Phần 39
Cái Bang được xưng là đệ nhất thiên hạ đại bang, bang chúng đông đảo, tổ chức phân tán khắp nơi, Hoàng Dung ý thức được cách hoạt động như thế này nếu kéo dài, Cái Bang chẳng mấy chốc sẽ bị phân chia, để tránh cho náo động lớn dẫn đến tranh giành quyền lực, Hoàng Dung chủ động đưa ra biện pháp chia để trị.
Chính nàng thống lĩnh dòng Cái Bang chính trung thành thủ vệ Tương Dương làm tổng đà, bang chúng Cái Bang bên trong có rất nhiều người nguyên quán một vùng Hà Bắc, thế lực từ trước đến giờ khổng lồ, Hoàng Dung liền giao cho thủ lĩnh Uông Kiếm Thông nhận lệnh làm bang chủ một chi, trong bóng tối âm thầm kềm chế Khiết Đan, phần còn lại thì bang chúng chỉ muốn trà trộn trong chốn giang hồ, Hồ phu nhân liền giao cho Sử Hỏa Long làm bang chủ, chi Cái Bang này chỉ tiếu ngạo giang hồ không tham gia vào vòng xoáy giao tranh của các nước…
Việc phân chia này sau khi được đưa ra, tất cả mọi người đều rất là mãn ý, Uông Kiếm Thông và Sử Hỏa Long mỗi người làm bang chủ một chi, từ đây hung cứ một phương, đương nhiên sẽ không gây chuyện…
Đối với Hoàng Dung mà nói, sau khi nắm tình thế đã quyết định thật nhanh, Cùng với để cho hai người tự lập làm chủ, song phương không nể mặt mũi, cứ như vậy, vị trí hai bang chủ của hai chi còn lại là do nàng phong, tuy rằng hiện nay ba người đều là bang chủ, nhìn như đứng ngang hàng, có điều ở trong lòng của tất cả mọi người Cái Bang, địa vị của nàng từ đây lập tức cũng tách rời đứng trên cao hơn hẳn, uy vọng không giảm ngược lại càng tăng.
Mặt khác sau khi chia ra hai chi, trãi qua nhiều năm ai cũng dốc sức khuếch trưng chi Cái Bang của mình hùng mạnh lên, đặc biệt vùng Hà Bắc, sản sinh ra một cái thế anh hùng Tiêu Phong, dưới sự dẫn dắt sau ngày của Tiêu Phong, Cái Bang Hà Bắc danh vọng ở trong võ lâm thậm chí đuổi sát tổng đà Cái Bang, chỉ tiếc sau đó một loạt các nguyên nhân, Tiêu Phong phản lại Cái Bang, đã trở thành Nam viện đại vương của Khiết Đan, thanh thế Hà Bắc từ đây không lớn mạnh bằng lúc trước.
Còn chi cái bang do Sử Hỏa Long làm bang chủ, dưới sự phụ tá của trưởng lão Trần Hữu Lượng, ở Giang Nam không e dè chiêu nạp bang chúng khắp nơi, bây giờ trong chốn võ lâm tiếng tăm thậm chí vượt qua bản bộ Tương Dương.
Ngô Lục Kỳ thì thuộc về mạch Giang Nam, có điều nhân một lần đánh nhau vì thể diện, đả thương một trưởng lão khác, bị trục xuất ra khỏi Cái Bang. Hoàng Dung tuy rằng không phải là thủ lãnh trực tiếp của y, nhưng trước đây ở Tương Dương cũng đã từng gặp qua, hơn nữa bên trong nội bộ của Cái Bang, nàng cũng hết sức quan tâm, bởi vậy cũng biết được chuyện của Ngô Lục Kỳ bị trục xuất.
Ngô Lục Kỳ khiếp sợ uy vọng của Hoàng Dung, cho nên do dự, bất quá nghĩ đến sư huynh mình bị thảm hại, nên cuối cùng vẫn quyết tâm, cắn răng nói:
– Hoàng bang chủ, thuộc hạ cũng biết Lăng Thiếu Tư có quan hệ mật thiết với Tương Dương, có điều hắn ta vì bí mật Liên Thành Quyết giết hại sư huynh của thuộc hạ, thù này thuộc hạ không báo không được!
Nói xong đang định bứt đoạn yết hầu của Lăng Thiếu Tư.
Lăng Sương Hoa thét lên kinh hãi, lúc này từ mặt sau cây cột một tiếng nói truyền đến:
– Mai Niệm Sanh là bị đám cẩu tặc sư huynh đệ Vạn Chấn Sơn giết!
Ngô Lục Kỳ nhìn tới, thì thấy Tống Thanh Thư đang bất đắc dĩ xuất hiện.
Không có cách nào không ra… nếu như Lăng Thiếu Tư bị Ngô Lục Kỳ giết, Lăng Sương Hoa sẽ xảy ra biến cố gì, Thần Chiếu kinh chắc chắn là sẽ bị nhỡ. Nếu xem như là Lăng Sương Hoa nản lòng thoái chí theo Đinh Điển cao bay xa chạy, nhưng giữa hắn và Đinh Điển xem ra không còn tác dụng liên quan gì nữa, lúc đó thì Đinh Điển dựa vào cái gì mà đem Thần Chiếu kinh giao cho mình?
Tống Thanh Thư suy nghĩ thật nhanh, hai tay mở ra nói:
– Các vị đại hiệp, xin hạ thủ lưu tình, hãy nhìn cho rõ ràng, tại hạ một chút võ công cũng không có, cái mạng nhỏ này không chịu nổi một chưởng của các vị đại hiệp đâu…
Hoàng Dung nghe hắn nói liền nở nụ cười xinh đẹp, Ngô Lục Kỳ lại không kiên nhẫn:
– Có chuyện gì thì nói mau…
Tống Thanh Thư cũng không để ý đến y, nhanh chóng nói:
– Mai Niệm Sanh bị Vạn Chấn Sơn, Ngôn Đạt Bình, Thích Trường Phát ba tên đồ đệ sát hại, đại hiệp cho rằng bọn họ võ công thấp kém làm sao lại giết được sư huynh võ công cao cường của đại hiệp, tại hạ nói cho biết đây, Thích Trường Phát giả vờ đứng trung tâm hộ chủ, vòng tới sau lưng của Mai Niệm Sanh đâm một chiêu kiếm, Mai Niệm Sanh bị trọng thương, lúc này ba người mới vây công đắc thủ…
Ngô Lục Kỳ cuối cùng cũng coi như nghe rõ ràng, nghi hoặc nhìn Đinh Điển:
– Thực sự là như vậy sao?
Đinh Điển liếc nhìn Tống Thanh Thư rồi gật đầu:
– Đúng như hắn nói, ta chính là người cứu sư phụ bị rơi xuống sông, nên mới được lão nhân gia chân truyền.
– Ngô đại hiệp nếu như còn chưa tin, có thể nhìn thiếp thân dung mạo.
Vào lúc này Lăng Sương Hoa cũng lắc mình đi ra, cởi xuống cái khăn che mặt, trên mặt có những vết đao ngang dọc nhìn thấy ghê rợn, Lăng Sương Hoa đau thương mỉm cười:
– Ngô đại hiệp có cảm thấy Đinh đại ca sẽ bị sắc đẹp như thế này làm điên đảo thần hồn sao?
Đinh Điển trong lòng tê rần, bước tới nắm chặt hai tay của nàng:
– Sương Hoa, mặc kệ muội có thành ra hình dáng gì, ở trong lòng ta mãi mãi muội cũng là một cô nương xinh đẹp.
Hoàng Dung ngoài ý muốn nhìn hai người, trước nghe nói Lăng tiểu thư vì một nam tử mà dám từ chối việc cùng công tử Lữ đại nhân kết hôn, thậm chí nàng không tiếc còn tự hủy hoại dung mạo chính mình, hôm nay gặp mặt hai người, quả nhiên là mối tình bọn họ thâm sâu tựa biển.
Vào lúc này Ngô Lục Kỳ không biết phải làm sao đối mặt với bang chủ ngày xưa Hoàng Dung, y quát to một tiếng, thả Lăng Thối Tư ra, phá tan cửa sổ bay vọt ra ngoài.