ thân Triệu Mẫn, đưa một đạo quân áp sát Tây Vực, trấn áp Minh giáo, đồng thời cũng kiềm chế Tây Hạ…
Tứ hoàng tôn Hốt Tất Liệt đưa một đạo quân đến Trường An Đồng Quan đánh với Kim quốc, Đại hoàng tôn Mông Ca đưa một đạo quân đến Tứ Xuyên công đánh phía nam nước Tống, sau khi Mông Ca chết trận, Hốt Tất Liệt hợp nhất hắn binh lực lại, hiện tại bắc công Trường An Lạc Dương của Kim quốc, nam đánh Tương Dương của Tống triều, tiếng tăm Mông Cổ danh tiếng lúc này có một không hai.
Thất hoàng tôn A Lý Bất Ca lưu thủ đại thảo nguyên của Mông Cổ, đối với Mãn Thanh mắt cũng nhìn chằm chằm, có điều ấu vương Mãn Thanh là Khang Hi cũng là một người đại lược hùng tài, chính mình trấn thủ Yến Kinh, phái Bình tây vương Ngô Tam Quế trấn thủ Sơn Hải quan, Bảo thân vương Hoằng Lịch trấn thủ Thịnh Kinh, hình thành một thế ngang bằng, ở bên ngoài thì cùng với Kim quốc kết thành liên minh, cục diện dường như còn hơi nhỉnh hơn vượt Thất hoàng tôn A Lý Bất Ca đang cùng Liêu quốc liên quân.
Đương nhiên còn các nước như Thổ Phồn, Đại Lý, nhưng các nước này chỉ là những tiểu quốc ngoài biên thuỳ chỉ mong là có an bình để tồn tại mà thôi, không đáng kể tới.
Sau khi biết xong tất cả những chuyện này, Tống Khanh Sơ trong lòng khiếp hãi, đến tột cùng dường như chính là thế giới mười bốn quyển tiểu thuyết của Kim Dung dung hợp lại đóng khung thành một, tâm linh chợt lóe lên, hắn nghĩ tới bây giờ Thiếu lâm tự chỉ có một người, nhất định có thể giải cho mình đáp án.
Tống Khanh Sơ liền nói mình đi ra bên ngoài tản bộ một chút, Chu Chỉ Nhược không để ý đến chỉ gật đầu, Tống Khanh Sơ mỉm cười, đi trên đường không ngừng lầm bầm:
“Nữ nhân này đối với phu quân của nàng, cảm tình quá là đạm bạc, xem ra chỉ có Trương Vô Kỵ mới có thể gây nên nàng tâm tình gió to sóng lớn… ”
Mãi một hồi sau, hắn mới nhớ tới hiện tại việc đệ nhất quan trọng bây giờ là chữa khỏi kinh mạch của mình, sau đó sẽ ở trong thế giới này siêu cấp đại loạn để mà sống tiếp…
Một đường đi thẳng tới Tàng Kinh các của Thiếu lâm tự, hắn nói rỏ ý đồ của mình đến đây với tiểu tăng tiếp khách, thì vị tiểu tăng mới biết hắn là phu quân của chưởng môn phái Nga Mi, nên cũng không dám thất lễ, thấy hắn chỉ nói là muốn xem thêm kinh Phật, sau khi báo qua cho lão tăng trấn nhậm, liền đem hắn dẫn vào bên trong:
– Tống thiếu hiệp, bản tự từ trước đến giờ rất hoan nghênh người hữu duyên đến xem kinh Phật, trên tầng một là nơi lưu các phiên bản kinh thư, Tống thiếu hiệp có thể tùy ý lật xem. Có điều từ tầng hai của Tàng Kinh trở lên là nơi chất chứa các bí tự võ học của bản tự, Tống thiếu hiệp không phải là người trong bổn môn, mong rằng thì chủ đừng ghé đến, sẽ gây khó dễ cho tiểu tăng.
– Không dám làm phiền đại sư nữa, tại hạ biết rỏ rồi.
Tống Khanh Sơ biết tiểu tăng này nói lời khách sáo, tầng hai Tàng Kinh các là cấm địa Thiếu lâm tự, từ trước đến giờ luôn luôn có cao thủ trấn thủ, đừng nói là mình hiện tại tay trói gà không chặt, nếu như là cao thủ võ công cũng không vào nổi.
Tống Khanh Sơ đi qua lại lung tung bên trong tầng một không có mục đích lật xem kinh thư, tâm trí của hắn vốn là tìm gặp Vô Danh thần tăng ở nơi này, dáo dác ngó chung quanh tìm kiếm một bóng người.
Xoay chuyển hơn nửa ngày, vẫn không tìm được người mình tìm, Tống Khanh Sơ thất vọng, nghĩ thầm chẳng lẽ chính mình đã dự đoán sai.
– Ồ…
Tình cờ chuyển tới bên trong một góc u ám, nhìn thấy ba chữ của quyển kinh Lăng Già Kinh, hắn nhớ đến lúc trước trong nguyên tác thì Cửu Dương Chân Kinh giấu ở bên trong quyển này, Tống Khanh Sơ thật kích động run run đưa tay cầm ra xem…
Tuy rằng biết rõ Trương Vô Kỵ đã học được Cửu Dương Chân Kinh, chứng minh này kinh thư đã từ Tàng Kinh các mất, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định mà ôm vẻ mong đợi, đúng như dự đoán, bên trong rỗng tuếch, Tống Khanh Sơ thất vọng thở dài một hơi.
– A di đà phật!
Phía sau một tiếng niệm phật bất chợt vang lên làm Tống Khanh Sơ giật mình sợ hết hồn, xoay người lại, hắn phát hiện một hòa thượng mặc tăng bào màu xám không biết từ lúc nào lặng lẽ đứng ở phía sau lưng hắn.