Phần 55
Hoa Sơn khí tông mặc dù là danh môn chính phái, có điều bây giờ nhân tài tàn, đã không theo kịp kiếm tông bên Triêu Dương phong thanh thế hùng vĩ, hai người che giấu hành tung, không có một đệ tử khí tông nào phát hiện được bọn họ.
– Ngừng lại… phía trước đã là cấm địa Tư Quá nhai của phái Hoa sơn.
Mộc Uyển Thanh nhìn sơn đạo hiểm trở trước mắt, do dự nói.
– Bảo tàng nằm ở phía trên đó! Tỷ tỷ sợ sao?
Tống Thanh Thư nháy mắt hỏi.
– Hừ, bổn cô nương chẳng sợ cái gì cả!
Mộc Uyển Thanh vốn đã là một người tùy hứng làm theo ý thích, trước có chút kiêng kỵ danh tiếng của phái Hoa sơn, có điều bị Tống Thanh Thư khích, nàng cũng không quản tới nữa.
Hai người luồn đi qua đường mòn sơn đạo, cuối cùng đi tới Tư Quá nhai, nơi đây ba mặt là vực sâu, một mặt là vách núi, dựa vào vách núi có một hang động, trước đây là nơi các cao thủ Hoa Sơn bế quan, sau đó vị trí này từ từ biến thành nơi xử phạt đệ tử diện bích, một năm bốn mùa hiu quạnh.
Tống Thanh Thư đã nghĩ thông suốt, mình không thể cùng các nhân vật chính trong nguyên bản tranh giành số mệnh, phàm là độc môn tuyệt kỹ thì các nhân vật đã được sắp xếp tu luyện rồi, hắn cũng đã không còn hy vọng, có điều bên trong nguyên bên tác, cũng còn không thiếu bí kíp võ lâm tuyệt học mà nhân vật chính chưa từng độc chiếm, tỷ như Ngũ Nhạc kiếm pháp bên trong Tư Quá nhai.
– Cẩu tạp chủng, ngươi từ sáng đến tối mang lấy cây kiếm gỗ để dùng làm gì đây?
Mộc Uyển Thanh thấy kỳ quái khi trên lưng Tống Thanh Thư mang theo cây kiếm gỗ mỏng manh mà hắn tự đục đẻo cây rừng làm lấy, dựa theo kiến thức võ công của nàng, đương nhiên là có biết cảnh giới có thể sử dụng kiếm khí thay thế cho thanh lợi kiếm sắt bén, nhưng trong long nàng thuần túy chỉ cho rằng đây chỉ là một món đồ chơi của hắn.
– Tỷ tỷ… tiểu đệ kiếm pháp đã thông thần, cho nên xem thường việc dùng thanh kiếm sắt bén.
Tống Thanh Thư dáng vẻ khoe khoang.
– Hừ… mặc kệ ngươi.
Hai ngày nay, Mộc Uyển Thanh đã quen nhìn đối phương khoác lác, bởi vậy thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chẳng cần lườm liếc hắn nữa…
Tống Thanh Thư trong lòng mặc dù đối với suy đoán của chính mình vô cùng chắc chắn, nhưng chưa có tận mắt thấy những kiếm chiêu Ngũ Nhạc kiếm pháp, cho nên cũng không thể biết được.
Khi vào hang động, hắn cố ý quan sát dấu vết trên vách tường, rất nhanh phát hiện ngay chỗ mặt sau đám dây mây rừng, có dấu vết khác thường…
Đánh một chưởng, rơi ra tảng đá lộ ra một cái hang khác thông qua, Tống Thanh Thư liền khom lưng chui vào bên trong.
– Ui chao…
Nhìn thấy trên mặt đầy hài cốt, Mộc Uyển Thanh căng thẳng, cầm chắc thanh kiếm trong tay nắm chặt.
– Hừm… còn tưởng rằng trong đây là bảo tàng cái gì đây, hóa ra chỉ là một ít hình người khắc lên vách.
Tống Thanh Thư trong miệng thốt ra tuy rằng ra vẻ thất vọng, nhưng ánh mắt của hắn lại nhanh chóng đảo qua lại các loại kiếm chiêu ở trên vách tường.
– Ngươi đúng là tên quỷ hồ đồ, đây rõ ràng là kiếm pháp cực kỳ cao minh…
Nghe được tiếng nói của hắn, Mộc Uyển Thanh ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy trên tường là Ngũ Nhạc kiếm pháp, cùng với các loại phương pháp phá giải…
Tống Thanh Thư lúc này không có nghe Mộc Uyển Thanh nói cái gì cả, vừa rồi hắn nhìn qua một lần, đã đem Ngũ Nhạc kiếm pháp cùng cách phá giải ghi nhớ tròng đầu, hiện tại hắn đang nhắm hai mắt lại, trong đầu nhanh chóng vận chuyển những chiêu thức…
Xem qua nguyên tác, hắn đã biết rõ ràng kiếm chiêu là chết, người là sống, nếu cứ sử dụng kiếm theo lối thông thường đem những kiếm chiêu này xuất ra, đương nhiên dễ dàng bị người khác phá giải, nhưng chỉ cần sử dụng linh hoạt dùng chiêu kiếm nhập vào tâm trí hòa thành một, có thể để tránh cho bị kẻ địch nhìn theo ung dung phá vỡ.
Tống Thanh Thư hiện giờ võ công có sức chiến đấu rất cao, nhưng thiếu khuyết tầm nhìn thực chiến, bây giờ có những tấm bích hoạ này miêu tả sinh động, để hắn dùng làm mẫu cao thủ so chiêu rèn luyện.
Ra chiêu đúng góc độ, chớp thời cơ, cường độ mạnh yếu, cùng với chiêu tiếp chiêu theo nối liền, còn có kẻ địch ứng đối… v… v. Tống Thanh Thư cảm thấy trong đầu mình càng lúc rỏ ràng hơn.
Đột nhiên hắn giật mình, ngưng thần quay đầu lại nhìn phía sau lưng của Mộc Uyển Thanh, thì phát hiện một lão nhân vóc dáng tiên phong đạo cốt râu tóc bạc phơ, lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó tự lúc nào.
– Thiếu hiệp còn trẻ tuổi mà thính lực tốt lắm.
Lão nhân khẽ mỉm cười, nhìn trên vách tường những kiếm chiêu, như rơi vào hồi ức, rồi thở dài một tiếng.
– Nhiều năm trôi qua như vậy, Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi vẫn còn tìm tới…
Lão nhân này chính là kiếm pháp thần thông Phong Thanh Dương, lúc Tống Thanh Thư hai người vừa lên Tư Quá nhai liền thì đã bị lão nhân phát hiện, ông kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Thanh Thư không hề lưỡng lự chút nào, trực tiếp liền tiến vào nơi mật động này.
Phải biết ngoại trừ Lệnh Hồ Xung đánh bậy đánh bạ tình cờ đi vào mật động, ngoài ra không có người nào khác biết bí ẩn nơi này, mà hành vi của Tống Thanh Thư rõ ràng là biết trước bí mật ở đây, lão nhân cũng nhận ra được nội lực của hắn tựa hồ không phải là võ công chính phái, Phong Thanh Dương thoáng cái suy đoán, cảm thấy có khả năng hắn là người trong ma giáo, theo lời dặn dò của tiền nhân mà tìm đến đây.
Tuyệt chiêu của Ngũ Nhạc kiếm phái quyết không thể rơi vào trong tay của ma giáo được, Phong Thanh Dương ý niệm trong đầu chợt lóe lên, ông mở miệng từ tốn nói:
– Thiếu hiệp… lão phu không thể để ngươi mang theo Ngũ Nhạc Kiếm Pháp xuống núi, hãy ở lại chỗ này theo lão phu tu luyện thêm vài ba mươi năm đi.
Tống Thanh Thư làm sao ngờ được mình bị Phong Thanh Dương hiểu lầm thành người trong ma giáo, hắn âm thầm kêu khổ, chính mình chỉ là dựa theo nguyên tác đến đây kiếm chút ít cơm thừa cá cặn, làm gì mà nghiêm trọng đến mức đó sao…
Đứng một bên Mộc Uyển Thanh cảm giác được khí tức trên thân thể lão nhân cao thâm khó lường, nghe được lời nói của lão nhân, trong long nàng quýnh lên, vội vã giải thích:
– Hai người vãn bối chỉ là trong lúc vô tình xông vào cấm địa quý phái, không hiểu quy củ, nhìn thấy tuyệt kỹ, có điều Cẩu tạp chủng hắn chỉ là một kẻ ngu si, đần độn. Nếu có nhìn thấy kiếm chiêu cũng không nhớ được gì đâu, mong rằng tiền bối rộng lượng, hãy thả cho hắn rời đi.
Thấy Mộc Uyển Thanh vì mình mà cầu xin, Tống Thanh Thư trong lòng không khỏi ấm áp, cảm kích nhìn nàng…
Nghe được lời của Mộc Uyển Thanh, Phong Thanh Dương biểu hiện quái lạ nói:
– Vị thiếu hiệp kia mà cô nương coi như là tên ngốc sao?
Đột nhiên ý thức được chuyện gì, sắc mặt lão nhân thêm nghiêm khắc, nhìn Tống Thanh Thư:
– Xảo ngôn hoa ngữ lừa dối nữ nhân, tội càng là không thể tha thứ.
Tống Thanh Thư vốn rất tôn trọng kiếm thuật của vị tiền bối này, có điều hắn thấy lão nhân đi vào không hỏi đúng sai phải trái, liền nói muốn giam cầm mình mấy chục năm, lại lấy ra luân lý đạo đức phê phán mình, trong lòng hắn nhất tức giận dâng lên, tự tôn của người “xuyên việt” trỗi dậy, hắn cười ngạo nghễ:
– Ha ha, nói rất hay… nhưng võ công của tiền bối chắc gì cao minh hơn vãn bối mà nói như thế.
Mộc Uyển Thanh nghe qua liền hoa dung thất sắc, sốt ruột nhìn Tống Thanh Thư quở trách:
– Cẩu tạp chủng… ngươi nhanh nhận sai cùng với tiền bối mau đi.
Phong Thanh Dương nhiều năm qua thanh tu, trái tim từ lâu phẳng lặng như dòng nước trong giếng, có điều vẫn bị hắn làm cho một luồng khí nóng dâng lên, lão nhân lạnh lùng nói:
– Thiếu hiệp hơi quá mức ngông cuồng.
– Tiền bối có thể thử xem.
Tống Thanh Thư nói xong lặng lẽ đứng yên ở nơi đó.
– Thiếu hiệp ra chiêu trước đi, chứ không còn có cơ hội, lão phu nhường cho ngươi ba chiêu.
Phong Thanh Dương hai tay chấp ở sau lưng, lấy thân phận của mình, không xuất thủ trước.