Phần 50
Mộc Uyển Thanh nghe vậy cứng người lại, trong lòng có một cảm giác thác loạn hoang đường, câu nói này làm sao quen thuộc như thế, nhưng nàng rất nhanh âm trầm, cánh tay giương lên:
– Tránh ra một bên, nếu không ta sẽ dùng độc tiễn!
– Tỷ tỷ thật hung dữ! Đừng làm Cẩu tạp chủng tiểu đệ sợ.
Tống Thanh Thư vội vã né qua một bên, trong miệng lẩm bẩm thêm:
– Gữ tợn như thế, có cho làm thê tử, thì ta cũng không thèm…
Tuy rằng Tống Thanh Thư nói hết sức nhỏ giọng, thế nhưng hắn nội dung hắn lại cố ý định để cho Mộc Uyển Thanh có thể nghe thấy, nàng liền bực tức nghiến răng, bất quá còn có một Vân Trung Hạc phải đối phó, nên vội vã lên chuẩn bị toàn lực đề phòng.
– Mộc Uyển Thanh, cô nương theo ta thì có cái gì không tốt? Ta sẽ rất dịu dàng với cô nương…
Vân Trung Hạc dùng lời nói hạ lưu với nàng…
– Vô liêm sỉ!
Mộc Uyển Thanh vẫy tay bắn ra một mũi ám tiễn hồ điệp, Vân Trung Hạc sớm có phòng bị, lắc người một cái liền phi thân đến gần bên cạnh nàng.
Vừa nhìn thấy khinh công của y, Tống Thanh Thư giật mình cả kinh, võ công của Vân Trung Hạc này có thể không đáng ngại, nhưng khinh công của y cũng thuộc hạng đệ nhất lưu a, nếu mình muốn đuổi theo kịp hắn, chỉ có thể dựa vào nội lực dồi dào họa may mới thủ thắng.
Mộc Uyển Thanh thấy y thoáng đã đến gần bên người, hoa dung thất sắc, vội vã vung kiếm lên, Vân Trung Hạc ra tay nhanh như chớp, liền điểm trúng huyệt đạo Khúc Cốt ( vị trí huyệt này nằm trên gò mu âm hộ, ngay chỗ lõm vào chính giữa trên xương mu. ) Bên dưới hạ thể của nàng, Mộc Uyển Thanh trong khoảng thời gian này vốn là bởi vì biết ra sự thật, Đoàn Dự là thân ca ca của mình, tâm trí đang hoảng loạn, bây giờ lại bị Vân Trung Hạc dâm đảng dồn ép, nghĩ tới cơn ác mộng sắp xảy ra, tức giận công tâm, liền bị ngất đi.
– Được lắm đại mỹ nhân, bị ngất mà cũng còn xinh đẹp như vậy.
Vân Trung Hạc xoa xoa hai tay, nhìn mỹ nhân nằm trên đất, nước bọt sắp chảy ra suy nghĩ:
“Là làm cho nàng tỉnh lại để sung sướng một trận, hay là khoái hoạt trước rồi mởi để nàng tỉnh?”
“Nếu như tỉnh rồi nàng cứ đòi chết không muốn sống, thì ảnh hưởng đến sự hoan lạc, nhưng bây giờ ngất đi như vậy thì giống như khúc gỗ… ”
Vân Trung Hạc trong lúc lay lại rơi vào tình thế lưỡng nan.
– Ặc… danh tiếng hái hoa đạo tặc trên đời chính là bị cái loại bại hoại như ngươi làm hỏng mất.
Lúc này bên cạnh một giọng nói mạnh mẽ vang lên, dọa làm Vân Trung Hạc nhảy dựng một cái.
Ngẩng đầu lại, thì thấy tiếng nói đó chính là của tên tiểu tử ngốc kia, Vân Trung Hạc mắt lộ ra hung quang:
– Tiểu tử thúi, hóa ra là ngươi giả làm quỷ ma trêu đùa lão tử.
– Hừ… người ta Đoàn Chính Thuần mới là thượng phẩm của hái hoa đạo tặc, trước tiên là ông ta thâu phục lòng người, rồi mới lừa người chiếm đoạt thân thể, người ta nữ tử cũng đồng ý tự nguyện, để rồi cuối cùng Đoàn Chính Thuần còn được xưng danh là một người phong lưu lỗi lạc, đâu có giống như ngươi vậy, làm cho mất hết tên tuổi, ai nghe được danh tiếng của ngươi cũng liền muốn phỉ nhổ.
Tống Thanh Thư tự dưng lại mắng y với giọng đều đều bình thản làm cho Vân Trung Hạc ngạc nhiên ngơ ngẩn…
Có điều lời nói của hắn lại khiến Vân Trung Hạc đau nhói trong lòng, phẫn uất nói:
– Đoàn Chính Thuần cẩu tặc kia đường đường là Vương gia Đại Lý, nếu hắn lấy cái thân phận đó ra, thì biết bao nhiêu nữ nhân ôm ấp chờ đợi được hắn yêu thương, hắn lại có võ cao cường, trong túi thì tiền vàng xài không hết, còn ta là người trong chốn giang hồ, thì làm sao có thể so cùng với hắn?
– Vì lẽ đó tự cho mình là mẻ sành không bằng chén ngọc nên cứ làm càn?
Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại, đột nhiên hiếu kỳ hỏi:
– Nhiều năm qua, ngươi gieo vạ biết bao nữ nhân, vậy thì có nữ nhân nào xinh đẹp như những tình nhân của Đoạn Chính Thuần không?
Vân Trung Hạc có chút lúng túng, rồi đành nói thật:
– Không có…
– Ta đã nói rồi, ngươi không cân nhắc tự lượng bản thân mình đi, cứ đi nhầm đường lạc lối, thân hình thì không quá ba lạng thịt, giống như là cây gậy trúc vậy, vừa nhìn qua thì cũng biết do bị tửu sắc đào khoét hết rồi, còn khuôn mặt thì đáng ghét hơn nữa, với cái ác danh, chỉ có nữ nhân bị mù họa may mới coi trọng ngươi.
Tống Thanh Thư bĩu môi, khinh thường nói.
– Hừ… lão tử không cần nữ nhân coi trọng…
Nói xong Vân Trung Hạc thấy mình lỡ miệng, giận dữ:
– Tiểu tử thúi từ đâu tới, muốn giở trò với lão tử ư?
Tống Thanh Thư lắc đầu:
– Ta đã nói với ngươi nhiều lời như vậy rồi, đời này ngươi là một người rất thất bại, hy vọng đời sau đầu thai cố gắng tỉnh lại đi…
Vân Trung Hạc cười gượng, bất ngờ vung chiêu Lạn ngân hạc trảo tấn công tới, Tống Thanh Thư đứng yên tại chỗ, nghiêng người, vừa vặn tìm thấy sơ hở của y, một chỉ điểm tới trúng huyệt dưới nách, Vân Trung Hạc cảm thấy toàn thân tê rần, không thể động đậy, kinh hãi biến sắc:
– Ngươi làm sao mà biết được nơi điếm yếu của ta?
– Đây là thường thôi…
Tống Thanh Thư ngoài miệng nói nghe dễ như ăn cháo, nhưng trong lòng hắn đang cảm tạ Vương Ngữ Yên một vạn lần, nếu không nhờ bên trong nguyên tác, nàng vạch ra nhược điểm chiêu thức của Vân Trung Hạc, chứ còn nếu lấy khinh công của đối phương, hắn đánh bại Vân Trung Hạc thì dễ dàng, nhưng nếu muốn bắt y thì không thể nào.