Phần 33
Tống Thanh Thư cười một tiếng, nhẹ giọng nói:
– Đinh đại hiệp, ta biết võ công của ngươi chưa mất, ngươi hãy nghe đây, chu vi xung quanh mấy trượng này có những người khác không? Nếu như chuyện ta nói mà bị Lăng Thiếu Tư nghe thấy, ta e sợ mạng ngươi khó thoát, tại vì ta kinh mạch bị đứt đoạn, đã không còn có chút nào võ công, không thể làm gì khác hơn là làm phiền ngươi cẩn thận lắng nghe quan sát một chút.
Đinh Điển lần này đoán không được ý của Tống Thanh Thư, nhưng cũng nhắm mắt lại lắng ngfhe:
– Hiện rại trong chu vi trong vòng tám trượng, ngoại trừ ba người ở đây thì không không có ai khác.
Tống Thanh Thư quay qua nhìn chăm chú vào Địch Vân:
– Có một số việc gã này không biết kỳ thực là chính đang bảo vệ hắn.
Đinh Điển nhướng mày, lập tức điểm vào huyệt ngủ Địch Vân.
Tống Thanh Thư lúc này mới thở phào, đem bí mật kho tang Liên Thành Quyết nói ra, Đinh Điển quả nhiên hoàn toàn biến sắc, chết đứng nhìn chòng chọc vào hắn:
– Làm sao ngươi lại biết?
– Ngươi cũng không cần quản đến chuyện này, lần này ngươi đã tin tưởng ta không phải là cùng nhóm với Lăng Thiếu Tư chứ?
– Vậy ngươi tìm đến ta để làm gì?
Đinh Điển trong lòng không hiểu.
– Không phải là ta đã nói, cùng ngươi làm một giao dịch sao?
Tống Thanh Thư đưa tay đưa ra nói tiếp:
– Mau giúp ta bắt mạch, đoán xem Thần Chiếu kinh có thể trị được không?
Vừa nãy nghe được hắn nói, trong lòng Đinh Điển đã hiểu rõ, sau khi xem mạch của hắn, trong miệng phun ra gỏn lọn:
– Có thể trị…
Tống Thanh Thư lần này mới yên lòng, nói:
– Lăng Thiếu Tư này thật là một lão ngốc, ngày đó nếu lão cứ trực tiếp kêu nhi nữ của mình, gặp ngươi yêu cầu lấy Liên Thành Quyết để làm sính lễ, thì đâu có lẽ nào mà ngươi không đáp ứng.
Lăng Thiếu Tư suy bụng ta ra bụng người, vì suy nghĩ thiên hạ mọi người long dạ đều tham lam giống như lão ta vậy, cho nên làm cho Đinh Điển phòng bị, nào có ngờ đâu ở trong mắt của Đinh, nữ nhi của lão trọng yếu hơn nhiều so với cái khi tang gì đó.
Nghe được lời Tống Thanh Thư, trong lòng Đinh Điển chợt bay lên một luồng cảm giác như là tri kỷ hiểu được tâm ý của mình, sắc mặt hơi chút hoà hoãn lại…
– Chỉ là ta hiện tại đã biết rỏ bộ mặt thật của hắn, cho nên bí mật của Liên Thành Quyết có chết ra cũng không đưa ra,
Qua nhiều năm bị giam cầm, trong lòng Điển tích tụ một luồng ác khí, căm hận nghiến răng nói.
– Không cần ngươi giao ra Liên Thành Quyết.
Tống Thanh Thư mỉm cười nói:
– Giao dịch của hai chúng ta, không có liên quan gì đến Lăng Thiếu Tư.
– Giao dịch như thế nào?
Đinh Điển cuối cùng cũng hiếu kỳ hỏi.
– Ta sẽ phụ trách giúp ngươi cùng Lăng tiểu thư sẽ gặp lại nhau, ngươi thì phụ trách chữa khỏi kinh mạch của ta, được không?
Tống Thanh Thư ánh mắt sáng quắc theo dõi sắc mặt của y.
Vậy mà Đinh Điển không giống như là Tống Thanh Thư tưởng là y vui sướng, trái lại còn thở dài một hơi:
– Ngươi có biết tại sao bao nhiêu năm qua, ta vẫn cam tâm ở lại chỗ này không?
Tống Thanh Thư trong lòng hồi hộp:
– Vì sao?
– Ngày trước võ công chưa thành, ta muốn chạy trốn cũng trốn không thoát tường đồng vách sắt này.
Đinh Điển cười khổ nói tiếp:
– Sau khi luyện xong võ công, thì ta thấy có chạy đi cũng vô dụng, Lăng Sương Hoa sẽ không trốn theo cùng ta, vậy thì chi bằng ta ở lại đây, để còn có thể vẫn cảm nhận được nàng vẫn còn ở quanh đây mà giảm đi sự cô quạnh.
– Nàng vì sao không muốn trốn đi theo ngươi?
Tống Thanh Thư mặc dù đối với nội dung cơ bản của nguyên tác thì hiểu rõ, nhưng những tình tiết này thì đầu óc lại mơ hồ.
– Nàng một cô nương khuê tú, không muốn mang tai tiếng là bỏ nhà trốn theo nam nhân cũng là bình thường, huống chi, Lăng Thiếu Tư còn buộc nàng lập một lời thề ác độc.
Đang nói bẻ mặt Đinh Điển trở nên dữ tợn.
– Cái gì mà là lời thề độc?
Tống Thanh Thư trong lòng có chút không hiểu, chỉ là một lời thề thốt ra ngoài miệng mà thôi, người cổ xưa tại sao lại ngu ngốc như vậy a.
– Lão ta dùng tính mạng của ta uy hiếp nàng lập lời thề: Không được hặp mặt ta, bằng không linh hồn của mẫu thân nàng ở dưới tuyền đài sẽ ngày đêm nhận hết dằn vặt tra tấn.
Đinh Điển hàm răng như muốn cắn nát.
– Dùng tính mạng của ngươi?
Tống Thanh Thư sắc mặt kỳ quái.
– Hừ… nếu như nàng không đáp ứng, Lăng Thiếu Tư cũng đâu có giết ngươi đâu.
– Cho nên mới nói lão là kẻ độc ác!
Đinh Điển một chưởng vỗ tới trên tường, ngay lập tức có một dấu tay hiện ra…
Tống Thanh Thư trong lòng thầm nói, lần này có chút khó làm a.
Tựa hồ biết Tống Thanh Thư đang suy nghĩ trong lòng, Đinh Điển mở miệng nói:
– Nếu như ngươi có thể thuyết phục được Lăng Sương Hoa cùng ta đồng thời cao chạy xa bay, thì ta có thể đem Thần Chiếu kinh dạy cho ngươi.
Tống Thanh Thư cao hứng vỗ ngực:
– Được, chuyện này cứ giao cho ta, để ta đi thăm dò ý tứ của Lăng tiểu thư trước, đến lúc đó sẽ quay lại thương lượng.
Nghĩ đến chính mình cuối cùng cũng có hi vọng, Tống Thanh Thư mừng rỡ như điên, vội vàng hướng ra phía ngoài chạy đi.
Nhìn Tống Thanh Thư bóng lưng có chút điên cuồng, Đinh Điển cười lạnh, trong lòng y thầm nghĩ: “Thần Chiếu kinh, nếu không có hai mươi năm cảnh giới hấp thu linh khí trời đất, ngươi có thể học được sao? ”
Cũng không trách Đinh Điển giở trò lừa bịp, thực sự là y đã chịu đủ lắm tính hiểm ác của người rồi, cho nên không còn tin tưởng vào bất luận người nào nữa.