Phần 54
Mộc Uyển Thanh đã chấp nhận số mệnh nhắm hai mắt lại, thế nhưng không rơi rụng từ trên cao xuống như nàng tưởng, nghi hoặc mở mắt ra, thì thấy hai người đang đứng trên một tảng đá lớn nhô ra từ bên kia vách núi đối diện, ngẩng đầu lên thì thấy cách nơi vừa nhảy xuống tầm vài trượng, mưa bụi đang lượn lờ ở phía trên.
Lúc này mới ý thức được là mình đang bị một nam nhân ôm vào trong ngực, Mộc Uyển Thanh vội vã đẩy Tống Thanh Thư ra, lúng túng tìm chuyện đánh trống lãng:
– Đây chính là nơi ở của ngươi à.
Dư vị trên người thiếu nữ thoang thoảng vấn vương mùi hương, Tống Thanh Thư khóe miệng mỉm cười:
– Đúng vậy, sắp mưa rồi, tỷ tỷ đi theo tiểu đệ.
Mộc Uyển Thanh cẩn thận bám đi theo phía sau lưng hắn, khi nhìn thấy bia mộ của Kim Xà Lang Quân thì giật mình, giọng nói có chút hơi run:
– Nơi này… nơi này làm sao lại có mộ phần?
– Đâu có cái gì mà ngạc nhiên, bình thường mà?
Tống Thanh Thư lạ lẫm nhìn nàng, dửng dưng như không có gì nói:
– Được chôn ở vị trí này thì thật là thanh tân thoát tục, vị Kim Xà Lang Quân này nhất định là là một cao nhân ẩn sĩ.
“Là môn hạ của ta, họa phúc không oán hận. ”
Mộc Uyển Thanh nhìn thấy chữ viết trên tường đá, lấy làm lạ nói:
– Xem thấy câu viết, tựa như vị tiền bối này có lưu lại võ lâm bí kíp gì đó…
– Hừ… tiểu đệ từ lúc đến nơi này, một cái lông chim cũng tìm không thấy.
Tống Thanh Thư bực tức nói, rồi đem lương khô trong cái bọc đưa cho Mộc Uyển Thanh.
Do dự xem trong tay cái bánh nướng, trong lòng phòng bị, Mộc Uyển Thanh theo bản năng sợ có thuốc mê, có điều nàng nghĩ lại, vừa rồi mình bị điểm huyệt, tên Cẩu tạp chủng cũng không có làm cái gì quá đáng, nên đưa cái bánh nướng lên miệng, nhẹ nhàng bắt đầu cắn từng miếng nhỏ.
Cô nam quả nữ, Mộc Uyển Thanh thấy khó chịu, cũng không muốn tiếp tục giữ thái độ trầm mặc bên trong, hỏi trống không:
– Cẩu tạp chủng, ngày mai ngươi định làm gì?
– Đào bảo tàng a.
Tống Thanh Thư trả lời ngoài dự liệu của Mộc Uyển Thanh.
– Đào cái gì… kho tàng?
Mộc Uyển Thanh giật mình nhìn hắn.
– Nghe nói trong dãy Hoa Sơn mặt trên có kho tàng, tiểu đệ muốn tới đó tìm kiếm, mấy ngày trước mới vừa đi tới nơi này.
Tống Thanh Thư suy nghĩ một chút rồi nói.
– Ngươi nói nghe rỏ ràng thử xem, kiếm kho tàng là bí tịch võ công hay là kim ngân tài bảo?
Mộc Uyển Thanh nhớ lại tình cảnh trong động, trong lòng có chút hiểu ra…
– Võ công bí tịch, kim ngân tài bảo gì đó có thể ăn được sao?
Tống Thanh Thư ngây ngốc nói tiếp:
– Tiểu đệ tới đó là tìm tiên nữ, nghe nói trên Hoa Sơn có tiên nữ đấy, tuy rằng tỷ tỷ cũng đã rất xinh đẹp rồi, nhưng tiểu đệ vẫn còn muốn tìm xem có thể gặp được tiên nữ hay không?
Mộc Uyển Thanh không nói gì mà lườm hắn, cũng chẳng muốn để ý đến nữa, nàng nằm xuống nghỉ ngơi, tay phải vẫn nắm chặt chuôi kiếm, lặng lẽ đề phòng.
Quá một lúc lâu sau, Mộc Uyển Thanh mở mắt ra, thì thấy đối phương đã nằm trên đất ngủ say sưa, nàng mỉm cười, cũng yên lòng bắt đầu nhắm chặt đôi mắt…
Sang hôm sau tỉnh lại, Mộc Uyển Thanh nhìn vách núi cao thẳng mấy trượng, thấy có vẻ khó khăn làm sao mà đi lên, Tống Thanh Thư đi tới sát bên người nàng.
– Hi hi… để cho tiểu đệ xử lý cho…
Nói xong thì hắn rất tự nhiên ôm qua eo nhỏ nhắn Mộc Uyển Thanh, thân thể nàng bỗng cứng đờ khi bàn tay hắn chạm vào trước bụng nàng, rồi thân thể cũng dần dần thả lỏng hạ xuống, hắn bắt đầu dùng cả tay chân, mạnh mẽ hướng về trên vách nui leo lên.
Vốn là Mộc Uyển Thanh trong lòng vẫn rất hoài nghi đối phương là một cao thủ võ lâm đang giả vờ ngây ngốc, có điều bây giờ thấy hắn tư thế leo lên núi rất xấu xí, chẳng khác nào còn khỉ, lúc này mới nhẹ lòng thư thái, ám nghĩ chắc là Cẩu tạp chủng này từ nhỏ ở trong núi lớn lên, nên bản lĩnh leo trèo là học được từ nơi dã thú.
Bước lên đất bằng, Mộc Uyển Thanh theo thường lệ vội vàng đẩy Tống Thanh Thư ra, nàng đã có dự định là sẽ rời đi ngay luôn, nhưng nghĩ tới bây giờ mình cũng chưa có chỗ để đi, trong lòng hiếu kỳ về cái bảo tàng gì đó mà Tống Thanh Thư nói, liền rập khuôn từng bước theo sát hắn.
Tống Thanh Thư thấy nàng vẫn chưa có ý ra đi, ánh mắt hắn sáng ngời, trong miệng cười trêu nói:
– Nương tử tỷ tỷ, quả nhiên là không nỡ rời tiểu đệ a…
– Ngươi lại nói hươu nói vượn, có tin là ta sẽ dùng độc tiễn bắn ngươi…
Mộc Uyển Thanh trơn mắt, cảnh cáo nói tiếp:
– Từ sau này, ta không cho phép ngươi loạn gọi ta là nương tử…
– Được rồi… nương tử tỷ tỷ…
Tống Thanh Thư cười hì hì đáp lời nói.
– Ngươi…
Hai người cứ như vậy một đường hướng về Ngọc Nữ phong của Hoa Sơn bước đi.